Thâm Viện Nguyệt

Chỉ Hạnh đích xác là người
thông mẫn (thông
minh, nhạy bén), thậm
chí những chuyện người khác thường suy nghĩ rất lâu vẫn rối tinh rối mù nàng
lại thấy rất đơn giản, phi thường quỷ dị.

Khi nàng nguyện ý dùng đầu
óc, đích xác là hiếm có người có thể sánh bằng, nhưng với cá tính cùng những gì
nàng đã từng trải qua mà nói, nàng thật sự rất ghét hận những việc tranh quyền
đoạt thế nhàm chán này, vì lợi ích mà lộ ra trăm thói xấu.

Đương nhiên, đạo lý không
tiền tuyệt đối không thể nàng rất hiểu. Nhưng địa vị của Tam Lang đã định bọn
họ cùng tiền không có duyên phận. Ở nàng xem ra, lương bổng lộc điền liền đủ
chi phí sinh hoạt của một nhà lớn nhỏ, cho dù sóng gió nhấp nhô lợi hại như
thế, cũng từng có lúc cửa không bóng khách, nhưng kế ngoại tổ không hề có quan
hệ máu m lại nhiều lần sai người đến thăm hỏi quan tâm, kẻ tham lợi cũng không
ở thời điểm bọn họ nghèo túng nhất mà đến, ngược lại đã sớm đưa lên cửa... Chỉ
cần có chút dành dụm, khi cần dùng gấp cũng sẽ không đến mức không lấy ra được.

Đồ cưới nàng tự mình kinh
doanh cũng không tệ, tương lai con cái cưới gả là không cần lo.

Tiền, đủ dùng là tốt rồi. Bữa
ăn không đến một cân (nửa
kg) gạo, ngủ nằm không tới một
trượng (10
feet). Hoa
phục châu ngọc, phấn son bột nước, lại không thể thời thời khắc khắc soi gương,
còn không phải để con mắt người khác được lợi? Trâm gai váy vải cũng liền đủ,
vừa không trở ngại làm việc bào cây leo nóc nhà, Tam Lang nhìn thấy mắt còn
sáng lên.

Vậy có lý do gì phải tranh
càng nhiều thứ xa hoa chứ? Không ăn được không dùng được, còn phải để ý đừng
đập vỡ, một tiếng vang là một đống bạc trắng, thật tiếc. Tranh quyền thế càng
khiến mình thêm phiền... Ăn no không chuyện gì làm mới đi tìm chuyện khiến bản
thân lao tâm lao lực.

Đại khái là rảnh quá sinh

bệnh đi. Thực sự quá rảnh, sao không đi học Đào Khản chuyển gạch*, ít nhất còn
rèn luyện được thân thể.

Mặc dù Tam Lang không nói với
nàng chuyện triều đình, nhưng cùng hắn đi khắp nơi giám trảm xét nhà, còn nhìn
không ra đầu đuôi, vậy uổng cho thân phận Phó thị đích truyền của nàng.

Lại nói, cái Mộ Dung tiên hoàng
ma quỷ kia thực sự là di họa ngàn năm. Có ba phần đầu óc cũng biết trong không
dùng thái giám không trọng ngoại thích chứ? Không dùng thái giám điểm này thật
ra cũng làm được, nhưng còn việc ỷ lại vào người nhà mẹ đẻ của hoàng hậu (thái hậu hiện nay) cũng quá sâu rồi? Hoàn toàn
là dạng việc nhỏ khôn khéo việc lớn hồ đồ, chỉ có thể dùng đầu óc tê liệt chập
chờn để hình dung, so với điên còn nghiêm trọng hơn.

Đối với con ruột của mình
phòng ngừa nghi kị tàn nhẫn như thế... cũng chỉ là bởi vì sợ con trai chờ không
kịp mình "băng" để làm hoàng đế, đối ngoại thích lại tin cậy phóng
túng... Nhất là Tương Quốc Công, tin sủng đến không biên giới. Ngoại trừ ngoại
thích sẽ không uy hiếp đến đế vị, còn vì tình nghị lúc nhỏ -- Tương Quốc Công
là thư đồng của tiên đế.

Kết quả thế nào? Mười ba vị
hoàng tử, bị phụ hoàng đầu óc chập chờn nghi thần nghi quỷ khiến phải kết đảng
tự bảo vệ mình, cốt nhục tương tàn, cuối cùng hoặc chết hoặc phế đến sạch sẽ...
chỉ còn lại một Thuận vương ở đất phong xa xôi. Cuộc công phạt của nhà vua não
tàn này, người được lợi nhất không phải Chính Đức đế mỗi ngày quăng mũ miện hô
không làm, mà là đám ngoại thích nhân lúc tiên đế đối đầu với con cái, không lo
quốc sự, thừa dịp phát triển an toàn.

Chỉ Hạnh hiếm khi đồng tình
với Chính Đức đế... Đây thực sự là một sạp hàng siêu cấp nát, là người bình
thường đều không muốn nhận. Tương Quốc Công thao túng triều chính mười hai mươi
năm, hơn phân nửa triều đình đều là người của hắn. Con cháu, môn sinh, nanh
vuốt... Góp quan thành thói, chỉ kém không rao bán. Còn bạc? Quốc khố trống
rỗng ngay cả con chuột cũng không có, tất cả thu nhập không bình thường đều
chảy vào phủ Tương Quốc Công cùng nhà ngoại thích có liên can.

Kết quả một vài lão già dịch
lại có mặt mũi mắng hoàng đế mua quan bán tước -- ít nhất... quan tước bán cho
thương gia là hư hàm (chức

quan chỉ có tiếng), bạc
bán được là vào quốc khố. Người ta đã bằng lòng treo đầu trên đai lưng của
hoàng đế mà làm việcả thông con đường tình báo, thưởng cái hư hàm cho con cháu
đời sau của bọn họ có buôn bán cũng cao hơn được một chút, khiến cho khó khăn
khi muốn thi lấy công danh giảm bớt một chút... Không có gì quá đáng chứ?

Rõ ràng, đại thần triều đình
không nghĩ như thế, ngay cả sử quan đều lời ngay ý thẳng lại vô cùng đau đớn
viết ra "tham lam hôn dung" (tham lam mê muội tầm thường)... Được rồi, bọn họ là người đọc
sách, bút trong tay bọn họ, có thể làm gì đây?

Một đường theo Tam Lang chém
đầu kiêm xét nhà, Chỉ Hạnh thật cảm thán. Đôi "hôn quân gian thần"
này cũng không làm triệt để chút, còn nói cái gì cần dựa vào bằng chứng. Xem
đi, chém đầu quá muộn, lê dân bách tính bị hại vừa nhiều lại vô tội. Xét nhà
dầu mỡ nhiều... nói phú khả địch quốc còn thực sự là nhẹ.

Đây đều là mồ hôi nước mắt
của nhân dân a.

Biết rõ càng nhiều càng nặng
nề, đáng thương Tam Lang của nàng, chỉ có thể đau khổ giúp cẩu hoàng đế tu sửa
lưới rách. Bên ngoài lửa đã cháy tới lông mày, kết quả hậu cung còn thêm
loạn... Đám nữ nhân rảnh đến chỉ có thể cung đấu này không thể yên tĩnh chút
sao?

Không thể không khen một
chút, khứu giác chính trị của hoàng hậu thực sự là linh mẫn trước giờ chưa từng
có, đáng tiếc chỉ số thông minh cao không có nghĩa là tình thương cao. Nàng ánh
mắt siêu chuẩn phát hiện hoàng đế dự bị chế tạo ngự thư phòng thành một trung
tâm chính trị chân chính, kéo vào những đại thần thật sự làm việc, khiến triều
đình vừa mục nát lại rối ren mà vô dụng sẽ trở nên mất quyền lực.

Ỷ vào nàng có thân phận quốc
mẫu và là người duy nhất có hoàng trữ, nàng quyết định lỗ mãng một phen...
Hoàng đế chắc chắn sẽ không thực sự chém nàng. Hoàng đế cùng thái hậu mâu thuẫn
ngày càng sâu sắc, hoàng quý phi là người của thái hậu, lựa chọn duy nhất của hoàng đế chỉ có
hoàng hậu mẫu tộc không hiện.


Chỉ cần có thể bức hoàng đế
phá lệ vì nàng, nàng có thể đi về phía trước một bước bức hoàng đế nhượng bộ,
thẳng đến có thể tham dự chính sự...

Nàng không có lòng tin hoàng
đế có thể sống đến con trai của nàng thành niên, trước khi hài tử lớn lên, nàng
không thể không biết rõ chính sự, thậm chí cần phải có thể thao túng quốc sự.

Tương lai có cần, buông rèm
nhiếp chính cũng phải là nàng, không phải là lão tú bà kia.

Cho nên nàng mới cho người
đánh Phùng tri huyện lang. Lại thế nào, hoàng đế có tức giận cũng chỉ có thể
nhịn xuống. Ngay cả sau đó an ủi hoàng đế thế nào hoàng hậu cũng đã nghĩ tốt...
Nàng có thể nhẫn nại, để hoàng đế thô tục lỗ mãng ôm một chút, hơi thân cận một
chút... Đây là nhượng bộ lớn nhất của nàng.

Chỉ tiếc, tưởng tượng quá tốt
đẹp, kết quả lại rất tàn khốc.

Lời đồn đãi không biết từ đâu
tới thiếu chút bị phế hậu, nhi tử của nàng bị mang đi rồi, giao cho một Hiền
phi như người vô hình nuôi dưỡng. Đây rõ ràng là sét đánh giữa trời quang,
nhưng thái độ của hoàng đế lại cứng rắn cùng lãnh khốc trước giờ chưa từng có. Thậm
chí hoàng quý phi bị hàng làm Võ phi nàng cũng không có tâm tình vui sướng khi
người gặp họa, nàng muốn nhi tử quay về, hoàng đế tàn nhẫn để nàng chọn: tiếp
tục quản lý hậu cung, làm tốt hoàng hậu. Đương nhiên cũng có thể không cần, phế
hậu lập không phải chỉ là ý của một mình hoàng đế như hắn, có rất nhiều người
mong được chọn.

Nhưng mặc kệ chọn thế nào,
hoàng đế lạnh lùng cho nàng biết, "Trẫm từng cho ngươi cơ hội. Nhưng ngươi
đừng tưởng có thể uy hiếp thiên tử ra lệnh chư hầu." Liền phẩy tay áo bỏ
đi.

Chỉ là sai một nước cờ, nàng
gần như toàn bộ bàn cờ đều thua.

Thái hậu có lẽ không có thông
minh như vậy, nhưng bà dù sao cũng ở hậu cung lăn lộn, không có đi tự rước lấy
nhục – sau khi hoàng hậu có ý đồ xông vào ngự thư phòng, hoàng đế dứt khoát kéo
hổ báo ám vệ thuần dưỡng đến bảo vệ trông cửa. Mặc dù khiến triều thần ra vào
kinh hồn bạt vía, nhưng lại triệt để đoạn tuyệt ý niệm nắm giữ ngự thư phòng
trong đầu của thái hậu.


Tam Lang chỉ nhắc qua một
lần, giọng điệu rất buồn bã. "Vị đó... trong lòng thật không dễ
chịu."

Đại khái là tổ phần của Mộ
Dung gia phong thủy không tốt. Chỉ Hạnh nói thầm trong lòng. "Ít nhất hiện
tại hắn có thể ôm nhi tử. Chỉ là Hiền phi..."

"Đó là con gái một của
lão thái phó... Không có huynh đệ, tộc nhân bức phải đưa hết của cải trong nhà,
ngay cả chạy trốn tới gia miếu cũng trốn không được, thiếu chút bị bức tử. Vị
đó cảm thấy đáng thương, ngoại lệ phong làm Hiền phi, tùy tiện để cô ta ở trong
cung làm cư sĩ... Nếu không cũng không ai có thể bảo vệ cô ta."

Nhưng mà Hiền phi... cũng
không muốn nuôi dưỡng hoàng tử. Trải qua đại ến, nàng đối với thế sự không chút
hứng thú, mặc dù không có quy y, nhưng so với ni cô còn ni cô hơn. Nếu không
phải Chính Đức đế bảo vệ trong sạch của nàng, có ân với nàng, nàng sẽ không
tiếp củ khoai lang nóng phỏng tay này.

Nhưng hoàng tử đối với Hiền
phi giống người thế ngoại này còn tốt hơn đối với hoàng đế luôn cố hết sức, có
chút ngốc dạy đứa nhỏ hơn một tuổi nhận chữ. Hiện tại hoàng đế hơn nửa thời
gian là ngủ lại ở Huệ An Cung của Hiền phi, để dỗ nhi tử khóc đòi mẫu hậu ngủ.

"... Hắn muốn tự mình
mang theo đứa nhỏ sao?" Chỉ Hạnh tròn mắt.

"Đợi lớn chút nữa."
Tam Lang than thở, thấp đầu, "Người như chúng ta..." Hắn thê lương
nói nhỏ, "Rất nghèo."

Cho nên chỉ cần có một người
có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng yêu thương che chở, đều sẽ khẩn trương bảo vệ,
có thể mang bên người, nhất định sẽ mang bên người.

Chỉ Hạnh cảm thấy, nàng chán
ghét hoàng đế, đã giảm bớt một chút.

Chú thích:

* Đào Khản chuyển gạch: Đào
Khản (là một vị tướng nhà Đông Tấn trong lịch sử TQ) ở Quảng Châu nhàn hạ hơn
10 năm. Hằng ngày ông chuyển trăm viên gạch ra khỏi nhà, chiều tối lại đưa vào.
Có người hỏi, Đào Khản đáp: “Tôi muốn tận trí lực vì Trung Nguyên, nếu nhàn rỗi
quá, sợ sau này không kham được việc nữa!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận