Thầm Yêu Cậu

"Hôm nay, bước trên con đường quen tôi lại bắt gặp những cô cậu học sinh giống chúng ta ngày xưa. Hàng cây và con đường mòn vẫn thế. Chỉ có con người là đã thay đổi. Cô Việt, cái Mi và cả bố mẹ tôi dạo trước vẫn hay nhắc về hai người, bây giờ họ không còn như vậy nữa. Tôi cũng sắp giống họ- cũng gần quên rồi! "
Năm năm trôi qua kể từ lúc Yan và Moo biến mất, nó vẫn thường viết nhật ký như vậy...
Nó vẫn chưa yêu ai.
Mặc dù lúc nào cũng than vãn bài ca "Forever Alone", nhưng hễ chàng nào có ý thì lại chạy mất dép.
Bây giờ nó là sinh viên vừa ra trường.
Nó vẫn thường đi đàn & hát thuê trong các quán cafe.
Vẫn mang hi vọng, tiếng hát của mình sẽ đem những con người đó trở về.
Đêm nay, nó lại cất tiếng hát u buồn quen thuộc...
" Trong cơn mơ... đem tình yêu trở về
Tình yêu có anh quay trở về...
Mình tay trong tay, vui đùa mê say
Thoáng phút chốc tan biến đây...
Anh yêu ơi... con đường ta đã qua
Giờ im ắng thôi vắng nhau rồi...
Từ khi anh đi... phố kia như quên đi
Có ai đó nhớ ai ướt mi...
Đến bao giờ em biết rằng mình... dù có cố
quên hết
Nhưng sao bóng hình anh vẫn ở lại
Và đến phút cuối đó em như người ngốc
nghếch thôi
Vì khi đó em... đánh mất anh trong vòng tay về

nơi gió mây...
Có khi nào anh nhớ một người.
Người đã đến bên anh... như em bước về nơi
cuối đường này
Lời nói dối lúc trước anh quên
Còn em vẫn mong... có anh tìm về quá khứ
Trong vòng tay của em thật gần... "
(Lời bài hát bản tiếng Việt "Em sẽ quên" của Bích Phương, hoặc các bạn nghe "If" của Tae yeon. Nghe và đọc sẽ thấy ý nghĩa hơn ^^)
****
Cô gái trẻ, mái tóc dài lượn sóng. Cô mặc chiếc váy giản dị. Cô mỏng manh và nhỏ bé giữa đông người... Giọng hát của cô khiến những người đang buồn muốn bật khóc....
****
Hôm nay nó uống vài chén với những người làm trong quán. Chả là cuối tháng được hưởng lương nên người làm có uống với nhau. Nó cũng miễn cưỡng tham gia...
-Em về nhà một mình không sao chứ?
-Hì... Khôn nnng... saoooo... đâu uuu... ạ!
....
-Nhớ đi cẩn thận nhé!!!!
...
****
Trời đã về khuya, nó trong tình trạng say mèn, đi liêu xiêu trong đêm....
"Hai đứa tồi...! Dám bỏ mặc tôi. Thử về đây nào, tôi sẽ cho các người biết tayyyy!"
Lảm nhảm một lúc rồi nó ngủ trên đường vắng lúc nào không biết. (Nó không biết uống rượu nên chỉ cần ba chén thôi đã như thế này...)
-Cô ơi, mau dậy đi! Sao lại nằm trên đường thế này!!!
-Cô ơi, cô mau dậy đi!!!
Chàng trai lay lay và đỡ nó dậy...
Nó nửa mê nửa tỉnh, trong cơn say nó mờ ảo nhìn ra dáng người quen thuộc:
-Hì.. hì... Không ngờ lúc say tôi lại nhìn thấy cậu Yan à. Cậu trong mơ vẫn xấu xí như thế! Thằng tồi. Thằng chết bầm!
Nó vừa gọi vừa đánh nhẹ vào người kia ... Rồi lại thiếp đi...
-Jun- Là cậu đấy ư?
****
Trời đã sáng....
Nó mệt mỏi thức dậy...
Chỗ này khác quá! Không phải là ngôi nhà quen thuộc của nó.
Nó lơ ngơ nhìn xung quanh.
-Cậu dậy đó rồi à???
-Uhm. Sao tớ lại ở đây...?
Nó ngạc nhiên vì bây giờ nó đang ngủ trong nhà Mi...
-Còn phải hỏi nữa. Hôm qua cậu đến đây trong tình trạng say mèm..
-Tớ tự đến???

-Chứ sao nữa. Nằm ngổn ngang trước cửa nhà tớ!
-Nhưng...
-Nhưng nhị gì nữa? À mà sáng nay cậu phải đi phỏng vấn xin việc ở công ty nào đó phải không?
-Ôi. Đúng rồi. Mấy giờ rồi cậu!
-7h rồi!
-Trời đất!!! Sao không thức tớ dậy!
*****
Nó khoác vội bộ váy công sở chỉnh tề.
Ngày thường chắc cũng tự đi xe, nhưng hôm nay vì sợ muộn nên nó bắt taxi. Nó đi phỏng vấn ở công ty "GG & MN"- công ty chuyên về quảng cáo và pro sản phẩm hàng đầu quốc gia...
Đây quả là công ty hào nhoáng như chính tầm cỡ của nó.
*****
-Cô có hồ sơ rất ấn tượng. Khá tự tin và có chút bản lĩnh. Cô biết đấy, công ty chọn đầu vào với tỉ lệ 1/100. Tức 100 người thì có 1 người được tuyển. Tôi đánh giá cao năng lực của cô khi đạt đến vòng này. Tuy nhiên để là nhân viên chính thức, cô cần phải vượt qua vòng phỏng vấn cuối cùng, đối thoại trực tiếp với giám đốc chúng tôi. Mời cô vào phòng chờ tiếp theo. Chúc cô may mắn!
Nó thở phào nhẹ nhõm...
"Cầu mong cho vị giám đốc chấp nhận mình"
****
-Người tiếp theo....
Nguyễn Phương Jun...
(Ban đầu tác giả muốn đặt tên cho tây tây, giờ thấy điên điên =.=" )
Nó chầm chậm bước vào phòng giám đốc.
Nơi này, yên tĩnh một cách kỳ lạ khiến nó khá run và lo sợ. Ông ta ngồi trên chiếc ghế và quay đầu về phía ngược lại với nó.
-Xin chào giám đốc!
Ông ta xoay ghế về phía nó...
-Chào cô!
O.O!!!
-Moo, là cậu đấy ư?
-Nghiêm túc đi. Cô nên đặt mình vào đúng vị trí hiện tại!
-Nhưng, cậu à!!! Tớ Jun đây!
-Mời người tiếp theo!

Moo định bấm chuông thì nó ngăn lại.
-Thôi được rồi. Giám đốc phỏng vấn đi!
-Thôi được! Cô biết gì về công ty chúng tôi?
-@#$&*$%&*$$*$#@%&! Sao cậu lại biến mất năm năm qua?
-Cô!!!
-Thôi được rồi. Giám đốc cứ hỏi tiếp đi ạ!
-Lý do nào khiến cô tìm đến công ty chúng tôi?
-@#$%&&*&%$$!
.....
-Còn một điều nữa. Tên cô khá lạ?
-Ngày xưa lúc sinh tôi, bố tôi đang ở hàn quốc. Vì vậy tên tôi được đặt như vậy!
-Nếu được tuyển dụng cô sẽ làm gì cho công ty chúng tôi?
-@#$%**!
-Ok. Đã xong. Xin cảm ơn!
-Cậu có phải là Moo không vậy?
-Người tiếp theo!
****
-Xin cô ra ngoài. Giám đốc chúng tôi đã phỏng vấn xong rồi! Cô hãy về nhà chờ kết quả!
****
" Bạn bè là thế đấy! Năm năm qua tôi lo lắng cho cậu biết nhường nào, bây giờ xem như không quen biết!"
Nó vừa đi trên đường vừa chửi....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận