Thẩm Luyện bước tới, lặng lẽ ngồi cạnh cô, duỗi tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô.
“Anh ơi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.” Thư Căng khóc lóc hỏi anh ấy, giọng nói yếu ớt như bong bóng nổi trong nước, chỉ cần chạm vào là vỡ.
“Đừng lo lắng, sẽ không sao đâu.” Thẩm Luyện dịu dàng an ủi cô, nở một nụ cười khiến người khác an tâm.
Anh ấy để Thư Căng vẫn không ngừng khóc tựa lên vai mình, vừa vỗ lưng cô vừa dỗ dành, giống như cách anh ấy dỗ dành mấy đứa em khi khuya rồi mà hai mẹ vẫn chưa về khi còn bé.
“Người lương thiện sẽ luôn được trời cao thiên vị, mẹ Trần lương thiện như thế, nhất định sẽ biến nguy thành an.”
Thư Căng gối đầu lên vai anh, nức nở ‘vâng’ một tiếng.
Thư Căng khóc được một lúc, đột nhiên có cảm giác cơ thể Thẩm Luyện cứng đờ.
Cô khó hiểu ngẩng đầu lên, trông thấy Thẩm Luyện đang nhìn về phía sau cô, vẻ mặt có hơi u ám.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Huỳnh đứng cách đó không xa.
“Huỳnh Huỳnh.” Cô kêu lên.
Vẻ mặt của Thẩm Huỳnh rất kỳ lạ, sắc mặt có hơi tái nhợt, đôi mắt luôn né tránh.
Cô ấy ấp úng nói: “Ừm… em đi thăm mẹ Trần.”
Nói xong liền chạy vào trong bệnh viện.
Thư Căng nhìn về phía Thẩm Luyện, phát hiện vẻ mặt của anh ấy cũng khó tả.
“Anh với Huỳnh Huỳnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong khoảng thời gian này, chỉ cần Thẩm Luyện xuất hiện, Thẩm Huỳnh nhất định sẽ không xuất hiện, mà khi hai người họ đối mặt thì bầu không khí lại vô cùng khó hiểu.
Dù mọi người nhận ra bất thường, nhưng vì chuyện của Trần Sương nên không để tâm tới, cho rằng bọn họ có mâu thuẫn nhỏ gì đó rồi sẽ nhanh chóng hòa hợp lại, nhưng đã nhiều ngày trôi qua, mối quan hệ của cả hai vẫn không dịu đi, xem ra không phải là mâu thuẫn nhỏ.
“Không sao cả.” Thẩm Luyện vẫn lắc đầu, không muốn nói thêm.”
Thư Căng nhìn anh ấy một lúc, cuối cùng nói: “Huỳnh Huỳnh còn nhỏ, anh đừng quá so đo với con bé.
Hai mẹ không thích nhìn chúng ta cãi nhau đâu, anh làm anh phải dỗ con bé nhiều hơn.”
Thẩm Luyện hơi mỉm cười, không trả lời.
…
[Sổ tay tâm sự tuổi hồng của Thích Thời Yến]
Ngày 30 tháng 3 năm 2023
Chết tiệt, tên khốn dám ôm Căng Căng của mình, mình còn chưa được ôm nữa.
Chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi!
Lúc Thư Căng rời khỏi bệnh viện cũng đã gần 12 giờ, khu vực cô ở đều là tòa nhà dân cư nên giờ này mọi người đã ngủ say, xung quanh vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng xe cộ gầm rú chạy qua ven đường.
Tâm trạng Thư Căng rất nặng nề vì cứ lo lắng đến việc tìm nguồn gan cho Trần Sương.
Bệnh viện đã không có cách nào tìm được nguồn gan phù hợp, loại người không quyền không thế đứng dưới đáy xã hội như bọn họ thì nào có năng lực để giải quyết những tình huống khó khăn như bây giờ.
Cô cúi đầu, thất thần bước đi, từng ngọn đèn đường lướt qua trên đỉnh đầu cô.
Thư Căng nhìn chiếc bóng mình bị kéo dài ra rồi ngắn lại, xong lại dài ra.
Đột nhiên có một đôi giày da sáng bóng trông rất đắt giá lọt vào mắt cô.
Bên trên đôi giày da là chiếc quần tây màu nâu sẫm có sọc nhạt và hoa văn tối màu.
Cô nhìn lên, khuôn mặt mang theo nụ cười ấm áp của Thích Thời Yến bỗng đập vào mắt cô.
Hai tay anh đút vào túi, lười biếng dựa vào đèn đường, dáng người cao ráo đứng dưới ánh đèn đường lại càng khiến anh thêm rắn rỏi, ánh đèn mờ nhạt khiến khuôn mặt đẹp tinh xảo của anh như có thêm một lăng kính dịu dàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...