Thâm Viện Nguyệt

Tuy rằng Tam Lang cũng chỉ
nói hai câu, nhưng Chỉ Hạnh hiểu được, hắn chịu đủ người nhà lạnh nhạt oan đãi
như thế, ngược lại đối với từng chút thân tình đều hết sức coi trọng. Không
biết là đáng tiếc hay là buồn cười, dặn dò một tiếng là được rồi, nhưng vì băn
khoăn đến cảm thụ của nàng, gấp chết người nửa muốn nói nửa không.

Về phần hắn là như thế nào
nghe được tung tích của đại bá đại tẩu, cái đó nàng sẽ không hỏi. Thẳng thắn mà
nói, nàng cũng không dám nghĩ...

Dù sao không ngờ hoàng đế lại
là đầu lĩnh chân chính của tam giáo cửu lưu kinh thành, thật khiến người nghe
sợ hãi. Mà Tam Lang rốt cuộc là nhị đầu lĩnh hay là quân sư... nàng lại càng
không muốn biết.

Nàng vẫn là làm tốt bổn phận
một thê tử, đi thăm đại tẩu sắp lâm bồn là được rồi.

Không biết có phải trùng hợp
hay không, lần đầu nàng đến thăm, vừa vặn liền gặp lúc đại tẩu sinh sản.

Được rồi, cũng không cần phải
hỏi han nữa. Đại tẩu bên người chỉ có một nha hoàn, những người khác đều là thô
sử bà tử cùng gã sai vặt. Nhìn thủ vệ là biết, gặp phải loại chuyện này liền
rối loạn, bà đỡ vốn chuẩn bị trước lại ra khỏi thành đỡ đẻ, càng thêm hoảng
loạn, cả viện nhốn nháo.

Đây không phải lúc nói lý,
Chỉ Hạnh đầu cũng không nâng, "Như Ý, đi quản đám không có quy củ đó đi.
Chẳng lẽ cả kinh thành chỉ có một bà đỡ?”

Như Ý lớn tiếng trả lời, lập
tức mang theo hai tôi tớ, dựng thẳng mày liễu quát mắng, mắt thấy đã yên tĩnh,
Chỉ Hạnh mang theo Cát Tường đi vào trong phòng, không khỏi nhíu mày. Đại tẩu
Mã thị đã đau đến môi đều trắng, nha hoàn chỉ biết chắp tay khóc, "Nãi nãi
yên tâm, nô tỳ chắc chắn sẽ chăm sóc đại gia cùng tiểu thư...”

Nhìn tỳ nữ kia, cũng rất có
tư sắc, dáng người lả lướt phong lưu. Tưởng đâu mọi người đều chết sao, nhìn
không ra chút tâm tư ác độc này?


"Cát Tường!" Chỉ
Hạnh quát. Tiểu tỳ nhạy bén này không nói hai lời, kéo cái nha đầu đó ra đánh
cho mấy tát, trực tiếp ném ra.

Mã thị đang hấp hối kinh
ngạc, ngược lại hoàn hồn chút. Nữ nhi ở bên cạnh khóc đến sắp thở không ra hơi,
cũng sợ hãi thu tiếng, ngược lại nấc lên.

Chỉ Hạnh trấn an cười cười,
không thể không nói, gương mặt trẻ con kia của nàng thật sự là rất có thể lừa
người, giọng nói hòa khí ôn nhuyễn, rất có thể trấn an lòng người. Nàng vội
vàng bắt mạch, âm thầm cắn răng, rõ ràng là thuận sản, lại bị kéo dài như vậy,
trên mặt vẫn là cười, "Đại tẩu cũng không phải thai đầu, sao lại tự mình
dọa mình? Dọa luôn cả đại thư nhi.”

"Đệ muội... Thật sự
không sao?" Mã thị khẩn cầu nhìn. Đối với đệ muội xa lạ này, nàng có vài
phần tâm phục. Chỉ nhìn mặt, liền có thể đoán được nàng có thai, đây là bản
lĩnh cỡ nào! Chỉ hận lúc trước nàng không thể làm chủ, không thể đối tốt với đệ
muội cùng tiểu thúc, hiện tại muốn mở miệng cầu người cũng không biết cầu từ
đâu.

"Tú Lan nói..." Mã
thị nước mắt không ngừng chảy xuống, "Nghe lén gia cùng đại phu nói, thai
này của ta đúng là...”

"Làm gì có chuyện
này." Chỉ Hạnh mặt trầm xuống, "Là đệ muội đi quá giới hạn, nhưng
hạng nô tỳ phản chủ này, không cho vài bạt tay, ta còn sợ ả ở giữa làm chút thủ
đoạn gì đó!”

Nàng trấn an Mã thị, dỗ cháu
gái ra ngoài, giao cho Cát Tường, dặn lấy nước nóng vải trắng, lại sai gã sai
vặt theo tới nhốt đem Tú Lan kia ở phòng củi.

Sau đó an vị trấn trong phòng
sinh, bà đỡ muốn nàng đi ra ngoài, Chỉ Hạnh chỉ liếc bà ta một cái, chuyên tâm
tiếp tục bắt mạch cho


Bị kinh sợ, hao tổn quá nhiều
sức lực. Nửa dỗ nửa lừa để Mã thị uống lên bát cháo, ngậm miếng sâm, miễn cưỡng
có chút sức, lúc này mới cố gắng dùng hết sức... bất đắc dĩ đã là nỏ mạnh hết
đà.

Thấy Mã thị đã khàn giọng,
ngay cả kêu cũng không có hơi, chỉ rơi lệ. Chỉ Hạnh cắn răng, thôi thôi, không
nói đến đại bá đối với Tam Lang có ân biết oan cho cơm, ta làm sao có thể trơ
mắt nhìn một xác hai mạng? Nội gia công phu của nàng tuy rằng không đủ hỏa hầu,
nhưng giúp đỡ qua cửa này hẳn là còn được, nhiều lắm sau đó liền bệnh một
trận... không đến mức tẩu hỏa nhập ma.

Nhẹ nhàng ấn đỉnh đầu Mã thị,
trầm tâm tĩnh khí, từ từ chuyển nội lực vào.

Mã thị vốn đã tuyệt vọng, đột
nhiên bị kích tỉnh hồn lại. Vốn trống rỗng không có sức, lại được tiếp thêm
tinh lực, dùng sức, chỉ cảm thấy dưới bụng liền nhẹ, giây lát chợt nghe thấy
tiếng khóc, không khỏi lệ nóng quanh tròng.

"Là con trai, chúc mừng
đại tẩu..." Chỉ Hạnh sắc mặt tái nhợt cười cười, trước mắt tối đen, không
ngờ lại ngất đi.

Chờ nàng lại tỉnh lại, đối
mặt là Tam Lang mặt trầm như nước... Đã lâu không thấy dáng vẻ âm trầm như ma
trơi của hắn, trong khoảng thời gian ngắn, có chút không thích ứng. Chỉ có thể
cười gượng hai tiếng, cẩn thận quay mặt đi.

Tam Lang lại cứng rắn kiềm
chế cằm nàng, quay lại, ánh mắt u lãnh. Thoạt nhìn, vô cùng tức giận.

"Phải, ta sai rồi."
Không đợi Tam Lang phát giận, Chỉ Hạnh lập tức biết nghe lời phải xin lỗi.

Tam Lang liền nghẹn, trong

lòng lửa giận chuyển thành buồn bực, muốn mắng nàng vài câu, đã thông minh nhận
sai như vậy. Không dạy dỗ... ai biết nàng ngốc lớn mật này còn có thể làm ra
chuyện gì nữa.

"Nội gia công phu của
nàng tuy rằng không tầm thường, nhưng tuổi mới bao nhiêu, có bao nhiêu nội công
để nàng tiêu xài?" Tam Lang vẫn cao giọng, "Lần này là vận khí tốt,
cũng chỉ là máu không lưu thông mà thôi. Nhưng thiên hạ có bao nhiêu người đáng
thương, chút nội công này của nàng đủ cho nàng hao tổn sao?...”

"... Bọn họ cũng không
phải người khác." Chỉ Hạnh cúi đầu, "Bọn họ là đại ca đại tẩu chàng,
trong bụng là cháu trai chàng. Những người khác... ta mới mặc kệ." Ngẫm
lại không đúng, "Chàng mắng ta cũng vô dụng, nếu chàng có chuyện gì... Ta
thà rằng chàng mắng ta chết, ta cũng sẽ quản đến cùng.”

Tam Lang dùng ánh mắt chuyên
chú đến lạnh như băng nhìn nàng, đột nhiên đẩy ngã nàng, gấp khó dằn nổi hôn
nàng thiếu chút lại ngất đi, như gió táp mưa rào, gần như là dã man thô bạo mà
ra sức ép buộc nàng.

