Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)


Thành phố S bốn mùa đều không lạnh.
Mùng năm Tết, trong nhà náo nhiệt còn bên ngoài chẳng có mấy người.

Dụ Sân cũng chưa nghĩ ra đi đâu, chỉ để Bách Chính chậm rãi cõng mình đi không mục đích.
Cơ thể cô ấm áp bò trên lưng hắn, Dụ Sân thấy tính tình của hắn trở nên tốt hơn rồi.

Lúc cô còn bên cạnh hắn, hoàn toàn không nhìn ra hắn có bệnh trạng gì.
Hoặc người thực sự trưởng thành rồi, hắn chịu qua nổi khổ không tưởng tượng nổi, đi qua con đường khó khắn nhất, đối mặt với cô lần nữa, trừ sự yêu thích thời niên thiếu, càng nhiều hơn một phần bao dung yêu chiều.
Mất đi lại tìm lại được, khiến người ta càng quý trọng tình cảm hơn.
Không may, bọn họ đi chưa được mấy bước thì gặp Lương tiểu thiếu gia Lương Nhạc Trí.
Lương Nhạc Trí cảm thấy may mắn, trong lòng phức tạp, nhưng hắn ta càng hi vọng, Dụ Sân và Bách Chính không làm lành, vậy nên mới sáng sớm hắn chạy qua, còn có thể nhặt nhạnh thành công.
Mà nhìn thấy bọn họ, bầu trời trên đỉnh đầu hắn ta bỗng nhiên u ám.
Bách Chính dừng bước lại.
Dụ Sân cho rằng tính khí hắn tốt hơn rồi, thực ra không hề, dù sao cô ở trên lưng nhìn không thấy, ánh mắt Bách Chính nhìn Lương Nhạc Trí bén nhọn lại lạnh lẽo, như muốn róc sống hắn ta vậy.
Tên Lương Nhạc Trí này cũng đê tiện, ngay cả ba hắn cũng thi thoảng bị hắn trêu ghẹo, nhìn thấy vẻ mặt cực kì e ngại này của Bách Chính, thì biết trong lòng hắn ta khó chịu biết bao. 
Điều này chứng mình cái gì!
Lương tiểu thiếu gia hận không thể ha ha cười to, thì ra trong lòng của chủ nhân nhà họ Từ, bản thân hắn lại trở thành tình địch mạnh mẽ như vậy, hắn ta thực sự hiểu lầm bé Sân rồi, trong tim cô hắn ta còn có một vị trí nhất định.
Lương Nhạc Trí sung sướng lên tận đỉnh đầu, cũng không sợ cánh tay còn đau nữa, thâm tình nói với Dụ Sân: “Bé Sân, chuyện hôm qua anh nói em suy xét thêm đi, tên đàn ông này vừa hung dữ vừa ác độc, hôm qua đập anh một trận, cả người anh đều đau.

Anh với hắn ta không giống nhau, anh cực kì dịu dàng.”
Ánh mắt của Bách Chính đã đông thành băng, hắn cố nhịn không nói.
Cô gái hắn cõng trên lưng còn đang tức giận, tuy Bách Chính không hiểu bản thân mình sai ở chỗ nào, nhưng hắn sợ không khống chế được lửa giận, sẽ chứng thực tội dành “vừa hung dữ vừa ác độc” kia.
Dụ Sân thực sự không nhịn nổi cười lên, cô cảm thấy Lương tiểu thiếu gia đúng là bảo vật sống, hắn ta nói cái gì cô cũng không cho là thật, chỉ cảm thấy buồn cười.
“Nếu anh còn thấy đau thì đi bệnh viện kiểm tra xem, cánh tay đỡ hơn chưa?”
Lương Nhạc Trí y hệt con chó pug, ấm ức đáng thương lắc đầu: “Lần trước bọn côn đồ kia ra tay quá nặng, hôm qua chẳng hiểu sao lại bị đập một trận, vết thương lại nặng hơn, cánh tay anh có phải cả đời không dùng được nữa không?”
Tên côn đồ trong miệng hắn ta, trong lòng hừ lạnh một tiếng, chỉ hối hận không ra tay tàn nhẫn hơn chút, phế hắn ta thì ngon rồi.
Nghé con không sợ cọp.
Lá gan của Lương tiểu thiếu gia đúng là to thật, ba hắn ở trước mặt gia chủ nhà họ Từ, còn phải vội vàng cúi đầu, mà hắn da mặt dày còn dám sấn lên phía trước.
Bách Chính cực kì để ý Lương Nhạc Trí.
Không chỉ bởi nụ hôn càn rỡ của hắn ta đối với Dụ Sân bị bản thân mình nhìn thấy, còn có tính cách sáng sủa như ánh mặt trời của Lương Nhạc Trí.
Cảm giác sáng chói này, nhìn là biết đứa trẻ trưởng thành từ gia đình hạnh phúc. Trước kia hắn điên cuồng, nhưng không hề có ánh sáng và vui vẻ cuốn hút người khác như vậy.
Người có gia đình không tốt, như bản thân hắn, như Mục Nguyên, trên người chưa từng tràn ngập hơi thở hạnh phúc mỹ mãn.
Nghe thấy tiếng cười của cô gái trên lưng, Bách Chính càng khó chịu hơn.

Thậm chí hắn còn muốn trực tiếp mang Dụ Sân đi, quay về tìm người làm chết Lương Nhạc Trí.
Chưa từng nghĩ, hai bàn tay mềm mại bưng lấy mặt hắn, cô gái trên lưng nói: “Bách Chính, anh không nên đánh Lương Nhạc Trí, xin lỗi anh ta đi, được không?”
Bách Chính mím chặt môi.

Hắn không chỉ không hối hận đã đập Lương Nhạc Trí, còn muốn giết hắn ta nữa kia.
Nhưng hơi thở của cô gái vừa nấm áp vừa thơm, hắn không muốn để cô thất vọng, còn sợ cô không cần hắn nữa.
“Xin lỗi.”
Vẻ mặt của Lương Nhạc Trí giống như suýt chút nữa gặm phải sh*t, mẹ nó! Gia chủ giỏi giang nhà họ Từ, xin lỗi hắn ta, nếu mà để ba hắn ta biết, oai phong cỡ nào chứ.
Không, sẽ bị đánh chết.
Hồi lâu sau, nụ cười của Lương Nhạc Trí còn đê tiện hơn: “Anh biết ngay trong lòng bé Sân có anh, thương anh nhất, không uổng công người nào đó không có ở đây coi chừng em hai năm.”
Bách Chính biết hắn ta đang khiêu khích, lạnh lùng rũ mắt xuống, không muốn nhìn Lương Nhạc Trí nữa.
Dụ Sân không cho con hàng này không gian suy nghĩ linh tinh.
“Anh đừng nói linh tinh, chỉ có chuyện này là tôi thực sự thấy có lỗi với anh.” Lương Nhạc Trí bị đập hai lần, xương tay bị gãy, việc làm ăn trong nhà bị đình trệ, hợp đồng kết thúc.

Nhưng tên đàn ông này tâm tư thuần thiện, một chút cũng không xấu, thậm chí còn giúp bọn họ.
Lương Nhạc Trí làm sao mà không biết, cô cảm thấy thân thiết với ai, mới xưng chúng tôi với người đó.

Hắn ta cúi mắt xuống, nở nụ cười đắng chát, ngẩng mặt lên lần nữa lại khôi phục dáng vẻ mặt mày hớn hở.
“Dù sao em cứ ghi nhớ lời anh nói, lúc nào cũng có thể tới tìm anh, anh vẫn luôn ở đây.”
Lương Nhạc Trí lái xe rời đi.
Dụ Sân cảm nhận được cơ thể Bách Chính căng chặt, không biết đang nhẫn nhịn lửa giận, hay là đang uất ức.
Cô có chút đau lòng.
Nhưng nói về uất ức, là ai ba năm trước uất ức Dụ Sân đây? 
Cô khóc một đường từ Khánh Công Yến về đến cửa nhà, anh hai cũng không còn cách nào.
Khi còn niên thiếu cô thật dũng cảm, nguyện làm đứa trẻ hư trong mắt ba mẹ, cũng muốn ở bên cạnh Bách Chính, nhưng hắn lại chậm rãi nói không cần cô nữa.
Đến nay Bách Chính biết khó chịu là được.
Dụ Sân kề sát bên tai hắn, hai cánh tay mềm nhỏ, vòng lên cổ hắn.
“Anh giận à?”
Giọng hắn cứng ngắc lạnh lùng: “Không có.”
Dụ Sân hơi buồn cười.
“Ba năm trước ở Khánh Công Yên, nói không có hứng thú với em nữa, cô gái lúc đó ngồi bên cạnh anh tên là gì ấy nhỉ, Lệ Lệ à? Em cũng rất tức giận đó.”
Đàn ông đối với phụ nữ tính món nợ cũ, đều có loại mẫn cảm vượt qua tính cách.
Chủ đề này không cho phép hắn im lặng, Bách Chính lập tức giải thích: “Em biết, anh với cô ta không có gì, chỉ hi vọng em vứt bỏ anh, ngay cả cô ta trông như thế nào anh cũng không nhìn.”
Lúc đó hắn sắp vừa điếc vừa mù, biết rõ sẽ mất đi Dụ Sân, trái tim đều vỡ nát, làm gì có tâm trạng đi nhìn cô Lệ Lệ gì đó.
*Min: hai người không nhớ thì tui còn nhớ nè cô đó là Lị Lị ha.
“Vậy em với Lương Nhạc Trí cũng chẳng có gì.” Dụ Sân cố nói đạo lý với tên côn đồ cố chấp: “Bây giờ anh đã biết tâm tình lúc trước của em rồi chứ? Em cũng không cố ý chọc tức anh, Lương Nhac Trí quả thực không tồi, tối qua, anh ta cố ý khiến anh nói thật, con người anh ta không xấu, anh ta đang giúp chúng ta.”
“Nếu như có thể, anh đừng làm khó anh ta với gia đình anh ta nữa được không?” Hơi thở của cô gái mềm mềm, tuy thính lực của hắn không tốt, nhưng ai mà từ chối được ngữ khí mềm mại này chứ?
Trong lòng Bách Chính không vui, nhưng vẫn đáp: “Ừ.”
“Anh còn để ý cái gì nữa thì nói ra đi.” Dụ Sân nói, “Anh nói rồi em mới biết được.”
Trên người cô có sự thành khẩn, giống như lần đầu gặp bốn năm trước.
Sạch sẽ mềm mại, từng chút từng chút quét sạch ngăn cách ngờ vực.

Bách Chính cắn răng nói: “Xưng hô mà hắn ta gọi em, em để anh ta gọi như thế sao?”
Biệt danh “Bé Sân” này, thân thiết cực kì, trước kia Bách Chính cũng từng nghe được, lúc còn ở Liên Thủy, người nhà Dụ Sân gọi cô như vậy.

Hắn lần đầu nghe được nhưng không quên nổi, trong lòng hắn vô thức gọi qua vô số lần, mà trước kia da mặt dày như vậy nhưng chưa từng có ý định gọi ra miệng.
Không nghĩ rằng Lương Nhạc Trí gọi thuận miệng như vậy.
Chút tâm tư nhỏ này, Bách Chính chưa từng nói với ai.

Nay mùa dông sắp qua đi, băng tuyết bị hòa tan.

Dường như cô lại cười một tiếng.
Rất khẽ, rất nhẹ, bên tai hắn khẽ nói____
“Em không để anh ta gọi, hay là để anh gọi nhé.”
Gió thổi lay động những cây cọ khô héo, trái tim Bách Chính đập như sấm.
Tức giận uất ức ban nãy, đều nhẹ nhàng tan đi hết.

Hắn thực sự thích cô, vốn có thể ở cùng cô đã coi là xa xỉ, cái gì hắn cũng không cầu, chỉ cần giờ phút này được thân thiết với cô.
“Bé Sân.”
Vành tai cô đỏ ửng, khẽ vùi mặt vào hõm cổ của hắn.
*
Bách Chính thấy Dụ Sân cũng không biết đầu năm mới nên đi đâu, căn nhà thuê mà Dụ Sân và Chúc Uyển thuê kia thực sự không thích hợp ở lại, dứt khoát đưa cô về Lang Đình.
Lần trước tới biệt thự này, người làm chỉ nhìn thấy góc áo cô gái trong lòng hắn, lần này vì đón năm mới, Bách Chính lại không giữ người khác ở lại, dứt khoát cho họ về nhà nghỉ Tết luôn.
Căn nhà rỗng lớn nhưng bên trong chẳng có một bóng người.
Dụ Sân nhìn qua một vòng, phát hiện nội thất bên trong đều thiên về màu xám, gam màu cực kì lạnh lùng.

Căn nhà vẫn còn mới, có thể nhìn ra quả thực Bách Chính mới về nước không lâu.
“Chú Từ không ở cùng anh sao?”
“Ông ta có chỗ ở của mình.”
Lão già kia đi theo hai đời chủ nhân nhà họ Từ, tiền nhiều không đếm hết.
Bách Chính nói: “Nơi ở của em bây giờ không tiện, sao không muốn đổi sang chỗ khác?”
“Có dự định mà, trước kia không có tiền, bây giờ kiếm được không ít, vốn định sau năm mới cùng Chúc Uyển chuyển nhà.”
Bách Chính khựng lại: “Em thích nơi này không?”
Dụ Sân còn gì không rõ ràng nữa.

Cô nhịn cười, nghĩ tới hắn vẫn chưa ý thức được mình sai chỗ nào, cho nên lắc đầu.
Làm gì có chuyện tốt như vậy chứ, cách biệt ba năm, hắn còn muốn sống cùng cô?

Bách Chính cũng không nghĩ nhiều: “Em thích chỗ nào? Anh mua cho em.”
“Không cần, tự em có tiền, lại nói, anh dựa vào thân phận gì mà mua cho em?”
Bách Chính nhìn cô, một lúc sau mời nói: “Tối qua em nói, anh là bạn trai của em.”
Vì cái xưng hô này khiến hắn vui mừng cả đêm.
“Tối qua chỉ vì trấn an Chúc Uyển, ba năm trước em đến tìm anh, không phải anh nói không ở bên nhau, không còn quan hệ gì với em nữa sao?”
Lúc này Bách Chính mới hiểu thế nào là tự vác đá đập chân mình.
Trong lòng hắn có chút khổ sở.
Dụ Sân âm thầm nhìn hắn một cái, khổ sợ là đúng rồi, xem sau này anh còn dám nói bậy hay không.
Cô gái lật lọng, nhưng cũng không khiến người ta phản cảm, hai má cô phớt hồng, nhịn cười chớp chớp mắt.

Cô làm cái gì hắn cũng bao dung vô điều kiện.
Cô nói không phải, vậy chính là không phải.
Thực ra Bách Chính không có suy nghĩ sống chung cùng cô, trước kia hắn cũng thích ôm cô hôn cô, hiện giờ hắn chỉ sợ nhìn thấy ghê tởm trong mắt cô, những chuyện quá đáng cũng không dám làm.
“Tới giờ ăn trưa rồi, anh làm cho em, hay ra ngoài ăn?”
Dụ Sân rất kinh ngạc: “Anh còn biết nấu cơm?”
“Anh có thể thử một chút.”
Dụ Sân muốn cười, trước kia hắn biết đánh nhau, biết chơi bóng, bây giờ bắt đầu học cách chăm sóc cô rồi.
Nhưng mới đầu năm, cô cũng không có ý muốn giày vò người khác.
“Chúng ta ra ngoài ăn đi, anh gọi cả chú Từ nữa.”
“Được.”
Hai người lại bắt đầu ra ngoài.
Bách Chính vẫn muốn cõng cô, nhưng nghĩ đến bản thân mình không được thừa nhận, cho nên chỉ có thể nhìn cô.
Dụ Sân đeo bốt lên, thấy hắn nhìn mình không chớp mắt.

Mày kiếm của người đàn ông trầm tĩnh suy sụp, cô chủ động giơ tay ra.
“Ôm em.”
Hắn nâng mắt lên, trong mắt nhiễm thêm ý cười, nghe lời ôm lấy cô.
Một cái ôm công chúa quá nhẹ nhàng.
Nói thật, tính cách Dụ Sân có chút ngại ngùng xấu hổ, nhưng những lúc như thế này, ai xấu hổ thì người ấy thua. Hắn còn đang trong thời gian hối cải, cô nhất định khiến hắn nhớ lâu một chút.
Cô kéo lấy và vạt của hắn.
“Mệt cũng phải ôm chắc đấy, đây gọi là gánh nặng ngọt ngào.”
Bách Chính chỉ thấy ngọt ngào, không cảm thấy gánh nặng.

Cô không nặng, nhẹ như mây, ôm trong lòng giống như một cục mềm mềm thơm thơm.
Từ Học Dân bán mạng cho Bách Chính lâu như vậy rồi, chưa từng nghĩ đến có một ngày lương tâm của chủ nhân nhà họ Từ thức tỉnh, lại mời ông ăn một bữa cơm.
Trong lòng ông tràn đầy cảm khái, mang tâm trạng bừng bừng đi tới, nhìn thấy hắn đang bón bánh ngọt cho cô gái.
Từ Học Dân cảm thấy không ổn.
Dụ Sân chào hỏi ông: “Chú Từ, ngồi đi ạ.”
Bách Chính nhìn lướt qua ông một cái, Từ Học Dân bỗng nhiên nhìn ra, mời mình ăn cơm không phải ý của Bách thiếu.
Ông đã nói mà, đàn ông nhà họ Từ làm gì có lương tâm cơ chứ.
Trong lúc Dụ Sân và Bách Chính đợi Từ Học Dân, cô ăn một miếng bánh ngọt nhỏ.
Bách Chính thấy cô không ăn nữa, tự mình ăn hết chỗ còn lại.
Từ học Dân nhìn thấy một đống bơ sữa ngọt ngấy thì thấy đau cả răng, nhưng Bách thiếu mặt không đổi sắc. Hắn ăn thứ cô để thừa lại cũng thấy vô cùng hạnh phúc.

“Chú Từ, trước kia có thất lế, hôm nay mời chú bữa cơm, hi vọng chú đừng để trong lòng nhé.”
“Dụ tiểu thư nói đùa, tôi sớm quên rồi.”
Bữa cơm này cũng coi như hòa hợp, Từ Học Dân thi thoảng nhìn nhìn Dụ Sân, lại quay sang nhìn cậu chủ nhà mình.
Lệ khí trên người Bách Chính không còn nữa, ánh mắt nhìn Dụ Sân dịu dàng, hôm nay có lẽ là cái tết vui nhất trong mấy năm nay của hắn.
Cây khô gặp mùa xuân, chết mà sống lại.
Tình yêu của loài người thật thần kì.
Từ Học Dân vốn có rất nhiều chuyện nói với hắn, nhưng lúc này cũng không nhẫn tâm nói ra. Hơn nửa đời Bách Chính, đau khổ còn nhiều hơn vui vẻ.
Ông cảm thấy may mắn khi Bách Chính gặp gỡ Dụ Sân, mà không phải là Nghi phu nhân thứ hai.
Cô gái dịu dàng đáng yêu, ngay cả con người cứng nhắc như Từ Học Dân trên mặt cũng mang theo ý cười.
Ông không con không cái, hiện giờ chỉ mong muốn cậu chủ với Dụ Sân tốt đẹp.
Ai cũng không nhắc tới chuyện huyết mạch của Bách Chính, ăn bữa cơm tương đối vui vẻ.
“Dụ tiểu thư muốn tiếp tục ở lại Miêu Vĩ sao?”
Dụ Sân nói: “Có lẽ sẽ, cháu cảm thấy ở đây không tồi.”
Cô là một cô gái thông minh, cười nói: “Chú Từ, các chú không cần để người ta chiếu cô cháu, hiện giờ cháu thấy khá tốt, tiền kiềm được nhờ phát sóng trực tiếp đến giờ cũng không biết dùng vào đâu, các chú cũng biết, ba cháu không quá thích những thứ này.”
Từ Học Dân cười đáp lại.
Đoàn người đi ra khỏi nhà hàng.
Không biết Dụ Sân nhìn thấy cái gì, mắt sáng lên, chạy như bay qua bên đó. Cô chạy qua đường dành cho người đi bộ, giống như một con bướm bay lượn, nhào vào vòng ôm của một người đàn ông.
Sắc mặt người đàn ông lạnh lùng, nửa ngày mới chậm rãi ôm lấy cô.
Phần vui mừng và thân cận này, khiến Từ Học Dân ngay lập tức nhìn cậu chủ bên cạnh một cái.
Đôi mắt Bách Chính trầm xuống, mím môi nhìn bọn họ.
“Anh hai! Sao anh lại tới đây.”
*Min: giờ thì biết là ai rồi ha.
Dụ Nhiên làm thực nghiệm, năm mới cũng không về nhà, lần này không dễ gì mới có kì nghỉ, thuận đường tới thăm Dụ Sân.
Dụ Nhiên cũng không ngờ sẽ gặp Bách Chính, nhưng y rất trấn tĩnh.
Môi mỏng của Dụ Nhiên khẽ động, hỏi em gái: “Còn cần hắn?”
Ý của câu nói này chính là, sao mày ngốc thế, trước kia khóc còn không đủ?
Dụ Nhiên chẳng thèm quan tâm có phải Bách Chính từng cứu y và ba mình không.
Dụ Sân ôm y một lát rồi buông ra, cô quay lưng lại với Bách Chính, cười đến hai mắt cong cong, nhỏ giọng nói với anh trai: “Xem biểu hiện của anh ấy.”
Dụ Nhiên lạnh lùng kiến nghị: “Khiến hắn cũng khóc đi.”
Dụ Sân rất muốn cười, cô dùng sức gật đầu.
Sau đó Dụ Nhiên đưa Dụ Sân đi mất rồi, y không lịch sự lễ phép như em gái mềm lòng đáng yêu, căn bản không thèm để ý hai người trước mặt.
Dụ Sân biết, Dụ Nhiên vì tốt cho cô.

Trước kia khóc thảm như thế, cũng chỉ có Dụ Nhiên bên cạnh cô một đường, có lẽ trong lòng Dụ Nhiên cũng nóng giận.
Cô nhịn không được quay lại nhìn Bách Chính.
Chậc, Từ Học Dân nhìn Bách thiếu bị ném sang một bên một cái, đúng là thảm.    
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Dụ Nhiên: con hàng ngu ngốc dễ mềm lòng, tôi máu lạnh vô tình.
Từ Học Dân: không sao, người chủ nhân tôi yêu không phải cậu.
Dụ Sân:….

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui