Nghĩ tới nghĩ lui, Thư Căng quyết định mượn anh K chút tiền, tính lãi từ từ trả lại cho anh ấy.
Anh K là một người xa lạ tốt bụng đã bắt đầu giúp đỡ Thư Căng từ tám năm trước, thỉnh thoảng sẽ quyên góp một ít vật phẩm cho cô nhi viện.
Thư Căng không biết tên của anh, cũng không biết diện mạo của anh, chỉ biết anh sống ở nước Pháp, chắc là Hoa kiều.
Mới đầu bọn họ chỉ liên lạc với nhau bằng thư từ, sau đó là email.
Mặc dù được giúp đỡ, nhưng Thư Căng luôn nhớ rõ từng số tiền anh K đã gửi cho cô, từ khi có việc làm, cô luôn gửi một khoản tiền vào tài khoản của anh K theo định kỳ để trả nợ.
Mặc dù anh K đã nói với cô là không cần, nhưng Thư Căng lại cảm thấy nhờ có khoản tiền đó mà cô đã không phải băn khoăn trên con đường học tập, cũng coi như được hỗ trợ rất nhiều, còn về phần tiền của bản thân, cô đã có năng lực trả lại cho đối phương thì đương nhiên phải trả lại.
Từ khi Thư Căng bắt đầu làm việc, hai người rất ít khi liên lạc với nhau.
Một là do Thư Căng rất bận, hai là không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, tần suất trả lời lại của anh K chậm đi rất nhiều, cô gửi một email cho anh K, ngắn thì mười ngày nửa tháng, chậm thì ba bốn tháng sau mới nhận được hồi âm.
Thư Căng suy nghĩ chắc là anh K không biết dùng mấy cái địa chỉ email này, hoặc là anh cảm thấy bản thân đã thực hiện xong việc thiện với cô nên muốn rút lui.
Mặc kệ là xuất phát từ lý do gì, lòng biết ơn của Thư Căng dành cho anh vẫn chân thành và nồng cháy như lúc ban đầu, không hề phai nhạt theo thời gian.
Lúc Thư Căng ra ngoài gọi điện thoại rồi quay về, Trần Sương đang ở trong nhà vệ sinh nôn mửa.
Cô vội vàng chạy vào, nhìn thấy Trần Sương ôm bồn cầu, cơ thể yếu ớt đang run rẩy, từng tiếng nôn mửa phát ra khiến người ta phải sợ hãi.
Thư Căng đến gần thì thấy bên trong đỏ rực, cô sợ tới mức đầu óc co giật dữ dội.
Thư Căng cứ nghĩ dù Trần Sương đã tới giai đoạn cuối nhưng vẫn chưa tới tình trạng đặc biệt nghiêm trọng, bác sĩ cũng nói kiên trì hai ba tháng vẫn được.
Hơn nữa bình thường Trần Sương luôn tươi cười, chuyện ăn cơm ngủ nghỉ vẫn rất bình thường, không hề có dấu hiệu bị bệnh tật giày vò.
Cô lại chưa từng nghĩ rằng những lúc bình thường khỏe mạnh đều là vì Trần Sương cố gượng để lừa bọn họ, vào những lúc bọn họ không biết, bà ấy đã bị bệnh tật tra tấn tới mức thoi thóp.
Trần Sương được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, Thẩm Luyện và Tống Khứ Ưu cũng chạy về.
Bọn họ đứng bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, vẻ mặt u ám như mây mù.
Sau khi bệnh tình của Trần Sương đã được ổn định, Tống Khứ Ưu và Trần Bách Kha trở về chăm sóc cho Thẩm Ly và bọn trẻ, Thư Căng và Thẩm Luyện ở lại bệnh viện trông nom Trần Sương.
Bác sĩ nói bệnh tình của Trần Sương không thể nào kéo dài hơn nữa, bệnh viện đang cố gắng tìm ra nguồn gan phù hợp song vẫn không có tin tức, bọn họ cũng bất lực, chỉ mong Trần Sương có thể kiên trì được cho tới khi tìm ra nguồn gan thích hợp.
Thư Căng ngồi trên ghế chung ở dưới lầu, mắt đỏ hoe nhìn cây đa được ánh đèn đường chiếu rọi.
Cô nhớ tới lại cảnh Trần Sương mới tới cô nhi viện và nở nụ cười ấm áp lương thiện nhất trần đời.
Bà ấy nói, Căng Căng của chúng ta là một cô công chúa nhỏ xinh đẹp, công chúa thì phải mặc váy công chúa nên đã tặng cô chiếc váy công chúa đầu tiên trong đời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...