Trừ bỏ lúc tân hôn ngây ngô,
Tam Lang mới không khống chế được như vậy. Sau lại dần quen, Tam Lang vẫn đều
nhẹ nhàng ngọt ngào, dụ dỗ triền miên, thương tiếc nàng mảnh mai, luôn dăm ba
bữa mới cầu hoan một lần, có khi tận hứng qua đi luôn áy náy, ôn nhu đủ kiểu.

Cuồng dã như muốn ăn vào bụng
thế này thật đúng là rất ít, ánh mắt phát ra ánh xanh cực khiến người ta sợ
hãi, dùng sức nặng vừa hung ác, mấy lần làm nàng đụng vào đầu giường, bắt buộc
tay nàng vòng qua cổ Tam Lang, ấn bả vai của nàng, lại càng phát ra cuồng loạn.

Thật vất vả giày vò tận hứng,
lại không tha người, đem nàng từ đầu đến chân hôn một lần. Không để ý nàng đỏ
mặt phản đối, ngay cả chỗ kín đáo nhất cũng không buông tha... Còn lưu luyến
hồi lâu.

Chỉ Hạnh chỉ cảm thấy mình
sắp chết. Toàn thân đều xụi lơ như bùn, cổ họng có chút đau... vì kêu. Mất mặt
muốn chết, lại mơ hồ cảm thấy trong lòng nóng lên cùng lâng lâng nói không nên
lời.

Xong rồi, thật là xấu. Nàng
vẫn cảm thấy chính mình rất đoan chính, kết quả không ngờ lại phóng túng như
vậy... Tam Lang nhất định sẽ không thèm để ý tới nàng...


Nhìn nàng nước mắt lưng
tròng, Tam Lang trong lòng xoắn lại. Tuy nói sớm có ý đồng sinh cộng tử, nhưng
thấy nàng ngất bị khiêng trở về, đầu nổ tung, giống như trời sụp đất nứt. Cô
tuyệt cả đời, bên người chỉ có một mình nàng, hoàn toàn không có cách nào tưởng
tượng sau này sẽ không có nàng.

Chịu đựng lo lắng hãi hùng
như vậy, đợi nàng tỉnh dậy tức giận liền bộc phát, mắng nàng hai câu, được đến
đáp án lại khiến hắn vừa chua xót vừa đau, vừa ngọt lại đắng. Đánh không đành
lòng đánh, mắng không đành lòng mắng, yêu đến mười hai vạn phần, lại tìm không
thấy ngôn ngữ. Thầm nghĩ nuốt nàng vào trong bụng, hai người hợp thành một mới
tốt.

Không nghĩ tới quá mức càn
rỡ, làm nàng khóc.

"Đừng, đừng khóc."
Tam Lang lúng túng, hai má ửng đỏ, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, "Ta,
ta... Ta chỉ là, chỉ là hoảng sợ. Nàng... nằm đó một chút huyết sắc cũng không
có... như là khoét vào tim ta. Không phải cố ý đường đột...”

Chỉ Hạnh có chút hoang mang
nhìn hắn, "Vậy, vậy... chàng có coi thường ta không?" Nói rất khẽ,
may mắn Tam Lang tai thính, bằng không thật đúng là nghe không rõ lắm.

Lạc đề? Tam Lang có chút buồn
bực.

Hắn kiên nhẫn dụ dỗ ép hỏi,
thật vất vả hiểu ra, hoàn toàn không biết nên khóc hay cười, nhìn Chỉ Hạnh mặt
đỏ sắp ra máu, Chỉ có thể đem khóc cười nuốt vào bụng.

Bất luận đối với người bên
ngoài như thế nào, Hạnh Nhi đối với hắn, luôn rất nhu thuận.

"Hạnh Nhi thích ta, vui
mừng còn không hết, sao có thể..." Hắn thấp giọng ở bên tai Chỉ Hạnh nhẹ
nói, "Hạnh Nhi phát ra thanh âm xinh đẹp kia...”

Chỉ Hạnh nóng mặt, vội vàng
cắt ngang, "Không thèm nghe chàng ăn nói khùng điên, ta cũng không phải tỳ
bà!”

Tam Lang cười mà không nói,
chỉ im lặng vuốt ve lưng bóng loáng tinh tế của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui