Thư Căng cười tự giễu, có hơi tức giận: “Thế nên là cứ giấu chị đúng không?”
“Cũng không phải, anh cũng không biết! ” Bên kia nhỏ giọng giải thích: “Bách Kha vốn ở nhà nên đương nhiên biết.
Chị A thì đúng lúc trở về nhà vào ngày hôm sau, cũng do mấy đứa em lỡ miệng nói! ”
Thư Căng thở dài, biết mình cũng có lỗi, mấy hôm nay bởi vì chuyện đêm đó mà lòng luôn rối bời, không về nhà thăm hai mẹ, cũng không gọi điện cho bọn họ, nếu không mẹ Trần đã nằm viện nhiều ngày vậy mà cô cũng không biết.
“Chị biết rồi.
” Cô bất lực nói, cúp máy rồi xin Hàn Dịch Trầm nghỉ phép, sau đó đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Trần Sương mặc đồng phục bệnh nhân ngồi trên giường bệnh, đang mỉm cười ấm áp.
Bên cạnh là Trần Bách Kha có khuôn mặt non nớt đang gọt táo cho bà ấy.
“Tiểu Kha, con không cần phải ở với mẹ, con mau quay về đi làm đi.
” Giọng Trần Sương rất dịu dàng.
“Mẹ Trần đừng lo, con có rất nhiều thời gian rảnh, mẹ cứ lo tịnh dưỡng cho tốt đi, đợi mẹ khỏe lên con làm món chân giò kho tàu cho mẹ ăn nhé.
” Trần Bách Kha đưa táo đã gọt vỏ cho bà ấy.
“Con đó, đúng là một đứa trẻ ngoan mà.
” Trần Sương nhận lấy quả táo: “Các con đều là những đứa trẻ ngoan, mẹ Trần thật có phúc khi có được đàn con ngoan như các con.
”
“Con cũng phải tích phúc mấy trăm đời mới có được hai người mẹ tốt nhất trên thế giới như mẹ Trần và mẹ Thẩm.
” Trần Bách Kha nằm trên đùi bà ấy, ôm bà ấy làm nũng.
“Ngoan, các con đều ngoan.
” Trần Sương xoa đầu anh ấy, ánh mắt dịu dàng: “Tiểu Luyện, Tiểu Ưu, Căng Căng, con, Huỳnh Huỳnh và các em trai em gái của con cũng đều ngoan.
”
Thư Căng đứng trước cửa phòng bệnh nhìn một lúc, nhớ tới hai người mẹ vì nuôi nấng bọn họ mà ngày đông giá rét phải chịu lạnh làm đồ thủ công, tay lạnh tới mức sưng đỏ, da nứt nẻ nhìn ghê người; mùa hè nóng bức, mặt trời chói lọi trên đỉnh đầu nhưng vẫn phải ra ngoài bán hàng từ thiện, dù da bị cháy nắng nhưng vẫn cười nói không sao.
Cô không khỏi đau xót trong lòng, khịt mũi, cố kìm lại nỗi áy náy sắp chực chào rồi cố rặn ra một nụ cười.
“Mẹ Trần.
”
Nghe thấy giọng của cô, cả hai người đều quay đầu nhìn sang.
“Chị, chị hai, sao chị lại tới đây?” Trần Bách Kha kinh ngạc hỏi: “Con nhóc chết tiệt Thẩm Huỳnh kia nói cho chị biết chứ gì.
”
Thư Căng không để ý tới anh ấy, đi tới ngồi xuống bên cạnh Trần Sương, cầm lấy tay bà ấy rồi đau lòng nói: “Mẹ Trần, sao mẹ bệnh mà không nói cho con biết?”
“Cũng không phải bệnh nặng gì, nằm viện vài ngày là có thể về rồi.
” Trần Sương dịu dàng nói: “Bọn con còn bận đi làm, cần gì phải vì chút chuyện nhỏ này mà phiền mấy đứa.
”
“Sao lại gọi là phiền, mẹ là mẹ của chúng con mà.
” Thư Căng có hơi tủi thân nói.
“Biết con ngoan rồi, con đừng lo, mẹ Trần không sao cả, chỉ là chút bệnh vặt của người lớn tuổi thôi.
” Trần Sương vuốt thẳng hàng lông mày đang nhíu lại của cô, ấm áp của lòng bàn tay từ giữa hàng lông mày xoa dịu trái tim đang khẽ run lên.
Hai người lại tâm sự thêm một chút, Trần Sương có hơi mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi, Thư Căng gọi Trần Bách Kha ra ngoài, hỏi thăm tình hình cụ thể.
[Sổ tay tâm sự tuổi hồng của Thích Thời Yến.
]
Ngày 27 tháng 3 năm 2023
Không tìm thấy ảnh của Căng Căng đâu cả, bực bội chết đi được.
Không biết mấy ngày nay Căng Căng thế nào, có nhớ mình không nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...