Dụ Sân không nghe thấy Bách Chính nói với Triệu Thi Văn những gì, bạn học xung quanh nhìn cô với ánh mắt tràn ngập đồng tình.
Có người nói: “Dụ Sân, nếu cậu ta lại quấy rầy cầu, cậu nhất định phải báo cảnh sát.”
“Bu lấy văn phòng làm cái gì, mau về đi học đi.” Triệu Thi Văn nói.
Đám học sinh ào ào tản ra, trước cửa văn phòng thông thoáng đi nhiều.
Triệu Thi Văn gần đây đắp nặn hình tượng giáo viên tốt, nói với Dụ Sân: “Có gì khó khăn trò có thể báo lên giáo viên hoặc trường học.”
Dụ Sân lơ đãng gật đầu.
Cô muốn đuổi theo Bách Chính, mà Bách Chính và Từ Học Dân đã sớm đi xa.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Dụ Sân bắt buộc phải trở về lớp học.
Từ tiếng nghị luận ríu rít của các bạn học, Dụ Sân cuối cùng cũng đoán được Bách Chính nói những gì.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com.
Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ.
Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cậu biết cô đến gần cậu sẽ sợ hãi, cho nên cậu gánh chịu hết những tiếng xấu, chỉ vì muốn chống lên một khoảng trời cho cô.
Ngón tay Dụ Sân siết chặt, trong lòng chẳng hiểu sao có chút khó chịu hổ thẹn.
Chu Dịch Diệp ở hàng trước không thể tin nổi: “Cái gì? Không thể nào, bọn họ rõ ràng đang yêu đương.”
Người ở hàng sau cười nhạo: “Cậu nói linh tinh, là ghi hận lần trước cô gái bắt cậu xin lỗi Dụ Sân chứ gì.”
Chu Dịch Diệp bị nói trúng tim đen, mặt đỏ rực lên.
“Tôi lười giải thích với các cậu.”
Chẳng cần biết thế nào, nhưng lời đồn thổi đã bắt đầu lắng xuống.
Bách Chính nghỉ ngơi hai ngày, cuối cùng cũng động được rồi, bắp thịt của cậu vẫn còn đau, nhưng may mà đi vệ sinh cũng không cần gọi Từ Học Dân nữa.
Nói tới cũng trùng hợp.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com.
Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ.
Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Cô gái tên là Chu Dịch Diệp kia, ba mẹ cô ta là quản lý cấp cao dưới trướng công ty của cậu.”
Đây cũng là nguyên nhân mà Chu Dịch Diệp từ nhỏ đã cảm thấy hơn người, ba mẹ cô ta có năng lực, cho nên gia cảnh thực sự không tồi.
Vẻ mặt Bách Chính vi diệu.
Cậu âm u cười: “Sa thải.”
Cách giải quyết độc ác thô bạo nhất, đủ để nhà bọn họ khóc vài năm.
Từ Học Dân: “Vâng.” Ông không nói, ba mẹ của Chu Dịch Diệp thực sự rất có năng lực, về mặt lợi ích mà nói, sa thải không có lợi.
“Lão Từ, ông không khuyên tôi?”
Đầu mày Từ Học Dân cũng chẳng động lấy một cái: “Cậu muốn làm cái gì thì chính là cái đó.”
Người nhà bọn họ, có tư cách muốn làm gì thì làm cái đó.
Bách Chính đột nhiên nghĩ tới gì đó, ý cười bên khóe môi khựng lại.
Trước khi Từ Học Dân ra cửa, cậu gọi ông lại.
“Đợi đã, thôi bỏ đi.
Ông cảnh cáo bọn họ một chút là được, bảo bọn họ dạy dỗ lại con gái mình.
Ngoài ra, cô ta đã thích tung tin đồn như thế, ông tìm một tin đồn về cô ta truyền ra đi.”
Tương đương với chiêu gậy ông đập lưng ông, cũng chẳng quá đáng, Từ Học Dân đánh giá Bách Chính một cái.
Bách Chính không tự tại: “Ông nhìn cái gì?”
Từ Học Dân cười nói: “Cậu thay đổi rồi.”
Thành thục lên nhiều, tính cách độc ác thu liễm đi ít nhiều.
Bách Chính trầm mặc xuống, cậu nhìn Từ Học Dân đi ra ngoài, nghĩ tới mấy đạo lý kinh doanh công ty mà lão Bách dạy cậu lúc trước.
Lúc đó cậu cũng trực tiếp nói sa thải nhân viên, Bách Thiên Khấu nhẫn nại dạy cậu.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com.
Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ.
Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Rất nhiều thứ học được, sẽ dần dần khắc sâu vào trong xương cốt.
Tháng mười một, Tam trung đồn ầm lên khi lớp mười nghỉ trưa, Chu Dịch Diệp bỏ đồ bẩn thỉu vào trong ly của bạn học.
Lúc đó nữ sinh kia và cô ta có chút tranh chấp, Chu Dịch Diệp mở nắp bình nước của cô gái kia, bị người ta nhìn thấy được.
Loại hành động này có thể xưng là tàn độc.
Nhất thời Chu Dịch Diệp chọc cho người mắng khắp nơi, ngay cả bạn thân của cô ta là Phạm Thư Thu, cũng dần dần xa cách cô ta.
Cô ta cực lực giải thích, nhưng chẳng ai tin cả.
Lời giải thích của Chu Dịch Diệp chẳng có tí sức mạnh nào, vì loại chuyện này xác thực cô ta đã làm qua.
Cô ta cho rằng chỉ có trời biết đất biết, không có người thứ hai biết, nhưng đột nhiên bị bùng nổ ra.
“Thu Thu, cậu tin tớ không?”
Sắc mặt Phạm Thư Thu cực kỳ khó coi, sức tưởng tượng của con người rất phong phú, cô ta nhịn không được hồi tưởng xem bản thân mình có vô ý đắc tội Chu Dịch Diệp lúc nào không.
Chu Dịch Diệp sẽ bỏ đồ vào cốc nước của cô ta không?
“Tớ đương nhiên tin cậu.”
Nói thì nói như vậy, nhưng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thì chỉ có Phạm Thư Thu biết.
Danh tiếng của Chu Dịch Diệp hỏng triệt để, về nhà còn bị mẹ đánh cho một trận.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com.
Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ.
Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Chu Dịch Diệp quấn lấy chăn khóc rất lâu, đây có lẽ là dạy dỗ lớn nhất trong quãng đường thanh xuân của cô ta.
Cô ta hai lần hại người khác đều không thành công, tự gieo gió gặp bão thì không nói, còn suýt chút nữa hại ba mẹ mất đi công việc.
Tuần thứ hai cô ta trở lại trường học, hai má gầy đi rất nhiều, người cũng trầm lặng hơn.
Dụ Sân phát hiện, từ khi tin đồn lan truyền ra, Chu Dịch Diệp không còn nhằm vào cô nữa.
Hiện giờ Phạm Thư Thu cực lực muốn gia nhập vòng của Dư Xảo, ngặt nỗi Dư Xảo là cỗ máy đọc sách không có tình cảm.
Phạm Thư Thu cũng chẳng còn cách nào, hiện giờ trong ký túc xá, mọi người chỉ có thể ai sống của người đó, hình thành lên một loại cân bằng quỷ dị mà vi diệu.
Đầu đông, không khí đột nhiên trở lạnh, học sinh Tam trung đều đổi sang mặc áo khoác bông.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com.
Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ.
Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Dụ Sân không đi bệnh viện thăm Bách Chính nữa, không phải cô không muốn đi, mà mỗi khi được nghỉ, Dụ Nhiên đã đợi ở ngoài cửa lớp rồi.
Mặt cậu không biểu cảm, giống như một khúc gỗ vậy.
Người trong lớp đều hưng phấn hét lên: “Dụ Sân, anh trai học bá của cậu lại đến đón cậu tan học rồi.”
Quãng thời gian này, mỗi tuần Dụ Nhiên đều tới, học sinh lớp bảy đều nhận ra cậu.
Lớn lên đẹp trai, bị chứng tự bế, thành tích đứng đầu.
Dụ Sân vội vã chạy ra.
Hai anh em người trước người sau, đi về phía trạm đợi xe buýt.
Có Dụ Nhiên giám sát, cô chẳng có cách nào đi thăm Bách Chính, Dụ Nhiên đeo tai nghe, cũng chẳng thèm nghe cô nói chuyện, tự nghe tiếng anh của mình.
Dụ Sân nhìn cậu chằm chằm.
“Anh, anh có biết anh giống cái gì không?”
Dụ Nhiên chẳng thấy tò mò tí nào, vì vậy không đáp lời, dù vậy thì giọng nói của Dụ Sân vẫn xuyên qua tai nghe truyền vào tai Dụ Nhiên.
Dụ Sân cười hì hì một tiếng: “Anh giống như người nông dân đang trông chừng raucải thìa nhà mình ý.”
Cô càng nghĩ càng thấy buồn cười, vui không thể tả.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com.
Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ.
Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Đồng tử màu nâu nhạt của Dụ Nhiên cuối cùng cũng có phản ứng.
Cậu lạnh lùng nhìn cô một cái ___
Mày là cải thìa, anh đây là nông dân, vậy thì có đứa chính là heo rồi.
Dù sao cái so sánh này, cậu cũng chẳng thiệt thòi.
Dụ Sân cũng phản ứng lại rồi, cuối cùng cô cũng ngừng cười.
Mà nghĩ đến Bách Chính, cô lại muốn cười.
Dụ Nhiên nhìn bộ dạng không tim không phổi của cô, hoàn toàn không thể hiểu nối loại người hư hỏng như Bách Chính, rốt cuộc thích mặt hàng ngu ngốc này ở điểm nào.
Cậu và cô cùng nhau ngồi xe về nhà vài tuần rồi, sắp phiền cô em gái này muốn chết.
Bách Chính đợi rất lâu, Dụ Sân vẫn mãi không tới bệnh viện thăm cậu nữa.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com.
Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ.
Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Trong lòng cậu nghẹn đến khó chịu, cả người cực kỳ nóng nảy.
“Lão Từ, ông nói sao Dụ Sân lại không đến nữa, lời đồn chẳng phải được giải quyết rồi sao?”
Nếu cậu đã hỏi tới, ông cũng không tiện che dấu nữa: “Dụ Nhiên hàng tuần đều đưa Dụ tiểu thư về nhà, cô ấy có lẽ không có cách nào tới thăm cậu.”
Từ Học Dân nhìn ra cậu lo âu cũng với không tự tin, cậu sơn hãi bị vứt bỏ.
Bách Chín cúi mắt xuống: “Cho dù Dụ nhiên không cho cô ấy đến, nếu cô ấy muốn đến chắc chắn sẽ có biện pháp, cô ấy rốt cuộc vẫn sợ phiền phức mà tôi mang đến.”
Kỳ thực cậu, gián tiếp nói ra chân tướng.
Dụ Sân đến gần cậu, cần phải khắc phục lời đồn đại, học sinh ngoan từ nhỏ xây dựng được tam quan, không sơ khắc nghiệt.
Kỳ thực là một chuyện rất khó.
Từ Học Dân nói: “Cậu cho cô ấy chút thời gian suy nghĩ.”
Khựng lại, Từ Học Dân nói cho cậu một chuyện khác: “Bách Thiên Khấu tiên sinh gần đây sức khỏe không được tốt, cậu muốn đi thăm ông ấy không?”
“Không đi.” Bách Chính nói luôn, “Cút, đừng nhắc đến ông ta, ông ta lại chẳng phải ba ruột tôi, công còn rõ ràng hơn tôi.”
Quay về rồi, nói không chừng người ta còn đánh đuổi cậu ra ngoài.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com.
Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ.
Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Bách Chính lật người, sắc mặt trầm xuống.
Sức khỏe lão Bách chẳng phải vẫn luôn rất tốt sao? Sao đột nhiên bị bệnh rồi.
Từ Học Dân nhắc tới, chứng minh rằng ông bệnh không nhẹ.
Từ Học Dân không tiếp tục khuyên cậu nữa.
Mà sau khi Bách Chính ra viện, có buổi tối một hôm, cậu rời khỏi chung cư.
Từ Học Dân nhìn bóng lưng của thiếu niên, khẽ thở dài một hơi.
Bách Chính không nhớ rõ đã bao nhiêu năm, lần đầu cậu chủ dộng trở về nhà họ Bách.
Biệt thự đèn điện sán choang, Bách Thiên Khấu cảm khái nhìn cậu.
“Cao lên rồi, cũng đẹp trai lên.
Quãng thời gian trước, nghe nói con bị thương, bây giờ tốt lên chưa?” giọng nói của ông mềm nhẹ, mang theo nụ cười, Bách Chính có thể trở về thăm ông, khiến ông cực kỳ vui vẻ.
Bách Chính trầm mặt xuống: “Ông quản tôi nhiều thế làm gì, ông bị làm sao, sống cũng chẳng sống tốt?”
“Càng lớn tuổi, cơ thể có chút vấn đề cũng là chuyện thường.
Khụ, con nói chuyện đừng có nóng nảy như thế, mẹ con ngủ rồi, đừng đánh thức bà ấy.”
Bách Chính dường như muốn nổi cáu, nhưng đến cuối cùng, cậu vẫn nhịn xuống.
“Bệnh của ông, có thể trị không?”
Bách Thiên Khấu lắc đầu: “Đang uống thuốc, yên tâm đi, trong một thời gian ngắn không chết được.”
Sắc mặt Bách Chính càng khó coi hơn.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com.
Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ.
Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Bách Thiên Khấu lại cười: “Đừng có bày ra vẻ mặt ấy, cuộc đời này của ta cũng đáng giá lắm rồi.
Có một người vợ hiền thục dịu dàng, còn có đứa con trai quan tâm đến ta, chẳng có cái gì mà nghĩ không thoáng cả.”
Ông đã sớm biết cơ thể mình có vấn đề, vì vậy cực kỳ cởi mở.
Bênh của ông xác thực trong thời gian ngắn không có vấn đề gì lớn, trị liệu ổn thỏa có thể sống thêm vài năm, thậm chí là mười năm.
Bách Chính cười lạnh: “Ông đúng là tự lừa mình dối người.”
Cậu đang trào phúng câu người vợ tốt với cả con trai ngoan kia.
Bách Thiên Khấu đã quen với tính khí xấu xa của cậu, cũng chẳng phản kích.
Đối với ông mà nói, Mục Mộng Nghi xác thực cho ông tình yêu của nửa đời người, chỉ cần không đụng đến chuyện của Bách Chính, ngày thường bà ta cực kỳ ôn hoa thiện lương.
Mà Bách Chính, cho dù không phải con trai ruột của ông, nhưng ông nhìn Bách Chính trưởng thành, trong lòng có vài phần trách nhiệm của người làm cha.
“Lần này con trở về, ta với con nên nói chuyện cho tốt.
Trước kia ta đã nói qua, công ty của nhà họ Bách, con có định tiếp nhận không?”
Bách Chính: “Không định, ông vẫn nên giữ lại tự mình lụn bại đi.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com.
Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ.
Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“A Chính, làm vận động viên rất khổ.”
“Vậy đó cũng là con đường tôi tự chọn.”
Cậu không sợ vất vả, tài sản của Bách Thiên Khấu cậu chẳng có mặt mũi nào mà nhận, tại sản của người đàn ông kia nếu không phải bất đắc dĩ, cậu không muốn động tới.
Bách Thiên Khấu biết khuyên không nổi cậu, cũng không khuyên nữa.
Đổi lại là người khác, một đống tiền như thế, ước chừng đã sớm vui không phân biệt nổi nam bắc rồi.
Tính cách của Bách Chính thực sự cuồng vọng, vì vậy xem thường tất cả, cái gì cũng chẳng để ý.
“Ông dưỡng bệnh cho tốt, đừng có cả ngày nghĩ những chuyện không đâu.”
Bách Thiên Khấu cười gọi cậu lại: “Ta trước giờ chưa từng nghe con gọi một tiếng ba, bây giờ bị bệnh rồi, con có thể gọi một tiếng không?”
Khóe môi Bách Chính khẽ động, cuối cùng nói: “Ông sống thêm vài năm, nói không chừng có thể đợi được đến lúc đó.”
Cậu ra khỏi biệt thự, vài phần kìm nén cuối cùng cũng nổi trên lông mày.
Cả một mùa đông, Bách Chính đều đang tìm kiếm cách trị bệnh cho Bách Thiên Khấu.
Từ Học Dân lắc đầu: “Bách thiếu, trong ngoài nước đều tìm không ra phương pháp, chỉ có thể đợi thêm vài năm, y học phát triển hơn, xem có thể có cách nào không.”
Sắc mặt Bách Chính tối tăm.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com.
Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ.
Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Lúc cậu có thể huấn luyện, đã là lúc nghỉ đông rồi.
Vì tâm tình cực kỳ tệ, Bách Chính không ra khỏi cửa.
Lúc cậu còn nhỏ, người đối xử tốt nhất với cậu là Bách Thiên Khấu.
Mà trong tim Bách Thiên Khấu, Mục Mộng Nghi vẫn luôn chiếm vị trí đầu tiên.
Vì nhiều chuyện xảy ra, Bách Thiên Khẩu có tâm vô lực.
Nếu đụng phải chuyện của Mục Mộng Nghi, cậu sẽ bị vứt bỏ.
Dụ Sân có lẽ cũng như vậy, áp lực, lời đồn, sẽ khiến cô ngày một xa rời cậu.
Bách Chính trước giờ chưa từng được kiên định lựa chọn qua.
Thời gian trôi nhanh, rất nhanh đã tới năm mới rồi.
Mùa đông năm nay, thành phố T rơi trận tuyết đầu tiên.
Dụ Sân giơ tay đón lất bông tuyết, thay quần áo ra ngoài.
Cô đến cửa chung cư của Bách Chính, quàng một chiếc khăn màu đỏ.
Giọng nói mang theo nụ cười: “Chú Từ, năm mới vui vẻ.”
Từ Học Dân nhìn thấy cô, ngây người một lúc lâu.
Cô không bỏ rơi Bách Chính? .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...