Thầm Yêu Anh (Đan ái hữu hiệu kỳ hạn)

Chương 3
Đội bóng chày từ ngày có Lục Vịnh Tiệp gia nhập quả thực náo nhiệt không ít. Tính cô vốn cẩu thả, lại thích làm mưa làm gió, mưu mô chuyện xấu cũng rất nhiều, cho nên đội bóng chày ngoại trừ những lúc luyện tập cùng đấu trận cơ bản ra, dưới sự đầu têu của cô, làm rất nhiều chuyện bình thường sẽ không bao giờ làm!!!
Cổ động mọi người đến trường tiểu học ở vùng núi xa xôi cùng bọn trẻ đánh bóng chày, giúp đỡ nam sinh trong đội cùng nữ sinh các khoa khác thiết lập quan hệ hữu nghị, còn có lần trước trường đại học quyết định tăng học phí, Lục Vịnh Tiệp tập kết sinh viên cùng khoá với thành viên đội bóng chày lại, cùng nhau đến Bộ Giáo dục đâm đơn kháng nghị.
Lên đến năm ba, Phàn Đức Phong, Đỗ Thừa Ngạn tiếp nhận chức đội trưởng và phó đội trưởng đội bóng chày, Lục Vịnh Tiệp với tư cách là sinh viên năm hai, lại nhận được sự ủng hộ của mọi người, trở thành một vị phó đội trưởng khác.
Mọi chuyện lớn nhỏ của đội bóng chày đều do ba người bọn họ cùng nhau quyết định chấp hành. Ngoại trừ thời gian đi học ra, ba người vốn suốt ngày dính cùng một chỗ, giờ đây càng thêm gắn bó chặt chẽ với nhau.
Thảo nào mọi người trong trường học đều coi ba người bọn họ là ba chàng lính ngự lâm của đội bóng chày.
Trong phòng nghỉ của đội bóng chày, mọi người đang thảo luận lịch thi đấu của cuộc so tài toàn quốc sắp tới. . .
“Hê? Sao không thấy A Tiệp đâu vậy?” Có người hỏi.
Lục Vịnh Tiệp là người chăm chỉ nhất trong toàn đội, mỗi lần luyện tập luôn luôn đến đầu tiên, về cuối cùng, hôm nay không biết vì sao mà luyện tập đã xong vẫn không thấy tăm hơi.
“Hello! Tớ đến đây!”
Như là đáp lại cái câu hỏi kia, thanh âm sang sảng từ bên ngoài truyền đến.
“Mèn ơi! Mùi gì vậy trời?”
“Ặc! Thúi muốn chết!”
Ngoại trừ thanh âm ra còn truyền đến một mùi kinh khủng nói không nên lời.
Lục Vịnh Tiệp một mình mang một cái hộp giấy đi vào.
“Cái gì mà thúi muốn chết? Đây là đồ ngon nha, các cậu thật không biết nhìn hàng gì cả! Tới đây tới đây, tớ chia cho các cậu ăn! Hôm nay là tớ mời!”
Có vài người chịu không nổi đã tông cửa xông ra, còn mấy mống vì hiếu kỳ nên cố nán lại.
“Sầu riêng là hoàng đế trong các loại hoa quả đó nha!”
Cô quay sang vài tên còn ở lại gật đầu thoả mãn. “Những người đó đúng là đồ ngốc không biết thưởng thức, mấy người chúng ta ăn hết đống này đi! Như vậy dễ chia, mỗi người được ăn nửa múi!”
Nửa múi?
Vài anh còn sót lại len lén từ cửa sau chuồn ra ngoài.
Hừm. . . Bây giờ thì một người có thể ăn một múi.
Lục Vịnh Tiệp không thèm dài dòng, lấy một múi sầu riêng ra ăn tại chỗ.
Lúc này lưu lại chỉ còn Phàn Đức Phong cùng Đỗ Thừa Ngạn, cô liền chia cho bọn hắn một miếng gì đó mềm mềm vàng vàng.

“Ăn ngon lắm!” Phàn Đức Phong ăn xong kêu to.
“Đúng không! Đúng không!” Lục Vịnh Tiệp nhảy dựng lên, giống như tìm được tri âm tri kỉ, cảm động nắm tay Phàn Đức Phong lắc lắc. “Em đã nói là ăn ngon lắm mà! Ha ha ha! Rốt cuộc cũng có người giống em! A Đức, anh đúng là bạn chí cốt của em.”
Cô hưng phấn quay đầu nhìn Đỗ Thừa Ngạn. “A Ngạn, anh thấy thế nào?”
Giọng điệu phấn khởi của cô làm cho người ta rất khó nói ra câu nào mất hứng, Đỗ Thừa Ngạn cười gật đầu.
“Không tệ.” Kỳ thực cảm giác chân chính của hắn là — khá ngon.
Hắn chỉ là thích nhìn bộ dạng vui vẻ như vậy của cô, thích nhìn vẻ mặt thoả mãn khi cô ăn cái gì đó, sẽ làm người ta cảm thấy thứ đó quả thực ăn rất ngon miệng!
Mỉm cười nhìn cô gái tóc ngắn ăn đến mồm miệng ngồm ngoàm, hắn dĩ nhiên không bỏ sót hình ảnh cô một mực vui cười nhìn A Đức, vì vậy nụ cười của hắn dần dần nhạt đi. . .
“Đức Phong?”
Một tiếng kêu rụt rè vang lên ngay cửa, người đang thò đầu vào chính là bạn gái Phàn Đức Phong.
Đây không phải Tiêu Bình, là một đàn em năm nhất. Không sai, gã lại thay bạn gái mới rồi. Tiêu Bình bất quá là chống đỡ được ba tháng. . . Cô gái này cũng mới hai tháng. . .
“Em thấy anh luyện tập xong mà mãi vẫn chưa ra, cho nên em mới tới tìm anh.”
Giọng nói của cô gái rất nhỏ, giống như một bé thỏ con nhu nhược lại sợ bị thương tổn.
“San San, mau vào đây!”
Lưu Ngọc San khổ sở bịt mũi, cái miệng nhỏ nhắn chu lên. “Mùi gì vậy? Thật kinh khủng. . .”
Phàn Đức Phong bỏ lại múi sầu riêng đang ăn dở, lau tay, đi tới kéo bạn gái vào trong lòng.
“Đây là sầu riêng mà! Ăn được lắm! Tuy rằng mùi nó mới ngửi thường chịu không nổi, nhưng thử qua một lần, em sẽ thích nó liền. Nè, ăn một miếng thử xem?”
“Không!” Cô gái nhu nhược bộ dạng gần như muốn té xỉu, trốn vào trong lòng Phàn Đức Phong. “Em không muốn. . .mùi này. . .em sắp ngất rồi. . .”
“Được, được, không ăn thì không ăn, anh đưa em ra ngoài!” Cam đoan với cô gái nhỏ đang làm nũng xong, gã ngẩng đầu nhìn hai người bạn.
“Tớ đi trước đây! A Tiệp, cảm ơn sầu riêng của em nha, chừa cho anh một ít với, ngày mai anh muốn ăn nữa!”
Nói xong, chàng trai cao to liền ôm lấy cô gái gầy yếu đi ra ngoài.
Lục Vịnh Tiệp đột nhiên cảm thấy sầu riêng thơm ngon giờ có vẻ khó có thể nuốt xuống.
Cô bỏ lại múi sầu riêng ăn được phân nửa,bắt chước cô gái nọ bịt mũi lại, nhẹ giọng rên rỉ: “Eo. . . Em sắp ngất xỉu rồi. A Đức. . . mau dẫn em ra ngoài. . .”
Khóe miệng Đỗ Thừa Ngạn cong lên, không nói lời nào, hắn để ý lúc A Tiệp đương nói, lơ đãng lại toát ra vị chua.

Lục Vịnh Tiệp nhíu mày, cong miệng. “A Đức thích loại nữ sinh này sao?”
Từ lúc cô quen biết gã tới giờ, thấy qua đôi ba cô bạn gái của gã, mỗi người đều là những thục nữ dịu dàng ôn nhu kiểu như thế, vả lại tuy không muốn thừa nhận, thế nhưng từng người thật đúng là từ khuôn mặt đến vóc người, đều mẹ nó không chê vào đâu được.
Khó chịu! Hừ! Cô cảm thấy rất khó chịu! Cô thực tình không chịu nổi cái loại nữ sinh yếu đuối này!
Không, phải nói rằng vốn dĩ cũng không ghét lắm, ấy mà sao gần đây càng xem càng không vừa mắt. . .
“A Đức thích con gái phải nữ tính một chút.” Đỗ Thừa Ngạn nhàn nhạt đáp.
Hai chữ nữ tính như thanh đao đâm vào trong lòng Lục Vịnh Tiệp, máu tươi giọt giọt tuôn trào. . .
Nữ tính! ! Cô không có… Cô… ít nhất … có điểm tự mình hiểu lấy bản thân.
“Hừ, hừ! Đàn ông các anh đều thích loại nữ sinh này! Có thể thỏa mãn lòng tự trọng của đại nam nhân các anh cơ mà!”
Cô chanh chua công kích, khiến A Ngạn nở nụ cười, hắn nhìn cô thật sâu.
“Vậy cũng không hẳn, cũng có người thích những cô gái tương đối thẳng thắn, tự nhiên, không làm bộ làm tịch.”
Trong mắt A Ngạn dâng lên dũng khí như muốn thổ lộ gì đó, khiến cô kinh hãi, cô cấp tốc dời tầm mắt. . .
“Vậy hả! Ha ha. . . Vậy là tốt rồi!” Cô cũng không biết mình đang nói cái gì, chỉ biết là đương muốn lái sang chuyện khác. “Được rồi! Chúng ta đem phần còn lại cất vào, để ở ký túc xá của các anh đi! Lần sau tự lấy mà ăn!”
Nhìn thân ảnh đột nhiên bận rộn tới lui, Đỗ Thừa Ngạn buông mí mắt…
—————————-
Chiến thắng trận chung kết toàn quốc ngày đó, đội bóng chày quả thực vui mừng đến sắp phát điên. Buổi tối, đoàn người kéo tới nhà hàng suối nước nóng Bắc Đẩu, tổ chức tiệc ăn mừng.
Hai, ba chục con người uống rượu cứ tuần tự một vòng lại một vòng.
“Không được. . .” Người nói chuyện mồm miệng đã không rõ ràng lắm, “Tớ uống hết nổi rồi. . ., A Tiệp cậu thật là nữ trung hào kiệt. . . Không, cậu căn bản không phải là phụ nữ. . .”
Lục Vịnh Tiệp hôm nay liều mạng tìm người đấu rượu, đây đã là tên thứ tư bị cô “tru sát”.
“Bớt tìm cớ đi, thua tức là thua!” Lục Vịnh Tiệp lấy tư thế của người chiến thắng, bễ nghễ nắm túm đối thủ lắc lắc.
“Rồi, rồi, tớ cam bái hạ phong. . .”
Giải quyết xong một người, Lục Vịnh Tiệp lại bắt đầu tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Cô đứng lên, đang tính chạy tới bàn khác, nhưng bước chân lại có chút lảo đảo.

Sao vậy? Xem ra cô cũng ngà ngà say rồi. . . Ha ha. . . Bình thường tửu lượng không tồi, nhưng cũng rất ít khi uống nhiều như vậy. . .
“A Tiệp.” Nắm lấy vai cô để cô khỏi té ngã chính là A Ngạn, khuôn mặt tuấn tú của hắn chợt đen thui. “Đừng uống nữa! Hôm nay em gặp chuyện gì vậy hả?”
“Không có! Rất vui vẻ nha! Chúng ta thắng mà!” Cô cười nói.
Lý do của cô hiển nhiên không làm hắn tin được. Đôi mắt A Ngạn dường như có thể nhìn thấu hết thảy tâm tư tình cảm của cô. Lòng cô nhói đau, quay đầu, lại thấy Phàn Đức Phong đang ngồi ở bàn chính, cùng bạn gái của gã. . .
Dạ dày dâng lên cảm giác chua xót, chỉ là cô biết nó chẳng liên quan gì đến chuyện uống say. . .
Gã mang bạn gái tới.
Đây là bữa tiệc ăn mừng của đội bóng chày, vì sao gã lại muốn dẫn bạn gái theo?
Thánh địa trong lòng như thể bị người ta xâm chiếm, cô khó chịu, rất không vui.
Cô đã hao hết bao nhiêu tâm lực mới được vào đội, cô đã phá bỏ bao nhiêu rào cản, mới có thể cùng đám người bọn họ trở thành anh em, cô gái kia thì làm được cái gì? Cô ta chuyện gì cũng không làm, chỉ đơn giản là bạn gái của A Đức, có thể chiếm lấy vị trí bên người gã sao?
Đáng ghét. . . Cắn chặt răng, cô hất bàn tay A Ngạn ra.
“Lại đây, lại đây! A Ngạn, anh uống với em!”
“A Tiệp. . .” Đỗ Thừa Ngạn không đồng ý nhíu mày.
“A Tiệp! Em muốn uống, anh tiếp em!”
Một thanh âm hào sảng xen vào hai người, sau đó một bàn tay to thô lỗ quặc lấy cổ A Tiệp.
Lục Vịnh Tiệp thấy tim đập lạc mất một nhịp, cố gắng trấn định quay đầu.
“Anh tới đây để làm chi? Không cần ngồi cùng bạn gái anh sao?”
“Có bận mấy cũng muốn uống với em một ly!” Phàn Đức Phong ha ha cười to.
Lúc gã cười lồng ngực hơi rung động, gương mặt ngăm đen mà nam tính khí khái kia cũng rạng rỡ ánh mặt trời. Cô thích nụ cười của gã, thích đến nỗi không ngại truyện cười gã kể nhạt nhẽo biết bao nhiêu.
“Thích” ư?
Đúng vậy, cô thích gã, không có biện pháp phủ nhận với bản thân. . .
“Uống thì uống, ai sợ ai?” Cô trừng mắt gã, giọng điệu thô lỗ không chút tiết lộ ra tình cảm chân thực từ đáy lòng, chí ít chính cô cho là như thế.
“Tới luôn!”
Cầm lên ly bia đầy ứ, cùng đối phương cụng ly, sau đó ngửa đầu uống ừng ực.
Bia tươi mùa hè hẳn là phải mát lạnh mà có hậu ngọt, nhưng vì sao vào miệng lại nhưng mang theo vị đắng chát?
Hầu như uống xong cùng lúc, hai người nhìn nhau cười.
“Khá lắm!” Phàn Đức Phong dùng bàn tay to lớn quen thuộc của gã vỗ vỗ vai cô.
Lục Vịnh Tiệp cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, đáp lễ lại một quyền thật mạnh vào ngực gã.

Một đấm nọ gói gọn rất nhiều tâm tư, tức giận oán hận chua xót khổ sở không nói thành lời, cho nên xuống tay không hề nhẹ.
Phàn Đức Phong ôm ngực kêu to: “Oa oa! Em đánh thật hả?”
Giả bộ tức giận, gã nhào tới phía cô, kháp lấy cổ cô bắt đầu quấn lấy nhau đánh lộn.
Không ai muốn ra “khuyên can”, bởi vì đã quá rành bộ dạng đùa giỡn điên điên khùng khùng của hai người kia, nhiều nhất chỉ có thể xem như hai con thú nhỏ chơi đùa vận động.
Hai người như xoắn cùng một chỗ với nhau, cũng không biết là ai trước tiên vấp phải chân ai, liền cứ như thế té sấp trên mặt đất, biến thành tư thế mờ ám nam trên nữ dưới.
Lục Vịnh Tiệp thân mình cứng ngắc, mặt bất giác đỏ lên. . .
Bọn người nhiều chuyện ở bên cạnh xem kịch vui đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này để cười nhạo hai người, thoáng cái tiếng cười nói, sói tru nổi lên bốn phía.
“Ô la la! Các cậu đang làm gì thế? Biểu diễn tại chỗ luôn sao?”
“Đúng nha đúng nha! Rất ư khả nghi! Bình thường hai người các cậu suốt ngày dính cùng một chỗ.”
“A Đức to gan, bạn gái còn đang ở, cậu cư nhiên lại công khai ăn vụng! Phải chịu tội gì? !”
Tiếng đối thoại của bọn họ chui vào trong tai A Tiệp, cô vừa tức giận, thế nhưng lại có một chút vui mừng, tâm tình phức tạp ngang nhau. . .
Phản ứng của Phàn Đức Phong là cười ha ha.
“Tớ với A Tiệp? Làm sao có khả năng? Tớ cũng không phải đồng tính luyến ái!”
“Ha ha! Đúng, đúng, đúng! A Tiệp y hệt một nam nhân bà, sai, so với đàn ông còn giống đàn ông hơn, cùng cô ấy nói chuyện tình yêu thật đúng là có cảm giác như đồng tính luyến ái.” Lập tức có người phụ họa ý kiến của A Đức.
Lục Vịnh Tiệp bình thường là người hay kể chuyện cười vui vẻ, nhưng không ai biết chuyện vui đùa này đả thương cô đến cỡ nào, cho nên càng nói lại càng lấn lướt quá phận.
Hốc mắt cô nóng lên, tâm càng đau đớn, thế nhưng cô quật cường không cho phép chính mình được khóc, vì vậy cắn chặt hàm răng, bức cho nước mắt chảy ngược vào trong. . .
“Cút ngay!” Một cước đá văng con gấu béo đang đè trên người, hiện tại điều cô muốn làm không chỉ là đá gã, còn muốn đánh bẹp cái đầu heo của gã!
“Tức giận sao?” A Đức kéo tay cô.
Gặp quỷ rồi! Tên này bình thường trì độn như thế sao bây giờ lại nhạy cảm vậy? Chết tiệt, bị đôi mắt thu hồi vẻ trêu chọc lại mang theo quan tâm của gã nhìn, khiến cho cô lại muốn khóc.
Không được! Cô tuyệt đối không thể khóc! Không thể để gã nhìn ra con người thực của cô. . .
Lục Vịnh Tiệp có chết cũng không muốn tiết lộ tâm tình của mình, cậy mạnh giả vờ ra vẻ phiền chán.
“Tức giận? Cùng heo tức giận đáng giá sao? Anh đè em toàn thân đều là mồ hôi! Em muốn đi tắm suối nước nóng!”
“Tắm suối? Ý kiến hay nha! Các huynh đệ! Có ai muốn đi ngâm suối nước nóng không?”
Phàn Đức Phong vừa mới hô to, lập tức đoàn người ào ào đáp lại.
Nghe nói uống bia rượu nhiều tắm suối nước nóng là một chuyện nguy hiểm, thế nhưng có thể là tuổi còn trẻ, cũng có lẽ là do niềm vui chiến thắng, không ai thèm quan tâm đến quy định đó.
Đoàn người đi tới khu vực tắm nam nữ.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận