Đổi thành bất cứ người nào khác, Bách Chính đều có thể đuổi theo, nhưng người đó lại là Dụ Nhiên, hắn không có cách nào.
Còn muốn Dụ Sân, tốt nhất đừng đắc tội vị anh vợ lạnh lùng IQ cao này.
Ngày hôm nay Bách Chính đủ buồn bực, sáng sớm gặp được Lương Nhạc Trí, ăn cơm trưa thì có một chiếc bóng đèn già, mới ăn xong, Dụ Sân đã bị Dụ Nhiên lôi đi.
Những thứ này là gì thế, quan trọng nhất chính là, sau khi Dụ Sân gặp Dụ Nhiên cũng chẳng thèm quay đầu nhìn hắn một cái.
Từ Học Dân không dám nhìn sắc mặt cậu chủ nhiều, giả bộ bản thân mình là một khúc gỗ không có tình cảm.
Bách Chính bĩnh tĩnh hơn so với tưởng tượng của Từ Học Dân, những ngày tháng vừa điếc vừa mù vừa tuyệt vọng đều đi qua được, hiện giờ có ánh sáng ban mai, thế nào cùng tốt hơn so với lúc trước.
Dụ Nhiên không nhớ ơn, bản chất của Bách Chính cũng không mưu cầu người ta báo ơn.
Hai người ai cũng đều không coi trận động đất ở Liên Thủy có gì to tát, vẫn nhìn thấy nhau là ghét.
Bách Chính trầm mặc, nói: “Xem Dụ Nhiên ở lại đây bao lâu.”
Hắn với Dụ Sân mới làm lành được một ngày thì Dụ Nhiên chạy tới.
Dụ Nhiên không đi, Bách Chính cũng thực sự không thể nào cướp em gái nhà người ta được.
Chuyện này chỉ cần quan hệ là có thể điều tra được, vốn ngày thứ hai Dụ Nhiên sẽ ngồi máy bay rời khỏi thành phố S, nhưng không ngờ Từ Học Dên vừa tra được, Dụ Nhiên trả lại vé rồi.
Giờ này thì hay rồi, khi nào người ta đi khỏi đúng là nói không chuẩn được.
Sắc mặt Bách Chính lạnh lùng: “Hắn chính là cố ý.”
Phải đó người ta chính là cố ý.
Từ Học Dân tang thương nghĩ, nhưng cậu làm gì được người ta?
Dụ Nhiên ở gần phòng thuê của Dụ Sân tìm được một khách sạn.
Từ nhỏ tới lớn, y chưa từng bắt nạt đứa nhỏ nhà mình, càng không thể để người khác khiến Dụ Sân chịu uất ức.
Y chẳng có chút tự giác nào của kẻ làm anh trai, chẳng qua có thù tất báo.
Trước kia Dụ Sân khóc đáng thương như vậy, đến nay y vẫn chưa quên.
Sau khi Dụ Nhiên lên đại học, làm về mảng công nghệ cao, chi phí thực nghiệm của bọn họ dư dả, không thiếu tiền, y có kiên nhẫn ở thành phố S thêm vài ngày.
Mấy năm nay Dụ Sân và anh trai gặp nhau thì ít mà xa thì nhiều, tự nhiên vô cùng hoan nghênh y.
Dụ Nhiên tới thành phố S thăm cô, Dụ Sân giống như một chú ong mật sung sướng, vừa đi mua khăn mặt, vừa lấy dép lê, còn lo cơm ăn ba bữa của anh trai.
Trước kia anh trai nuôi cô, hiện giờ cô trở thành phú bà ngầm, cuối cùng cũng có cơ hội nuôi Dụ Nhiên rồi.
Chúc Uyển vô tình nhìn thấy Dụ Nhiên một lần, kinh ngạc không thôi, mặt đỏ ửng lên, cô nàng nhỏ giọng nói: “Trời ạ, Dụ Sân, anh trai câu đẹp trai quá!”
Đẹp trai thì đúng thật.
Dụ Nhiên dáng cao chân dài, ánh mắt lạnh lùng cấm dục, thành phố S không lạnh, bên ngoài Dụ Nhiên chỉ khoác một chiếc áo gió màu xám, trên người có hơi thở của học thuật, khớp ngón tay từng đoạn rõ ràng, đẹp vô cùng.
Y rất chú ý, từ đầu tóc cho tới giày dép, đều sạch bong không hạt bụi, giống như có chứng rối loạn ám ánh cưỡng chế.
Chúc Uyển mặt đỏ tim đập, hô hấp dồn dập.
Mị lực của Dụ Nhiên lớn tới nỗi khiến người ra muốn xé rách cổ áo bao chặt lấy cuống họng kia.
Nhiều năm như vậy, Dụ Sân cũng chưa thấy anh trai thích ai. Cơ duyên trùng hợp, vào năm bà nội qua đời, Dụ Nhiên từng cứu cô tiểu thư giả Khanh Linh, Khanh Linh rất thích Dụ Nhiên, nhưng cô ả theo đuổi Dụ Nhiên rất lâu, ngay ánh mắt Dụ Nhiên cũng không nhìn cô ả.
Từ nhỏ Khanh Linh được nuôi dưỡng rất tốt, làn da vẻ đẹp cũng khá tốt, thiên kim thật cũng không so được với cô ả, nhưng trái tim Dụ nhiên lạnh lẽo cứng nhắc như cục đá.
Hai năm nay cũng không thấy Khanh Linh chạy tới tạo cảm giác tồn tại nữa.
Chúc Uyển liếm môi, nhỏ giọng hỏi Dụ Sân: “Cậu nói loại hình như anh trai cậu, có phải ngay cả mông tinh cũng chưa từng mơ thấy không.”
Dụ Sân xấu hổ đỏ mặt, che kín miệng cô nàng: “Đừng nói bậy.”
Chúc Uyển cười hì hì gật đầu, cuối cùng cũng biết trước mặt Dụ Sân bàn tán chuyện anh trai cô không tốt cho lắm, nhưng nội tâm cô nàng sớm nổi bão rồi, quay về nhất định phải thảo luận với Lương Nhạc Đan!
Người đàn ông này sau này có phải sẽ trở thành giáo sư không.
Oa, khí chất này, đúng là tuyệt rồi.
Dụ Nhiên tới thành phố S trông chừng rau cải thìa nhà mình, thầy hướng dẫn không ngừng thúc giục hấn, Dụ Nhiên chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ: “Không gấp.”
Dụ Sân thân làm em gái, thực sự không có gì để nói, sợ dạ dày y bị lạnh, sữa bò buổi sáng đều tự mình hâm nóng cho Dụ Nhiên.
Cứ như vậy cho đến mùng chín, Dụ Nhiên vẫn chưa đi.
Y không gấp, Dụ Sân cũng không gấp, nhưng có người chẳng có cái nhẫn nại này.
Buổi chiều, Chúc Uyển ấp úng nói cho Dụ Sân: “Nền tảng đã phát sóng trở lại, ý của giám đốc Thường là mời chúng ta ăn bữa cơm, khen ngợ nỗ lực năm ngoái của chúng ta.”
Nói đến thời gian thích hợp mời cơm, thế nào cũng là cuối năm mới đúng, huống hồ Thường Liên là thân phận gì, nói sao thì cũng sẽ không thể nào mời streammer bọn họ ăn cơm được.
Dụ Sân nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, cũng không biết Chúc Uyển nhận bao nhiêu chỗ tốt, cô nhịn cười: “Vậy tớ đi thay quần áo.”
Chúc Uyển đè nén hổ thẹn: “Đi đi.”
Giám đốc Thường Liên “Mời khách” vào buổi tối, lúc Dụ Sân và Chúc Uyển ra ngoài, đúng lúc gặp được Dụ Nhiên ra ngoài ăn cơm.
Dụ Nhiên: “Đi đâu thế?”
Chúc Uyển xấu hổ nhìn Dụ Nhiên, Dụ Sân nói: “Nền tảng Miêu Vĩ mời cơm.”
Dụ Nhiên trầm mặc một lúc, mấy người đều là người thông minh, đồng nhất duy trì bầu không khí yên lặng quỷ dị này.
Chúc Uyển chẳng kịp ngắm nhan sắc hiếm có này của Dụ Nhiên, nếu hôm nay mà không đưa được Dụ Sân đi, cô nàng có lẽ cũng xong luôn.
Chúc Uyển khẩn trương nuốt nước bọt, chỉ sợ Dụ Nhiên không cho phép, hoặc nhắc đến chuyện đi cùng hai người họ.
Dụ Nhiên nhìn Dụ Sân một cái, không nói gì, đi ngang qua hai người bọn họ.
“Phù.” Chúc Uyển thở phào một hơi.
Lúc hai cô gái tới khách sạn, không khí trong này cực kì náo nhiệt, những streammer ăn tết ở thành phố S đều được mời tới, trên bàn ăn đúng là ra hình ra dáng.
Anh Hoa hỏi streammer bên cạnh: “Sao đột nhiên giám đốc Thường lại mời cơm vậy?”
Nói tới thì quan hệ giữa các streammer và nền tảng cũng giống như nghệ sỹ trong giới giải trí với công ty quản lý vậy, ông chủ mời nhân viên ăn cơm rất hiếm gặp.
Streammer kia đáp lời: “Không biết, tôi vẫn là lần đầu nhìn thất giám đốc Thường đó.”
Thường Liên chốc chốc lại liếc mắt nhìn cách vách, trên mặt luôn giữ nụ cười.
Mãi đến khi Dụ Sân đi vào, mắt Thường Liên sáng rực lên: “Tiểu điều hương, mau tới đây ngồi.”
Lần trước ăn cơm, Dụ Sân cùng với mấy streammer khác đều quen mặt, lần này rất nhiều người chào hỏi cô, cô cũng lịch sự chào lại từng người, giám đốc Thường chào cô nên đành qua chỗ bên cạnh ông ta.
Thường Liên nhớ tới cái gì: “Cô ngồi ở bên đó.”
Thường Liên chỉ vị trí, hai bên đều không có người. Sau khi Dụ Sân ngồi xuống, Chúc Uyển cũng ngồi xuống theo.
Dụ Sân nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy chú Từ và người đàn ông kia.
Sanh Sanh ngồi bên cạnh bọn họ tám nhảm: “Aiz, các cậu còn nhớ buổi tụ tập lần trước không? Bữa Lâm tổng cũng đến đó.”
“Đúng, gân đây mãi không thấy ông ta.”
“Nghe nói gần đân bản thân Lâm tổng gặp chuyện, ngay cả buổi phát sóng của anh Hoa cũng không xem.”
“Sau này không cần gọi là Lâm tổng nữa, công ty nhà ông ta tuyên bố phá sản rồi.”
Thông tin này khiến mọi người cùng nhau ồ lên.
Nhắc đến tên háo sắc Lâm Bằng Nghĩa, có người tiếc nuối mất đi một kim chủ, nhưng đa số các cô gái trẻ tuổi đều thở phào một hơi.
Gã ta không tới mới tốt, tránh chiếm tiện nghi của người khác.
Dụ Sân chống cằm, xoa xoa hai má non mềm, không chen mồm vào chỉ nghe bọn họ nói.
Xem ra Lâm Bằng Nghĩa nhận được bài học không nhỏ.
Trong lúc nói cười, đồ ăn cũng được mang lên.
Những streammer này cũng gặp không ít trường hợp long trọng, nhưng lúc này có người nhịn không được oa một tiếng.
Phục vụ quen thuộc nhanh nhẹn, động tác lưu loát, một chiếc bàn dài, trọn vẹn một trăm tám mươi món ăn, mỗi loại đều có phong vị khác nhau. Đại đa số là món ăn trung quốc, còn chưa tính đồ ngọt lát nữa mang lên.
“Giám đốc Thường sao lại hào phóng thế, chỗ này không ít tiền đâu.”
Chẳng phải sao, một bàn lớn như vậy, địa điểm này, nghĩ đến mà đau cả thịt.
Thường Liên ngược lại ăn rất vui vẻ, dù sao cũng không phải tiêu tiền của ông ta.
Giám đốc ở nơi này, mọi người đều muốn đi mời rượu, Thường Liên vội xua tay: “Hôm nay đừng tới mất thứ vô vị này, ho vọng mọi người một năm mới đến, nỗ lực hơn nữa, kiếm tiền cho Miêu Vĩ của chúng ta!”
Câu cuối cùng ông ta hận không thể gào lên, khiến cho vị ở cách vách nghe thấy.
Dụ Sân rất muốn cười, cô cảm thấy bản thân mình trở nên xấu xa rồi.
Rõ ràng cái gì cũng biết, nhưng lại vô cùng phối hợp xem giám đốc bọn họ diễn xuất.
Đêm nay Dụ Sân xinh đẹp cực kì, cô mặc một bộ váy đuôi cá màu củ sen tinh tế, vạt váy xếp chồng lên nhau, quanh co khúc khuỷu, nương theo ánh sáng xinh đẹp vô cùng.
Trước kia tham gia tụ họp cô rất tùy ý đã đủ hấp dẫn ánh mắt của mọi người, hôm nay càng nhiều hơn, thậm anh Hoa có vợ có con trai rồi đều cực kỳ khắc chế, mới không nhìn chằm chằm Dụ Sân.
Nhan sắc của streammer không thể so sánh với minh tinh được, cho nên một bàn người này, nếu nói những người khác là hiệu quả trước khi sử dụng bộ lọc làm đẹp, thì Dụ Sân chính là hiệu quả sau khi sử dụng bộ lọc.
Cô mất công trang điểm, làn da vốn trắng nõn mềm mại, chỉ ngồi một chỗ cũng khiến bọn Sanh Sanh hâm mộ muốn chết.
Chúc Uyển cứ cảm thấy Dụ Sân biết gì đó.
Dụ Sân không uống nước mấy, cho nên cũng không đi vệ sinh, Thường Liên gấp gáp, nhưng ông ta gấp cũng chẳng có tác dụng gì, cô gái vẫn ngây ra kiên trì có cơm ăn cơm.
Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm, trên trán Thường Liên đổ mồ hôi lạnh.
“Giám đốc, ông nóng à?”
Thường Liên nói: “Trong phòng điều hòa mà, có chút bí bách.”
Ăn cơm xong, Thường Liên cũng không giữ người lại, dặn dò mọi người phải chú ý an toàn, về nhà sớm một chút.
Mọi người chào nhau rồi lục tục ra về, cảm ơn giám đốc Thường đã khoản đãi.
Thường Liên luôn nhìn chằm chằm streammer điều hương, chỉ sợ cô chạy mất.
Cũng may cô gái đang bưng lấy cốc nước ép để uống, mọi người đều về hết, cô mới lấy khăn lau miệng, đi ra ngoài.
Trên lối đi chật hẹp, ánh sáng giao nhau, một cánh tay khỏe mạnh từ trong phòng cách vách chìa ra, mạnh mẽ ôm cô vào.
Dụ Sân rất phối hợp, cô chớp mắt, hai má vì nén cười mà trở nên kiều diễm ướt át.
Người đàn ông ôm lấy cô từ phía sau, đôi môi khẽ cọ qua cần cổ của cô.
Ngứa ngáy, khiến cả người cô co rụt một cái.
Bách Chính mím môi.
Giọng cô giòn tan: “Em muốn hô cứu mạng.”
Bách Chính nói: “Có thể.”
Dụ Sân quay lại, đúng như dự liệu nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Bách Chính.
Cho dù cực kì sạch sẽ chỉnh tề, nhưng tơ máu giăng đầy trong mắt hắn có chút dọa người.
“Em tha thứ cho anh chưa?”
Câu này hỏi vừa nhẹ vừa dịu dàng, nhiễm thêm từng chút cẩn thận mà hắn không biết, nói không rõ là vì sao, khoang mũi cô cay cay, vô cùng đau lòng.
Nếu là trước kia, hắn đã sớm đánh nhau với Dụ Nhiên.
Bách Chính nào có sợ cái gì.
Nhưng Bách Chính của hiện tại, mỗi một câu một chữ của cô đều khiến hắn không có cảm giác an toàn.
Bách Chính sợ Dụ Nhiên không đem cô trả lại cho hắn, sợ cô hai ngày này nghĩ thông rồi chán ghét hắn, trọn vẹn năm ngày, hắn không tài nào ngủ ngon được.
Dụ Sân hít mũi: “Chưa tha thứ, ai bảo anh nói không cần em là không cần luôn chứ, sau này còn dám không?”
“Sẽ không.” Chỉ cần cô vẫn cần hắn, hắn vĩnh viễn luôn ở đây.
Dụ Sân nhìn đằng sau lưng hắn một cái, giám đốc Thường đợi người tụ họp ăn uống náo nhiệt, trên bàn của ông chủ chân chính chỉ có duy nhất một ấm trà.
“Anh đến bây giờ vẫn chưa biết mình sai ở đâu, đồng thời liên tục phạm sai lầm, em vẫn còn tức giận thì phải làm sao?”
Bách Chính rũ mắt: “Đừng giận, em có thể đánh anh.”
“Được thôi.” Cô nói, “Đánh rồi em sẽ nói cho anh biết sai ở đâu.”
“Ừ.”
Nắm đấm nhỏ hồng của cô gái lúc dừng trên mặt hắn lại đổi thành ôm lấy mặt hắn.
Cô kiếng mũi chân lên, nhẹ hôn lên môi hắn.
Rất nhẹ rất dịu dàng, mang theo sự thoải mái.
Nụ hôn này vừa mềm mại vừa ngọt ngào, còn mang theo mùi thơm của nước ép hoa quả.
Bách Chính khựng lại.
Hắn không ngờ trách móc lại biến thành một nụ hôn thơm ngọt, hắn đã rất lâu không hôn cô như thế này, nhớ đến nỗi xương cốt run lên.
Ban đầu hắn không động, cảm thụ phóng to đến cực hạn.
Thấy cô không định rời đi, cứ chậm rãi ma sát mà hôn, khiến hắn cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cuối cùng Bách Chính thực sự không chịu nổi nữa, nắm lấy eo cô, ghì lấy gáy cô, đảo khách thành chủ.
Hung tàn mãnh liệt như muốn nuốt sống cô vậy.
Lúc này đây Dụ Sân mới có thể xác định, người này vẫn là con ác long ba năm trước.
Hắn thấy bản thân mình bẩn thỉu, nếu cô không chủ động, có lẽ hắn cũng sẽ nhịn đến địa lão thiên hoang.
Cô thơm thơm mềm mềm dựa sát vào lòng hắn thở dốc, đôi mắt sũng nước nhìn hắn.
“Em nói cho anh biết sai ở đâu, anh không nên hoài nghi tình cảm của em. Không cần biết quá khứ hay hiện tại.
Bách Chính, anh vẫn luôn rất tốt, anh có hào quang rực rỡ.
Gặp được anh, em làm sao thích được người khác nữa?”
Trả lời cô là vòng eo được hắn siết chặt hơn.
Bách Chính chưa từng nghĩ, sẽ nghe được những câu nói này.
Cuộc đời này của hắn nghe được nhiều nhất chính là người khác nói hắn là kẻ tồi tệ, súc sinh, là cặn bã của xã hội.
Chưa từng có ai nói với hắn, hắn có hào quang rực rỡ, xứng đáng được yêu.
Hầu kết hắn động liên tục, mãi lâu sau, hắn mới nói: “Anh vẫn luôn nhớ em, đi theo anh, hửm?”
Khuôn mặt cô gái vùi vào trong lòng hắn, nếu mà để Dụ Nhiên biết, có lẽ lại cảm thấy cô kém cỏi.
Aiz anh hai xin lỗi nhé.
Cô dứt khoát kẹp hai đùi lên eo hắn, hai cánh tay có lực của người đàn ông đỡ lấy cô.
“Đi thôi, đừng để anh hai em tóm được.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※ .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...