Thâm Viện Nguyệt

Hoàng đế không bước vào hậu
cung nữa, mặc dù tổn thất không ít thân tín, thái hậu nhận ra hoàng đế vẫn hiểu
biết lí lẽ. Bà cuối cùng vẫn là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, thực lực có được
tuyệt không phải hoàng đế non nớt có thể sánh bằng.

Mổ trâu thử đao mà thôi.
Quyền giết chóc của hoàng đế kỳ thật vẫn nắm chặt chẽ trong tay bà. Những kẻ
gọi là "thân tín" mà hắn dọn dẹp, bất quá chỉ là con cờ tùy thời có
thể vứt bỏ.

Dù sao cũng là con bà a...
Cho dù ngỗ nghịch, không làm bà thích. Nhưng kế thừa vài phần thông minh của
bà, biết rõ phải tránh né.

Liền để hắn nghĩ như thế là
được rồi. Để hắn nghĩ, như vậy là có thể bảo vệ hoàng trữ, bảo vệ tính mạng
cùng giang sơn của mình.

Thái hậu nghĩ thông suốt. Căn
bản không cần rối rắm hoàng trữ có do bà khống chế hay không... Con của tiên
hoàng đích xác hoặc chết hoặc phế, nhưng cháu của tiên hoàng không có chết
sạch.

Đứa con mồ côi của tứ hoàng
tử mà bà yêu thương, dưới sự bảo hộ nghiêm mật của Tương Quốc Công, ngày một
lớn lên. Hài tử, ngươi rất thông minh. Nhưng ngươi dù gì cũng không phải tứ
hoàng huynh của ngươi, ngươi không i nhân tài làm hoàng đế. Hoàng hậu của
ngươi, hoàng trữ của ngươi, toàn bộ không hợp quy cách.

Đại Yến cần một hoàng đế tôn
quý oai nghiêm tri thư đạt lễ, mà không phải nghịch tử mặt dày vô lại phố
phường lỗ mãng như ngươi vậy... không có ta trong mắt.

Trước tạm thời như vậy được
rồi. Nước không thể một ngày không chủ... Tạm thời cho ngươi đi. Trước khi
chúng ta chuẩn bị tốt... đừng quá phận.


Nếu không hoàng đế đột nhiên
"băng", hoàng trữ đồng thời "chết non", vậy cũng thật rất
đáng thương.

Cho nên đừng ép ta, thực sự,
không nên ép ta.

Sấm to mưa nhỏ, cứ nghĩ rằng
sự kiện "Hiền phi bất ngờ hoăng" sẽ thay đổi tất cả, triều đình không
hiểu thế nào, lại bình tĩnh như thế.

Hoàng đế vẫn mặt dày vô lại,
háo sắc hoang đường như vậy. Dù có tên là ngự thư phòng, thực tế ngoại trừ chủ
thể để triệu kiến triều thần, còn có không ít điện phụ, diện tích rất rộng lớn.

Rõ ràng là khôn khéo lão
luyện, có khả năng trị quốc. Nhưng thói xấu không nói nên lời của hoàng đế thật
sự là... Không chỉ dưỡng rất nhiều cung nữ xinh đẹp cùng hoạn quan thanh tú,
ngay cả ám vệ bên người tiểu hoàng trữ cũng rực rỡ muôn phần, so với Phùng tri
huyện lang cùng Phùng trưởng sử dung nhan càng đẹp

... Hoàng đế rốt cuộc muốn
thế nào a?!

Nhưng khiến triều thần không
hiểu được chính là, Chính Đức đế vốn mài đao soàn soạt hướng về phía ngoài
thích, lại dễ dàng tha thứ, bỏ qua cho Tương Quốc Công. Không chỉ trả lại tước
công, còn hạ chỉ an ủi một phen.

Càng ly kỳ chính là, Tương
Quốc Công luôn bừa bãi ngông cuồng không ngờ lại yên tĩnh, trở nên dị thường
điệu thấp.

"Chậc, ngươi tưởng lão
thất phu kia sẽ yên tĩnh sao?" Hoàng đế bỡn cợt, thói quen sờ sờ mặt Tam
Lang, "Lại bộ cùng binh mã giám vẫn ở trên tay hắn, chẳng qua là nanh vuốt

thay hắn diễu võ dương oai mà thôi."

Tam Lang hờ hững rút khăn ra
lau má, "Hoàng thượng, xin cẩn thận hành động lời nói."

"Thói quen, sửa không được."
Hoàng đế nhún vai, "Tra đi. Mặc kệ dùng phương pháp gì, tra cho ra. Mỗi
năm nhiều quân lương như vậy rốt cuộc đi đâu? Cho dù là người không có mắt cũng
nhận ra sổ sách không trùng khớp rất nhiều mà?"

Hắn lạnh lùng cười, có chút
lười nhác, cũng có chút tà ác, "Bà ta nhất định có cái gì dựa vào mà chúng
ta không biết, mới không hề lo sợ... Chỗ dựa vô cùng bí ẩn. Ta dám nói, cùng
Tương Quốc Công thoát không được liên quan. Lão già này miệng đóng rất chặt...
Đáng tiếc đối với người sủng ái miệng lại buông lỏng. Tam Lang ngươi..."
Hoàng đế cười chuyển tàn nhẫn, "Có phái người nhìn chằm chằm ca ca ngươi
không?"

Tam Lang nhẹ cười, phi thường
đẹp, lại có loại tàn khốc sởn cả gai ốc. "Thần, từ sau khi trừ khỏi gia
phả của Phùng gia, liền không có ca ca."

Chính Đức đế cùng Tam Lang
nhìn nhau cười, giọng điệu khinh thường mà hưng phấn, "Đúng vậy, chính là
như vậy. Để bọn hắn nhảy lên đi, vui sướng nhảy lên đi. Cho bọn họ quan to lộc
nhiều, cho bọn họ tiền tài mỹ nhân... Để bọn họ bò lên thật cao, thật cao. Như
vậy sau này ngã xuống... mới có thể một lần thịt nát xương tan."

Tam Lang cười càng sâu hơn,
đẹp hơn cũng càng lạnh lẽo. "Thần, tuân chỉ."

Yến An năm thứ mười, ngoài
mặt bình tĩnh vô ba, sự thật là một năm sóng ngầm ồ ạt.


Cũng là một năm Phùng gia
kinh thành hoa tươi rực rỡ, lửa cháy bừng bừng, phồn thịnh hiếm có. Chi trưởng
Phùng Thuật thăng chức hộ bộ thông chính nghị sự lang, tòng ngũ phẩm. Phụ thân
của hắn Phùng Ngạn, sau khi về hưu nhiều năm, trở lại triều đình, quan tòng nhị
phẩm chính sự khanh, được liệt vào hàng ngũ phó tướng.

Phùng gia phu nhân chờ đợi
nhiều năm, cuối cùng tôn vinh cáo mệnh phu nhân tòng nhị phẩm cũng trở lại,
Phùng nhị nãi nãi cũng được ngũ phẩm cáo mệnh.

Càng đáng mừng chính là,
Phùng Nhị Lang cuối cùng vui được lân nhi, chi trưởng có người kế thừa.

Tộc nhân Phùng gia cũng được
thơm lây, đường quan đắ, thậm chí tiểu thư chi thứ hai Phùng gia vào cung làm
phi, rất được thái hậu yêu thích.

Không được hoàn mỹ chính là, Tam Lang Phùng Tiến
cũng thăng quan, tổng tri huyện chính ngũ phẩm của Hàn Lâm Viện kiêm khâm sai
Ngự Sử, vợ Hứa thị cùng phong chính ngũ phẩm cáo mệnh nghi nhân, còn là hoàng
đế tự mình bổ nhiệm.

Càng đáng giận chính là,
Phùng phu nhân muốn bày uy phong nhị phẩm cáo mệnh, Chỉ Hạnh thấy thiệp không
nhận, tránh không gặp. Khiến bà phải hạ giá dẫn Phùng nhị nãi nãi đến Lưu Viên,
Chỉ Hạnh cuối cùng cũng gặp bọn họ, quả nhiên theo đúng quốc lễ quỳ gối phúc
lễ, nhưng cảm giác lại rất tệ.

Mặc kệ bọn họ nói cái gì, Chỉ
Hạnh chỉ nhàn nhạt nhìn bọn họ, trong mắt có thương xót mãnh liệt... như là
thương xót khi nhìn người chết.

Ngược lại tức đến đầy bụng
khó có thể nói, trong lửa giận thiêu đốt đi trở về.

Thật là... thuyền quý sắp
lật, còn hết sức cao hứng như vậy. Cả kinh thành đều biết Phùng gia lên thuyền
giặc của Tương Quốc Công cùng thái hậu, bản thân lại hồn nhiên không biết cơn
lốc đang ở phía trước không xa.

Trong tộc ra phi tử thì sao
chứ? Hoàng đế lại không bước vào hậu cung, vào đó sống góa cũng đáng vui mừng?

Chính sự khanh thì sao? Còn không phải bị ngăn ở ngoài ngự thư phòng, chỉ có
thể ra vẻ ở trong triều không còn quyền lực mà thôi.

Duy nhất có thực quyền là
Phùng Nhị Lang đi. Nghiêm chỉnh mà tính cũng coi như một trong ba trụ cột của
hộ bộ.. phận tích lũy kinh nghiệm, sắp tới cũng có thể trở thành hộ bộ thượng
thư.

Nhưng đó là không có khả
năng.

Đại khái là uất ức phẫn nộ
nhiều năm quá? Hiện tại hắn phô trương hống hách... ngay cả thiếu phụ ở thâm
khuê ít giao thiệp với các quan phu nhân như nàng, cũng biết hiện tại hắn đang
nhận lấy tất cả cừu hận của người khác đối với Tương Quốc Công phủ, bán quan
kiếm tiền, lừa nam đoạt nữ, cường chiếm điền sản... Đã có một danh hiệu
"mỹ nhân rắn rết", sắp tiến tới cảnh giới người thần căm phẫn.

Đồ ngu xuẩn. Hơn phân nửa đều
là vì làm việc cho lão đầu Tương Quốc Công chết tiệt, người ta ăn thịt ngươi
uống canh. Kết quả cừu hận đều kéo trên người mình... Không còn kẻ nào ngu hơn
nữa.

Mặc dù Tam Lang cũng bị mắng
là "lãnh diêm la xích luyện xà", nhưng dù gì cũng là quan viên ghen
ghét chế nhạo, bách tính lại cảm thấy là vị quan rất tốt, phần đông đều gọi hắn
là "Phùng thanh thiên".

Thật chưa từng thấy người của
tộc nào lại điên cuồng đi tự sát còn cao hứng như thế. Rõ ràng có nhiều người
đọc sách có công danh như vậy...

Có thể thấy được "thi
đậu" cùng "não tàn", chưa chắc là có thể phân ra rõ ràng, nếu
phối hợp với nhau, hại nước hại dân kiêm hại người hại mình, lật đổ người khác
thuận tiện lật đổ chính mình, xét nhà diệt tộc là chuyện chắc chắn.

Chẳng lẽ bọn họ nhìn không ra
đây là hố doTam Lang đào sẵn hay sao? Chỉ Hạnh thở dài.

Trí tuệ có cực hạn, đáng tiếc
ngu xuẩn lại không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận