Thầm Yêu Anh (Đan ái hữu hiệu kỳ hạn)

Tức tức tức tức tức tức tức, tức, tức chết người mà!
Bị hôn! Không ngờ dễ dàng như vậy đã bị hôn! Cô mơ ước nhiều năm như thế cũng không dám hành động, cư nhiên lại bị một tên Trình Giảo Kim nửa đường nhảy ra cướp mất một cách vô cùng đơn giản? !
Lục Vịnh Tiệp một đường lôi Phàn Đức Phong ra quán bar, lồng ngực nghẹn cái cục tức! Thật lâu vẫn không thể tiêu tan. . .
“A Tiệp, em đi chậm một chút có được hay không? Em làm gì vậy? !”
Đi thẳng ra ngoài quán bar, buổi tối bên ngoài không khí tươi mát, thoáng chốc thổi vào buồng phổi vẩn đục của cô, đầu óc đang phừng phực lửa giận mãnh liệt mới có thể tỉnh táo lại đôi chút.
Cô trừng mắt A Đức. . . “Không túm anh ra, lẽ nào không công để anh bị ‘phi lễ’ sao?”
A Tiệp dùng từ khiến Phàn Đức Phong nở nụ cười, giọng nói nam tính trầm thấp dễ nghe truyền đến trong gió đêm.
“A Tiệp, có phải là em chuyện bé xé ra to không đấy?”
Một kẻ cơ bắp cao 190cm, cách gì cũng rất khó tưởng tượng ra tình cảnh bị phi lễ ha?
Cô nhíu mày. “Chu Tĩnh Trúc kia vừa rồi làm như vậy. . . Không phải là anh sẽ cảm giác rất hưởng thụ đó chứ?”
Thấy thái độ để ý của A Tiệp đối với chuyện này, Phàn Đức Phong cảm thấy thú vị.
A Tiệp thật sự tức giận, tuy rằng gã nghĩ cũng chẳng có gì, nhưng mà A Tiệp tức giận đến mức gương mặt đỏ lên, trông thế nào cũng rất muốn chọc một tí. . . Gã không muốn kết thúc trò chơi như vậy. . .
“Ừ. . .” Gã cố ý gãi cằm, trầm ngâm chốc lát. “Cũng không tệ! Anh thấy Chu tiểu thư là loại người lạnh như băng, thế nhưng môi của cô ấy lại rất mềm nha! !”
Gã không có cơ hội tiếp tục hồi tưởng nụ hôn ban nãy, một cú trọng quyền đánh vào ngực gã.
“Thối tha! Thối tha! Thối tha! Đàn ông đều là bọn thối tha!”
“Sẽ đau đó!” Gã nắm lấy bàn tay cô, hiện tại trò chơi này có vẻ không vui rồi, A Tiệp hình như là rất nghiêm túc. “A Tiệp, em tức giận cái gì vậy?”
“Em! !”
Làm sao cô có thể nói với gã cô đố kị? Cô làm sao có thể nói với gã, là cô tức gã tùy tiện để người ta hôn môi? Cô có cái quyền gì mà tức giận?
Cô bất quá chỉ là bạn của gã.
Cũng chỉ là bằng hữu mà thôi. . .
Giống như bong bóng cao su đã xì hết cơn tức, cô buông tay.
“Không có gì. . . Em nghĩ, chắc là em uống hơi nhiều. . .”
“A Tiệp?” Thái độ chuyển biến khác thường của cô khiến gã nghi hoặc, dáng vẻ mất tinh thần của cô lại khiến gã lo lắng, gã thà rằng cô cứ giống như vừa rồi vừa đánh vừa mắng gã, vậy chí ít cũng là A Tiệp mà gã quen thuộc.
Gã cũng không biết bộ dạng thất thần của A Tiệp, sẽ khiến gã. . . hoảng hốt. . . đau lòng như vậy. . .

Vô ý thức, gã vươn tay kéo cô lại.
“Đi thôi! Chúng ta về nhà.”
Tay cô bị bao bọc bởi một bàn tay to lớn, ấm áp mà thô ráp giống găng tay bóng chày.
A Đức tuy hơi ngốc nghếch, thế nhưng đôi lúc lại toát ra vẻ ôn nhu, rồi lại làm cho người ta động tâm, chỉ cần ở bên cạnh gã là có thể cảm nhận được một phần cảm giác an toàn.
Thật đáng buồn chính là, bởi vì gã là người đàn ông như vậy, mới có thể hấp dẫn bao nhiêu cô gái như “tre già măng mọc” tỏ tình với gã, mà gã cũng đều xem xét thu nhận toàn bộ.
Mắc cái gì mà mình lại đi yêu một người như vậy đây?
Bất đắc dĩ quay đầu nhìn gã đàn ông đi bên cạnh, gã cúi đầu nhìn lại, nhếch môi cười với cô.
A. . . cô thích nhất là lúc gã nở nụ cười!
Phát hiện ra mình đã lún sâu vậy rồi, thật đúng là một chuyện không biết nên giải quyết thế nào. . .
Cô nắm chặt tay gã, gã cũng đáp lại cô một cái nắm tay thật chặt.
Không muốn lại buông ra cái tên này nữa. . . Lục Vịnh Tiệp tự nhủ với chính mình. Quá nguy hiểm, người này là một tên ngốc rất dễ bị người ta dắt mũi đi! Nếu không cẩn thận túm chặt gã, sẽ lại để người ta đoạt đi mất, cô không thể lại nhát gan lùi bước nữa.
Cô muốn nói cho gã, nói cho gã biết cô thích gã. . . Đã lâu, rất rất lâu…
——————–
“Em thích anh.”
Vừa mới bắt đầu nghe được câu nọ, Phàn Đức Phong trong thoáng chốc còn chưa hoàn toàn tiêu hoá được cái ý tứ của Lục Vịnh Tiệp.
Bọn họ vừa uống bia, xem xong một trận bóng tiếp sóng trên TV, tựa như bọn họ thường thường vẫn làm như vậy.
Đội bóng mình ủng hộ chiến thắng, tâm tình của hai người đều rất High.
Về phần vì sao bỗng chốc lại chuyển đến cái tình cảnh này. . . Thành thật mà nói, hết bị cồn rồi lại tâm tình hưng phấn sau trận bóng ảnh hưởng đến não, trong phút chốc gã không có cách nào phản ứng kịp.
“Em nói cái gì?” Cau mày, nghiêng đầu, Phàn Đức Phong nghĩ nhất định là gã nghe lầm.
“Em thích anh.”
Đôi mắt A Tiệp nhìn gã rất trong suốt, rất chăm chú.
Phàn Đức Phong sửng sốt, sau đó cười ha ha.
“Anh cũng thích em mà! Chúng ta là huynh đệ tốt nhất!” Bàn tay to bè mang theo lớp da chai dày vỗ lên vai cô, không chỉ như vậy, gã còn tặng cho A Tiệp một cái ôm của gấu béo.

“Không phải là như thế này! Ngu ngốc!”
Người bị ôm kia giãy giụa, chửi bới, còn nắm cái lỗ tai của gã xách lên.
Chết tiệt! Lực tay của A Tiệp sao mạnh dữ vậy. Đau muốn chết đi được! Phàn Đức Phong đang say nhoáng cái tỉnh không ít.
“Thích mà em nói, không phải là kiểu yêu mến của bạn bè, mà là của những người yêu nhau!”
Gã trừng to mắt. “Em uống say rồi phải không?”
Đôi mắt của A Tiệp rất thanh tỉnh, cũng không hề có bộ dạng uống say.
“Phàn Đức Phong, em nói em thích anh, vậy đáp án của anh đâu?”
A Tiệp chính là A Tiệp, ngay cả nói những chuyện thế này cũng giống như người gây sự.
Gã thực sự cảm thấy toàn bộ tình huống quái lạ này rất buồn cười, vừa nhìn đến đôi mắt rực lửa của A Tiệp, gã nhịn không được phì cười.
“A Đức chết tiệt! Anh dám cười em? ! Em nói với anh em thích anh, anh cư nhiên dám cười em!”
“Hắc, hắc, hắc! Nhẹ một chút! Đừng đánh người!”
Ừ thì gã da thô thịt dày, cũng khó có thể chịu nổi mấy cú đấm mạnh bạo của A Tiệp, lấy độ mạnh yếu ra đo, có vẻ cô thật sự đang nổi giận.
Phàn Đức Phong nắm tay cô, thế nhưng khí lực của A Tiệp quá mạnh, gã bị cô đánh gục trên sofa, biến hai người thành tư thế kỳ quái dán cùng một chỗ.
Tư thế kỳ quái. . . mà mờ ám. . .
“Anh rốt cuộc thế nào?” A Tiệp nhìn xuống gã.
Thành thật mà nói, gã chưa từng thấy qua loại vẻ mặt này của A Tiệp. Giọng nói của cô có chút run rẩy, hai mắt lộ ra vẻ lo lắng không xác định, gương mặt thậm chí. . . đỏ? Đó là A Tiệp mà gã quen biết nhiều năm đây sao?
Gã có chút không xác định nổi.
Bởi vì. . . A Tiệp Lúc này, thoạt nhìn thật yếu đuối. . . thật. . . làm gã đau lòng…
Gã nuốt nước bọt, ý thức được thân thể mềm mại đang thiêu đốt gã .Không xong rồi. . . không ngờ, không ngờ gã lại nổi lên “phản ứng” Không nên có. . .
Tại sao có thể như vậy? Đây là A Tiệp đó nha!
Chắc là do tác dụng của cồn. Gã tự ám thị chính mình — nhất định là do cồn. . .
“Rốt cuộc là thế nào!” Cô đã không nhịn được tiếp tục thúc giục gã.

Có người tỏ tình mà hung hăng như vậy sao?
“Không biết.”
“Cái gì mà không biết? !” Cô rống lên.
“Anh không nghĩ tới.” Gã quyết định thành thực là chiến lược tốt nhất.
Lục Vịnh Tiệp cắn chặt môi dưới. “Vậy anh đối với em. . . anh đối với em có cảm giác gì?”
“… Là bạn tri kỉ, ở cùng một chỗ với em rất thoải mái, cũng rất vui vẻ.”
Mặt của cô đỏ lên một ít, mí mắt buông xuống, dời đi tầm nhìn.
Đây là lần đầu tiên gã phát hiện lông mi A Tiệp rất dài, ngũ quan cũng rất tinh tế xinh đẹp.
Cái bộ dạng kia của cô. . . rất đáng yêu.
“Chúng ta cũng không thể. . . tiến thêm một bước. . . hẹn. . . hẹn hò được sao?”
Môi A Tiệp hơi run. Gã đột nhiên thật muốn. . . hình như muốn hôn lên đôi môi nhỏ xinh đang ra chiều tội nghiệp kia. . . Bị chính ý niệm trong đầu của mình doạ cho khiếp sợ, Phàn Đức Phong sửng sốt một chút.
“Sao đây! Là đàn ông thì thẳng thắn trả lời một chút đi!”
Mãi đến lúc A Tiệp đã nhẫn nại hết nổi giục giã, gã mới vội vội vàng vàng thu hồi đống suy nghĩ vẩn vơ.
“Cái gì? Hơ. . . Được rồi!”
Chờ một chút, gã đồng ý chuyện gì vậy trời? Hình như là vừa nói xong, gã liền hối hận. Cơ mà không còn kịp rồi, A Tiệp đã hưng phấn ôm lấy cổ gã.
“Thật hả? Em vui lắm!”
Đánh mất thời cơ để đổi ý, gã chỉ có thể cứng ngắc mặc A Tiệp ôm lấy.
Thân thể nam tính mẫn cảm cảm nhận được chỗ “mềm mại” nữ tính của cô chà xát nơi lồng ngực, cảm giác thoải mái khiến gã không đẩy cô ra.
Kỳ quái, trước đây sao gã chưa bao giờ biết A Tiệp cũng có ngực ta?
Phàn Đức Phong có điểm hoảng thần khi nghĩ về vấn đề này, hồn nhiên không biết mình đã đáp ứng cái chuyện gì rồi. . .
——————-
Lục Vịnh Tiệp tim đập thật nhanh, nhanh đến mức giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Nhưng mà, biểu hiện bên ngoài thì chẳng ai nhìn ra. Trừ phi cực kì, cực kì chú ý, mới có thể phát hiện đôi môi từ từ mím chặt, còn có sắc mặt hơi tái xanh. . .
Cô lúc này đây, đang ở trong một khách sạn 6 sao mới khai trương, chính là cái loại người ta gọi là LoveMotel đó. Trong trong phòng tắm rộng hơn mười bình (*), có cả bồn tắm lớn mát xa rải đầy hoa hồng, cô đứng trước gương ngắm nhìn chính mình.
(*khoảng 32 m2)
Thân mình trần trụi, cùng với sắc mặt tái nhợt trước mắt có chút bất đồng, nhìn lại bóng dáng cô gái trong gương, có một làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, tứ chi thon dài lại thanh nhã giống loài báo đen.
Lông mi của cô rất dày, đôi mắt trong sáng mà có thần, môi đỏ mọng hơi cong lên khiến người ta cảm giác được vẻ phóng khoáng không chịu trói buộc. Đôi mắt hạnh hơi cong nơi khoé mắt sâu thẳm lại mê người, phụ trợ cho ngũ quan của cô càng thêm tinh tế mà có phần tuấn tú của nam nhi.

Thân phận của cô là một trong những người làm chủ văn phòng kiến trúc Vịnh Đức, trên công trường xây dựng, có cả trăm công nhân nghe cô phân công sai phái. Muốn có địa vị vững vàng trong giới xây dựng do đàn ông đảm nhiệm là chủ yếu này, cô so với bất kì người đàn ông nào đều dám xông pha, dám làm, dám từ bỏ. . .
Thế nhưng, lúc này đây, cô chỉ là một cô gái. . .
Một cô gái bình thường chuẩn bị đối mặt với lần đầu tiên “thân mật tiếp xúc” trong đời mình. . .
Chính là ngày hôm nay. Ngay cả cô đều không thể tin, sẽ có một ngày như thế, cô cùng người mình đã thầm yêu thật nhiều năm phát sinh quan hệ. . .
Nuốt nước miếng một cái, trên mặt cô lộ ra biểu tình mà cả đời này chưa từng bày ra trước mặt người khác — đó là, sợ.
Không có gì phải sợ! Cô thử cổ vũ bản thân.
Xoay người vài vòng, cô nhìn một chút bóng mình trong gương. Thân thể của cô không có một chỗ nào không hoàn mỹ, bình thường luôn luôn giấu dưới mấy bộ trang phục nam tính, kỳ thực là phụ nữ trăm phần trăm.
“Còn không lại sao!” Cô ưỡn ngực, tự hào mỉm cười.
Lập tức suy sụp rũ vai xuống. Cô muốn gạt ai đây? Rõ ràng lo lắng sợ hãi muốn chết.
Lo lắng?
Cô đương nhiên lo lắng rồi!
Cái tên kia cùng với bề ngoài hồn hậu chất phác của gã không hề dính dáng, đã hẹn hò qua vô số mỹ nữ, là đại sắc lang “duyệt nhân vô số”.
Mỗi đoạn tình cảm lưu luyến của gã đều duy trì không được bao lâu, rồi lại rất dễ rơi vào một đoạn cảm tình khác. Vài năm làm bằng hữu của gã, cũng không biết nghe qua gã cùng bao nhiêu người gặp gỡ, cũng theo gã uống biết bao nhiêu lần ‘chầu rượu thất tình’.
Cô thực vất vả mới tìm được một “khoảng trống”, thổ lộ với gã.
Sau màn tỏ tình kia, nói thật ra, hai người cùng một chỗ cũng chẳng có gì thay đổi.
Không có biện pháp, hai người thực sự làm bằng hữu đã quá lâu, ngẫm lại gã thực chưa hề coi cô như người yêu, tuy rằng thời gian bọn họ ở cùng một chỗ so với người yêu còn dài hơn.
Đi làm cùng một công ty, tan tầm cùng nhau ăn cơm, ở tại hai căn nhà sát bên, ngày nghỉ cũng cùng nhau chơi bóng, uống rượu. . .
Thế nhưng, lại cảm giác không giống như người yêu!
Cuối cùng là phải “làm”.
Đây là kết luận mà cô đau khổ suy nghĩ mãi mới xong.
Đã “làm” rồi, sau này nhất định sẽ không giống như trước!
Cho nên sau khi “mệnh lệnh” của cô ban ra, bọn họ mới đến nơi này.
“Cố gắng lên.” Cô xiết chặt nắm tay, nhìn vào bóng dáng trong gương tự động viên.
Khoác một chiếc khăn tắm lớn trắng muốt, cô mang theo vẻ mặt thong dong chính nghĩa, bước ra phòng tắm.
Cực kỳ giống một chiến sĩ can trường. . .
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận