Liên Thủy tháng mười, gió thu ẩm ướt, bé trai đứng dưới mái hiên đang nghịch một chiếc nút áo.
Một bà thím đi ngang qua nhìn thấy cậu, xách theo lưới đánh cái nói: “Tiểu Nhiên à, nghe nói dì Vạn sinh cho cháu một em gái nhỏ đó, hôm nay bọn họ sẽ mang về, có em gái rồi, ba cháu không yêu cháu nữa đâu!”
Ông chú bên cạnh vội kéo người phụ nữ kia: “Bà mụ già này, trước mặt đứa nhỏ lắm chuyện cái gì.”
Bà thím kia bất mãn: “Tôi nói sai chỗ nào hả, ông xem đứa con trai nhà họ Dụ kia, tôi nói với nó mấy thứ này cũng chẳng thèm phản ứng, tôi nói nó là thằng ngốc, nhưng mấy người nhà họ Dụ cứ không tin, còn muốn mang đi xem cái gì…..đúng là bệnh tâm lý.
Tiêu rõ là nhiều tiền, vừa lên huyện vừa vào thành phố, đứa trẻ này còn chẳng thèm nói chuyện với người khác.”
Người đàn bà kia lầu bầu nói: “Vạn Xu Mính sinh con liền tránh đi, không lẽ đứa bé kia cũng có vấn đề.”
Ông chú kia lương thiện chất phác, đen mặt đẩy bà già nhà mình ra, ông đi lên trước một bước, vẻ mặt nhu hòa nói với cậu bé: “Tiểu Nhiên, đừng nghe thím cháu nói linh tinh, ba cháu với dì Vạn vẫn yêu cháu như trước, em gái nhà cháu cũng sẽ khỏe mạnh.”
Ánh mắt cậu bé trống rỗng, không nói một lời.
Lời nói dọa nạt lúc trước của người đàn bà kia, cậu cũng không có phản ứng, lúc này người đàn ông an ủi cậu, vẻ mặt của cậu vẫn không hề gợn sóng, chẳng cần biết bọn họ nói gì, Tiểu Dụ Nhiên vẫn chìm đắng trong thế giới của riêng mình, chẳng thèm nhìn bọn họ lấy một cái.
Đứa trẻ nhỏ bé, gầy như que củi, nhưng trên người vô cùng sạch sẽ, cậu có đôi mắt màu nâu nhạt, ngắm nhìn bầu trời của Liên Thủy.
Bầu trời xanh xám, lộ ra vài phần kìm nén, chiếu ảnh ngược lên đôi đồng tử sạch sẽ mà trống rỗng của cậu, có một loại vắng lặng đến dọa người.
Người đàn bà kia nuốt nước bọt, cảm giác đứa trẻ này rất kì quái, chẳng có nửa điểm khiến người ta yêu thích như đứa con nhà mình, không nói thêm nữa, vội vàng chạy về nhà nấu cơm.
Bà nội từ trong vườn chạy ra, ôm lấy đứa trẻ, nhìn thấy bóng lưng rời đi của thím Trần, nói: “Mụ đàn bà mồm thối của nhà họ Trần này.”
Quay đầu lại từ ái nhìn Tiểu Dụ Nhiên nói: “Hôm nay ba mẹ sẽ quay về còn mang theo em gái nữa, Tiểu Nhiên vui không?”
Dụ Nhiên niết lấy cúc áo, cúi mắt xuống.
“Bà nội đưa Tiểu Nhiên đi đón bọn họ nhé.”
Bà lão tinh thần vui vẻ, ôm lấy cháu trai hướng tới đường lớn mà đi.
Liên Thủy bọn họ có nhiều nhánh sông hồ, phương tiện giao thông thường thấy nhất chính là thuyền.
Bà nội Dụ làm xong cơm tối, tranh thủ thời gian, có lẽ Dụ Trung Nham và Vạn Xu Mính sắp quay về.
Nước hồ ánh lên tia sáng mặt trời còn vươnglại, quả nhiên bọn họ mới đến đầu đường, thì nhìn thấy hai vợ chồng Dụ Trung Nham.
Trong mắt bà nội Dụ có một tia vui mừng, vội vàng đi qua.
“Trung Nham, vợ nó, ở đây này.”
Dụ Trung Nham hai mươi tám tuổi nhìn khá có tinh thần, trong lòng ông còn ôm lấy một đứa trẻ quấn chăn nhỏ.
Bà nội Dụ có thêm mấy phần mong chờ: “Để mẹ xem nhà đầu này nào.”
Nói tới thì, Dụ Sân đã một tuổi rồi, nhưng chưa từng quay về Liên Thủy.
Vợ trước của Dụ Trung Nham điều kiện sinh nở không tốt, sau đó bị mắc bệnh trầm cảm, tự sát bên cạnh Dụ Nhiên lúc ấy vẫn còn là trẻ sơ sinh.
Người trong nhà bị dọa sợ, bé trai nằm trong tã với một đôi mắt màu nâu, yên lăng nhìn thi thể của mẹ mình.
Lúc này bà nội Dụ mới biết, sức khỏe của Tiểu Dụ Nhiên cũng có vấn đề.
Mắc chứng bệnh tự kỷ từ trong bụng mẹ.
Cho đến khi Vạn Xu Mính lại mang lại, Dụ Trung Nham đưa bà tới bệnh viện huyện, toàn tâm toàn ý chăm sóc, thành ra chạy hai đầu, một hồi chăm nom con trai nhỏ ở quê, một hồi chạy tới viện ở cùng vợ đang mang bầu.
Ngàn phòng vạn tránh, không ngờ cháu gái nhỏ vừa ra đời cơ thể đã mang mùi hương lạ.
Liên Thủy nói chung cũng sẽ có người miệng không sạch sẽ, như thím Trần, Dụ Trung Nham sợ con gái bị người ta chỉ trích hoặc nhìn chằm chằm, liền để Vạn Xu Mính và con gái nhỏ ở bên ngoài.
Hôm nay Dụ Sân tròn một tuổi mới được đưa về nhà.
Bà nội Dụ tới gần, phát hiện đứa nhỏ trong bọc chăn hai má phấn nộn múp míp, non nớt đến nỗi vắt ra nước được.
Hơi thở của bé gái nhẹ phả lên đầu vai ba mình, tay nhỏ mập mạp nắm chặt lấy chiếc ti giả.
Bà nội Dụ chấn kinh.
Quá, quá đang yêu rồi!
Bà vội vàng lắc lư bé trai gầy gò trong lòng: “Tiểu Nhiên nhìn em gái này, em gái trông xinh đẹp quá!”
Dụ Nhiên vô thanh từ chối.
Dụ Sân tỉnh lại, đồng tử của cô bé đen láy trong veo, sáng trong y hệt như quả nho đen, đôi mắt to ngập nước nhìn bé trai trong lòng bà lão.
Trái tim Vạn Xu Mính mềm xuống, dỗ con gái nói: “Đây là anh trai, anh trai Dụ Nhiên.”
Cô nhóc mở miệng nhỏ, răng sữa lấp ló, giọng nói non nớt: “Ăn….”
“Là anh trai.”
“Ăn ăn.”
Đứa trẻ vừa mới học nói, bập bẹ, học theo mẹ gọi anh trai.
Cậu bé nghe thấy âm thanh mềm mại, cuối cùng cũng nâng mắt lên.
Đây là lần đầu tiên Dụ Nhiên nhìn thấy cô bé từ khi cô bé được sinh ra.
Một nắm nhỏ rất hồng hào non nớt.
Cậu bình tĩnh nghĩ, béo tới nỗi này, xinh đẹp chỗ nào chứ?
Nhà họ Dụ đã có đủ hai đứa con, hình thức hai anh em chung đụng với nhau hoàn toàn khiến cả nhà khóc không được cười không xong.
Cô nhóc phấn nộn bò lên người cậu bé gầy gò.
Nước miếng của cô nhóc làm ướt hết vạt áo của cậu bé, cậu bé vẫn yên lặng xếp gỗ của mình.
Trong mắt người lớn, tiểu Dụ Sân tất nhiên là vô cùng đáng yêu, ôm cô nhóc đi xung quanh một vòng, hàng xóm láng giềng hâm mộ đỏ mắt.
Nhà họ Dụ sao lại có thể sinh ra một cô con gái xinh đẹp thế này chứ? Lớn lên phải xinh đẹp tới nhường nào.
Cô nhóc này từ khi sinh ra đã không dính người, mãi tới khi gặp được Dụ Nhiên.
Bà nội Dụ đi tới, phát hiện cô nhóc đã ngủ say trong lòng anh trai rồi.
Ti giả rớt trên mặt đất, còn phát ra tiếng ngáy khụt khịt.
Chân cô nhóc đạp lên đống gỗ xếp khiến chúng đổ sụp xuống.
Dụ Nhiên không hề ôm cô bé, cô bé dính lên người cậu ngủ tới say xưa, cậu bé giống như người gỗ bị đè xuống, yên lặng cực kì.
Bà nội Dụ vừa thương vừa thấy buồn cười.
“Bà nội bế em gái lên, Tiểu Nhiên đừng tức giận nhé, cháu cứ coi con bé là một con búp bê là được.”
Trong lòng Dụ Nhiên ba tuổi nghĩ, cậu nhóc còn chưa thấy bé trai nào chơi búp bê đâu.
Cậu cũng không cần thứ đồ này.
Cậu đem miếng gỗ xếp lại.
Tiểu Dụ Sân khá dễ nuôi, có thể ăn có thể ngủ không khóc không nháo, nhưng chỉ thích lầm bầm nhào vào lòng cậu nhóc khô khan kia.
Có một lần Vạn Xu Mính nhìn thấy, con gái nhỏ dụi vào trong lòng Dụ Nhiên, cậu nhóc mặt không biểu cảm đập cô bé một cái.
Cô bé đi còn chưa vững bị cái đập kia làm ngã chổng vó.
Vạn Xu Mính hãi hùng khiếp vía, vừa định chạy tới ôm con gái lên xem có bị sao không, thì cô nhóc rầm rì bò dậy, lộ ra hai cái răng sữa, a lên một cái, lại nhào lên ôm lấy cậu nhóc kia.
Khóe miệng cậu bé khẽ giựt nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện được, lại lần nữa đẩy cô bé kia ra.
Cô bé vẫn bò lên như cũ, cũng không khóc, lắc lư loạng choạng nắm lấy chiếc ti giả dính đầy nước miếng nhét vào miệng cậu bé, miệng nhỏ kêu “Ý”, ra hiệu cho anh trai cái này ngon lắm.
Lúc này Dụ Nhiên ấn cô bé xuống đất, cô bé hình như không xoay người lại được, lắc lắc tứ chi ngẵn cũn, một bên a a kêu.
Dụ Nhiên mặt không biểu cảm, không cho cô bé bò dậy.
Cô bé còn tưởng cậu đang đùa với mình, cũng cười hi hi.
Vạn Xu Mính: …..
Con gái bà rốt cuộc là thiếu thông minh tới mức nào?
Dụ Nhiên nhìn cô bé đang giãy dụa một cái, đột nhiên cảm thấy, có chút ngu, nhưng hình như còn được.
Trong lòng cậu đã sớm thông thấu, đột nhiên có một cách nghĩ, con nhóc này chắc chắn bị ôm nhầm rồi.
Trí thông mình xem ra không đạt, không thể nào có quan hệ máu mủ với cậu nhóc được.
Nhưng cậu cũng không biết tại sao, không đi nói với ba mình điều này.
*
Đợi tới khi em gái không cần dùng ti giả, có thể chạy nhảy, cũng đã ba tuổi, Dụ Nhiên cũng đã tới lúc học mẫu giáo.
Lớp mẫu giáo cách nhà rất gần, Dụ Nhiên không cần bất cứ ai đưa đón, cậu thích tự mình đi về.
Trên lớp có Trần Hành, nhà cậu ta nuôi một con chó tên là đại Hoàng, vô cùng có linh tính, tan học chạy tới đón Trần Hành, Trần Hành còn có thể để ba lô nhỏ của mình lên lưng đại Hoàng, bọn trẻ xung quanh hâm mộ cực kì.
Dụ Nhiên không hâm mộ.
Đến cùng con đại Hoàng kia còn có một cục bột nhỏ.
Bàn tay múp thịt của cô bé, túm lấy đám lông của con chó, con chó kia hiểu tính người đối xử với cô bé rất dịu dàng, rõ ràng có thể chạy vụt đi, nhưng lại cứ ngoan ngoãn đi bên cạnh cô bé.
“Trần Hành, đại Hoàng nhà cậu tới rồi.”
“Dụ Nhiên, nhóc đáng yêu nhà cậu tới rồi.”
Nhóc đáng yêu cười tới nỗi mắt sáng lấp lánh, duyên dáng gọi anh trai chị gái.
Một đám anh trai chị gái nhỏ được cô bé gọi thấy dễ thương như gì, tên nhóc du côn như Trần Hành mà còn móc một chiếc kẹo sữa ra cho Dụ Nhiên.
“Bé con, cái này cho em ăn.”
”Cảm ơn anh Trần Hành.” âm thanh non nớt của cô bé nói, nhận lấy kẹo sữa đưa cho Dụ Nhiên: “Anh hai ăn.”
Đôi mắt dài hẹp của Dụ Nhiên ghét bỏ nhìn chiếc kẹo sữa sắp chảy nhũn hết ra, có chút nghi ngờ con hàng ngốc này cố ý.
Nhưng cậu không cần, cô nhóc tự mình ăn hết, Dụ Nhiên liền biết không phải cô nhóc cô ý.
Cô bé chu miệng lên, hàng mi mềm ướt, nha đầu lớn lên trên mảnh đất thiêng Liên Thủy này, xinh đẹp vô cùng.
Bây giờ mọi người không hâm mộ Trần Hành có đại Hoàng nữa, mà hâm mộ nhà Dụ Nhiên có một em bé quá dễ thương.
Mọi người nóng mắt đều muốn đi lên nhéo một cái.
Trần Hành nói: “Dụ Nhiên, cậu đưa em gái cho tôi nuôi, tôi đổi em trai cho cậu.”
Trần Hành có một em trai, lớn bằng Dụ Sân, một tên nhóc xấu xí, gần đây còn thò lò mũi nữa.
Dụ Nhiên không nói không rằng, mắt chẳng liếc xéo lấy một cái.
Trần Hành gấp lên, cắn răng: “Tôi đem đại Hoàng với em trai cho cậu hết, cậu đổi bé con nhà cậu cho tôi làm em gái.
Đại Hoàng rất được việc đó, còn có thể đeo cặp sách cho tôi nữa cơ.”
Nói rồi cậu nhóc đặt cặp sách lên lưng đại Hoàng.
Dụ Nhiên rũ mắt, cô nhóc đang chớp mắt nhìn cậu.
Dưới ánh mắt của đám trẻ con, Dụ Nhiên lấy cặp sách xuống, đặt lên cho Dụ Sân đeo, cậu chậm chạp đeo lên cho cô nhóc.
Cô bé cũng không từ chối, muốn ngoan thế nào thì ngoan thế nấy, cặp sách đè ép cục bột nhỏ, suýt chút thì khiến cô bé lảo đảo một cái.
Dụ Nhiên nhìn Trần Hành một cái, nhìn thấy chưa, con hàng ngốc này cũng có thể đeo cặp, không đổi.
Đám trẻ cảm thấy chỗ nào đó không đúng.
Nhưng lại không nghĩ ra không đúng chỗ nào, phải rồi, em gái nhỏ cũng có thể đep cặp sách.
Mãi tới khi Trần Hành dắt con chó, con chó thồ chiếc cặp.
Dụ Nhiên mới kéo vạy áo của cục bột nhà mình, cục bột hì hục vác lấy cặp sách của anh trai.
Cuối cùng mọi người cũng biết chỗ nào không đúng rồi:!!!!
Dụ Nhiên cậu có độc phải không!
*
Lúc Dụ Sân lên lớp một tiểu học, phát hiện nhân duyên của mình tốt lên bao nhiêu thì nhân duyên của anh trai kém bấy nhiêu.
Hai anh em họ sinh ra để bổ sung cho nhau.
Dụ Nhiên lúc bé vừa gầy vừa đen, Dụ Sân phấn nộn múp míp lại trắng nõn.
Hiện ngày cả phương diện nhân duyên, cũng trở thành tổ hợp phản chiếu đáng sợ.
Các bạn học lớp một vì tranh muốn ngồi cùng Dụ Sân, mà cãi nhau không ngớt.
Dụ Nhiên đã học lớp ba không có ai bằng lòng ngồi cùng cậu, cô độc một mình, ngồi ở bàn đầu tiên.
Dụ Nhiên từ nhỏ đã đặc biết tới mạng, cậu ở trên lớp không nói chuyện, không học tiết thể dục, cũng chẳng trực nhật, những bạn nhỏ khác sao có thể vừa lòng được?
Mọi người đều âm thầm bài xích cậu, nhưng rất nhanh phát hiện ra, bài xích cậu cũng chẳng có tác dụng gì, tính cách của cậu vốn dĩ đã khép kín, nói không chừng càng bài xích người ta càng vui ấy chứ.
Còn có một chuyện khiến người ta tức giận hơn, Dụ Nhiên làm bài thi đều được điểm tối đa, tức quá đi.
Đám nhóc lớp ba bàn bạc với nhau, thấy nên đánh cậu một trận mới được.
Cũng không thể đánh mạnh tay, bị dọa khóc là được, tốt nhất đừng để cậu mách giáo viên.
Lúc tan học Dụ Nhiên bị chặn lại.
Mọi người nhìn khuôn mặt không gợn sóng của cậu lại thấy tức, đám con trai vây lấy cậu, không cho cậu đi qua.
Một người cao giọng nói: “Dụ Nhiên, hôm nay cậu mở miệng xin ta chúng tôi sẽ thả cậu đi.”
Hai cậu trai còn lại cũng ào ào gật đầu, ai cũng là lần đầu tiên làm chuyện xấu.
Khuôn mặt Dụ Nhiên y hệt lão tăng nhập định.
Được thôi, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt đây mà, vậy thì đánh.
Ba người ấn cậu xuống, do dự đập cậu.
Nhưng Dụ Nhiên không khóc, cũng chẳng xin tha, vô cùng bình tĩnh, giống như bị đập không phải là cậu vậy.
Đúng lúc này, một trong ba người bị đụng ra, Dụ Nhiên nâng mắt lên, nhìn thấy mặt hàng ngu ngốc nhà mình dùng sức như nhào vào lòng cậu lúc nhỏ, mắt ngập nước xông lên đập bọn họ.
“Xấu xa, không được bắt nạt anh tôi.”
Vừa khóc vừa dùng nắm đấm nhỏ thúc đi, một đám ba người đều ngu mặt ra, nhìn khuôn mặt nhỏ tinh tế của cô nhóc này.
Nếu không phải trên người bị đau, thì bọn họ cho rằng cô bé phấn nộn này chạy tới bán manh.
(Làm động tác dễ thương đó ạ.)
Ba người quay mặt nhìn nhau, làm thế nào bây giờ? Có thể làm thế nào, đi thôi, tránh cho bị nói bắt nạt lớp dưới.
Dụ Nhiên vây xem con nhóc sáu tuổi nhà mình anh dũng thế nào.
Ngay lúc sau lập tức “Oa” một tiếng khóc lên.
Dụ Sân vừa khóc vừa nấc cụt: “Anh hai, em sợ.”
Dụ Nhiên: ……
Lần đầu tiên, cậu sinh ra cảm xúc muốn cười.
May mà làm mặt than quen rồi, có thể nhịn được.
Không tới mấy ngày, bạn nhỏ lớp một được phát khăn đỏ, trở thành đội viên tiên phong.
Trường học có quy định, nghi thức kéo cờ ngày thứ hai toàn bộ học sinh bắt buộc phải đeo khăn đỏ, không đeo sẽ bị phạt.
Cô nhóc lần nào cũng mang, cho tới lần này, do Dụ Sân tuổi không lớn, quên mất phải đeo khăn đỏ.
Cô nhóc hoảng hốt, thấy sắp phải đi tập trung rồi, hốc mắt chứa nước mắt đỏ bừng, đáng thương cực kì.
Cô nhóc tìm trong cặp sách mấy lần đúng là thực sự không mang, trời đất như muốn sụp xuống vậy.
Trong lòng trẻ nhỏ, chuyện nhỏ cũng là chuyện to tới trời.
Dụ Sân là người cuối cùng đi ra.
Dụ Nhiên từ ngoài cửa sổ nhìn thấy cô bé, không lên tiếng.
Mãi tới khi cô bé sắp đi ngang qua lớp cậu, Dụ Nhiên mới bước ra.
“Anh hai?”
Cậu bé không nói chuyện, rũ mắt xuống, gò má thon gầy, hơi có chút lõm xuống.
Cậu quá gầy, giống hệt một cây trúc già.
Cô bé dụi mắt, nhìn ngón tay nhỏ nhắn của cậu, đang đeo khăn đỏ lên cho mình.
Cậu xoa tóc cô, đi xuống dưới sân.
Nghi thức kéo cờ hôm đó, Dụ Sân học lớp một, đeo chiếc khăn đỏ nhăn nhúm.
Dụ Nhiên học lớp ba, sau đó phải đứng dưới côt cờ một tiết học.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※ .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...