Giữa tháng bảy, thời tiết thay đổi thất thường, tối hôm qua mưa rền gió dữ, hôm nay mặt trời đã lên cao, không một gợn mây.
Thẩm Nam Tinh không biết mình đứng dưới ánh mặt trời bao lâu, mãi đến khi bác Trần bước tới khua tay vài cái, Thẩm Nam Tinh mới như tỉnh mộng, hỏi bác sao thế?
Giọng bác Trần khàn khàn “a a” hai tiếng, vỗ gương mặt đầy nếp nhăn của mình.
Thẩm Nam Tinh lập tức hiểu ý, vội vàng che gương mặt ửng hồng của mình, “Phơi nắng, quá nóng.
”
Bác Trần không nghe thấy cậu nói gì, ông nhìn lên bầu trời, chỉ vào mặt trời rồi vẫy áo, tạo gió nhẹ, ý là cậu cẩn thận đừng để bị trúng gió.
Thẩm Nam Tinh gật đầu, nắm chặt bông hồng đã được bẻ hết gai đi vào phòng khách.
Công nhân sửa điện đã về rồi, cô Lý đang dọn bàn ăn, thấy Thẩm Nam Tinh cầm một bông hoa hồng tiến vào thì mỉm cười tìm một lọ hoa miệng nhỏ lâu không dùng tới.
Thẩm Nam Tinh cắm hoa vào bình, vốn định bảo cô Lý tùy ý tìm chỗ đặt nhưng rồi lại không biết xuất phát từ tâm tình gì mà lấy lại bình hoa trong tay bà rồi đặt vào phòng mình.
Nhận quà của người khác thì phải quý trọng, đây là phép lịch sự cơ bản.
Huống chi người tặng là anh cậu, cậu để ý hơn một chút cũng không thành vấn đề.
Sau khi nghĩ thông suốt, Thẩm Nam Tinh nhẹ nhõm hẳn, chẳng qua mặt vẫn còn hồng, tim đập vẫn còn nhanh.
Ngồi trong phòng bình tĩnh một lát sau đó cậu mới nhẹ bước vào phòng ăn.
Cơn trưa đã chuẩn bị xong, bốn món một canh, Dịch Phong Từ đang giúp dì Vương bưng món cuối cùng lên, thấy Thẩm Nam Tinh ngồi trên bàn chuẩn bị ăn cơm thì hơi ngẩn ra, hỏi: “Buổi chiều có buổi biểu diễn à?”
Thẩm Nam Tinh không hiểu sao anh lại hỏi câu này: “Không mà.
”
Dịch Phong Từ lại nhìn cậu một lát, mặt không cảm xúc ngồi trên bàn cầm đôi đũa, mới vừa kẹp một miếng cá hố kho thịt thì đã không nhịn được “phụt” bật cười.
Vừa phát ra một tiếng thì nhanh chóng ngậm miệng, chỉ là bả vai run lên không ngừng làm miếng cá cũng rớt lại bát.
Thẩm Nam Tinh khó hiểu: “Cười cái gì thế?”
Dịch Phong Từ cúi đầu cố nén cảm xúc, lúc ngẩng đầu lên đã quay trở lại trạng thái nhẹ tựa mây bay, “Không có gì.
”
Không có gì mới là lạ.
Thẩm Nam Tinh liếc anh, hỏi: “Anh có tham dự hôn lễ của Trần Khiếu không?”
Dịch Phong Từ gắp lại miếng cá vừa rớt vào đĩa, “Không tham dự, anh không thân với cậu ta, đi còn tốn thêm tiền.
”
Thẩm Nam Tinh nghĩ thấy cũng đúng, đừng nhìn lúc này hai người trở về nhà họ Thẩm trông như cơm áo vô lo, chờ hôn lễ của Trần Khiếu kết thúc trở lại thành phố A thì anh cậu lại trở thành dân làm công vất vả.
Trong khoảng thời gian này Thẩm Trọng Bách đi sớm về trễ, người một nhà không có thời gian quây quần bên nhau để bàn về công việc của anh trai.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, không khí tựa như quay về như trước.
Lúc này, có người ấn chuông cửa.
Cô Lý vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp mở cửa, thấy bên ngoài là một người đàn ông trung niên mặc tây trang.
Hình như cô Lý quen biết hắn, khinh ngạc hỏi: “Không phải Tiểu Chu bên người Trần tiên sinh đây sao?”
Tiểu Chu là trợ lý của ba Trần Khiếu, mỉm cười gật đầu với cô Lý: “Chào ngài, đã lâu không gặp.
”
Cô Lý vội đáp: “Đâu có đâu có, Trần tiên sinh bảo cậu tới à? Nhưng tiên sinh và phu nhân nhà tôi đều không có nhà.
”
Tiểu Chu: “Hôm nay tôi tới không phải tìm Thẩm tiên sinh, xin hỏi Dịch tiên sinh có ở đây không?”
Dịch tiên sinh?
Thẩm Nam Tinh ngồi trong phòng ăn có thể nghe được đoạn đối thoại này, quay sang nhìn Dịch Phong Từ.
Dịch Phong Từ còn đang ăn cá hố, hai bên sườn có xương thì bỏ vào miệng, phần khác tương đối ít xương thì đặt vào bát Thẩm Nam Tinh.
Trong nhà chỉ có một người họ Dịch, cô Lý tự nhiên biết là ai nhưng vẫn hỏi: “Là tìm Phong Từ phải không?”
“Đúng vậy.
” Tiểu Chu đáp, “Không biết Dịch tiên sinh có ở đây không?”
Cô Lý: “Có có, tôi giúp cậu kêu cậu ấy.
”
Trước đây tiểu Chu từng theo ba Trần Khiếu tới nhà họ Thẩm, hắn không phải người hầu, hơn nữa còn có địa vị rất cao trong công ty nhà họ Trần.
Lần này tới đây tìm Dịch Phong Từ quả thực làm Thẩm Nam Tinh nghĩ không ra.
Cậu theo bản năng cho rằng Trần Khiếu lại muốn gây chuyện, cho nên lúc cô Lý tới gọi cũng cùng Dịch Phong Từ đi ra.
Lúc Tiểu Chu nhìn thấy Thẩm Nam Tinh cũng sửng sốt nhưng ngẫm nghĩ lại nhìn thẳng cậu ấm họ Thẩm như thế không lịch sự nên vội ngậm miệng cúi đầu, nở nụ cười khẽ run: “Tiểu Thẩm tiên sinh.
”
Thẩm Nam Tinh chẳng có hảo cảm với người nhà họ Trần, trực tiếp che Dịch Phong Từ phía sau, “Trần Khiếu tìm anh tôi có chuyện gì?”
Tiểu Chu đáp chờ một lát rồi lấy một tấm thiệp mời ra từ cặp công văn, vốn định giao cho Dịch Phong Từ nhưng khi đối diện với anh thì nhận ra ý của anh là giao thẳng cho Thẩm Nam Tinh, vì thế tấm thiệp mời cực kì chính thức này được đưa đến tay Thẩm Nam Tinh.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Nam Tinh nhận được thiệp mời.
Ở cái tuổi của cậu mời bạn bè tham gia hôn lễ thì phần lớn đều sử dụng thiệp mời điện tử hoặc thông báo qua điện thoại, rất ít khi gửi thiệp mời tận nhà, ngoại trừ nhà nào quá xem trọng lễ nghĩa hoặc nhân vật được mời tương đối quan trọng.
Trần Khiếu nhìn thế nào cũng không phải một người coi trọng lễ nghi, thế nghĩa là người được mời tương đối quan trọng?
Thẩm Nam Tinh mở thiệp ra xem, ồ viết tay hoàn toàn? Quay lại nhìn anh trai, nghi ngờ hỏi: “Sao Trần Khiếu lại đưa thiệp mời cho anh?”
Dịch Phong Từ cũng không rõ lắm, đang định mở miệng nói chuyện thì nghe thấy tiếng hô của Úc Lam vừa mới trở về: “Con trai, mặt con sao vậy?”
Mặt?
Thẩm Nam Tinh chớp mắt, nhớ tới việc trước khi ăn cơm vì muốn giấu gương mặt đỏ ửng nên cố ý vào phòng vệ sinh tìm một hộp phấn nén sắp hết hạn dặm lên.
Cậu là diễn viên sân khấu kịch, thi thoảng đụng phải đoàn kịch có thời gian chuẩn bị ít thì cũng tự trang điểm đơn giản ở nhà trước.
Thẩm Nam Tinh hỏi: “Sao vậy mẹ?”
Úc Lam không tiếp đón Tiểu Chu mà tiến lên quẹt gương mặt mềm mụp của Thẩm Nam Tinh, một vệt phấn trắng xóa, “Sao con bôi bản thân thành trắng tinh như vậy? Trát tường à?”
Thẩm Nam Tinh ngẩn ra, ngơ ngác giơ năm ngón tay quẹt lên mặt, quả nhiên một lớp phấn dày ịn trên tay, trên mặt còn xuất hiện dấu tay, trông đến là buồn cười.
Úc Lam lập tức bật cười khiến cho cô Lý và Tiểu Chu cũng không nhịn được nở một nụ cười khổ.
Thẩm Nam Tinh vì muốn nhanh chóng che giấu nên không khống chế được lượng phấn, lúc nhìn trong gương thì không trắng như thế, tại lúc ấy mặt còn đỏ không nhìn ra, lúc này mặt không đỏ, lớp phấn dày này tựa như lớp men thuần trắng tráng ngoài bình bạch ngọc trong suốt, khiến cho cả khuôn mặt trắng đến phát sáng.
Ngay cả đôi môi ửng hồng ngày thường cũng trắng bệch, ngoại trừ chỗ vừa ăn cơm được nước canh cuốn đi.
Da mặt Thẩm Nam Tinh không tệ nhưng cũng không đến mức mặt dày, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, mất mặt như vậy, nào còn truy cứu chuyện Trần Khiếu đưa thiệp mời cho anh nữa.
Luống cuống chạy lên lầu, vọt vào phòng vệ sinh trong phòng ngủ.
Tiếng nước “ào ào” gần năm phút, nào dầu tẩy trang nào sữa rửa mặt, cuối cùng cũng rửa sạch sẽ.
Vừa ra khỏi cửa thì thấy anh cũng theo lên, đang dựa vào cửa phòng vệ sinh chờ cậu.
Thẩm Nam Tinh nhớ tới dáng vẻ chật vật của mình thì thẹn quá thành giận, muốn đuổi anh ra ngoài đồng thời chất vấn: “Anh biết trên mặt em dặm nhiều phấn như thế sao không nói với em trước?”
Dịch Phong Từ: “Anh cho rằng em có buổi biểu diễn.
”
Thẩm Nam Tinh: “Em có buổi biểu diễn hay không anh còn không biết à? Lịch trình mỗi ngày của em đều dán trên trán anh, anh muốn làm em xấu mặt thì có!”
Dịch Phong Từ lập tức dựng ba ngón tay: “Anh thề, anh không có.
”
Thẩm Nam Tinh không tin, “hừ” một tiếng, trực tiếp hạ lệnh trục khách.
Dịch Phong Từ không hề ăn vạ không đi, chỉ là mới lùi về sau hai bước đã tiến trở về, nhìn gương mặt đã rửa sạch sẽ của cậu, nói: “Nhiều năm qua anh đã từng nói với em chuyện này chưa?”
Thẩm Nam Tinh không để ý đến anh, “Chuyện gì?”
“Em rất đáng yêu.
”
“Cái gì?”
Dịch Phong Từ nhìn gương mặt lại bắt đầu phiếm hồng của cậu, mỉm cười lặp lại: “Anh nói em rất đáng yêu.
”
~Hết chương 14~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...