Triệu Thúy Hoa dựa vào cửa, nhác thấy vài viên cảnh sát chạy băng ra hẻm sau rồi dần khuất dạng thì mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay đóng cửa lại.
Sau đó, cậu Triệu mới bước nhanh đến mép giường, vội quơ hết mền gối, quần áo quăng xuống đất rồi gỡ drap trải giường, gỡ tấm nệm mỏng bên dưới ra.
Thực ra, đây không phải là một chiếc giường mà chỉ là một cái thùng hình chữ nhật để đựng trái cây được đặt nệm rồi trải dra và mền gối lên mà thôi.
Mà cái thùng này rỗng ruột ở bên trong, Ân Gia Mính thân hình cao lớn đang nằm co ro dựa lưng vào thùng, tay ôm balo nằm trong đó.
"Mính ca, cảnh sát đi rồi!"
Triệu Thúy Hoa đưa tay kéo Ân Gia Mính dậy.
"Thúy Hoa, cám ơn chú mày nhiều nhé."
Vừa rồi quá là nguy hiểm, nếu không phải Triệu Thúy Hoa nhanh tay thì Ân Gia Mính cản thấy cậu đã nằm gọn trong tay cảnh sát rồi, "May là chú thông minh, hiểu được thông điệp của anh."
Triệu Thúy Hoa bật cười ha hả, vỗ vỗ máy nhắn tin treo ở bên hông, giơ ngón cái về phía Ân Gia Mính, "Dễ như ăn kẹo ấy mà, tại anh em ta tâm linh tương thông quá đấy."
Năm đó, Ân Gia Mính cùng vài đàn em đến thăm nhà ông ngoại Thúy Hoa, ông ấy vô cùng vui vẻ nên đã tự tay xuống bếp chiêu đãi bọn họ.
Đáng tiếc là ông ngoại của Thúy Hoa tuổi đã lớn, trí nhớ không tốt lắm nên đã quên canh lửa khi đốt bếp làm cho miếng thịt heo quay trên bếp chín quá mức và miếng da heo giòn được quay đến khét.
Trong phương ngữ của Kim Thành, 'thiêu cháy khét' gọi là 'thiêu nồng', mà 'nồng' và 'lồng' phát âm na ná nhau.
Nhà của ông lão vừa hay lại ở hẻm Lồng Heo, vừa có lợn lại vừa có chuồng.
Chính vì vậy, từ đó về sau, mỗi khi Triệu Thúy Hoa mời mọi người đến nhà ông ngoại, sẽ la lên một tiếng "Đêm nay đi ăn 'Heo quay da giòn' đi!"
Lần này Ân Gia Mính để lại lời nhắn cho cho Triệu Thúy hoa dưới thân phận "Hào Cảng Lệ Toa", "Khi nào chúng ta mới lại cùng ăn 'heo quay da giòn' đây?", dùng ngôn ngữ bí mật chỉ họ mới biết để ám chỉ cho Triệu Thúy Hoa biết cậu đang ở gần nhà ông ngoại hắn.
Đương nhiên Ân Gia Mính cũng không chắc là làm vậy có ích không nên cũng không hi vọng nhiều.
Nhưng Ân Gia Mính tuyệt đối không ngờ đến là mình lại bị bắt gặp và đối đầu với cảnh sát, lại bị đuổi bắt giữa đường phố như một con chó.
Nếu không phải được Triệu Thúy Hoa giải cứu đúng lúc, lần này sợ là cậu đi ngồi tù bóc lịch thật rồi.
"Nhưng mà, Mính ca..."
Triệu Thúy Hoa lùi lại bên cửa sổ, đẩy ra một cái khe, liếc mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt nghiêm nghị.
Hắn thông thuộc địa hình khu này, cũng biết chắc chắn lực lượng cảnh sát sẽ bố trí tầng tầng lớp lớp người vây quanh cửa ra duy nhất của khu này, không cho Ân Gia Mính cơ hội thoát khỏi vòng vây.
Tuy tạm thời cảnh sát Đặng đã dẫn người đi nhưng bọn họ ở bên ngoài không tìm thấy cậu sớm muộn cũng quay trở lại đây lục soát kĩ càng, đến lúc đó chiêu ve sầu thoát xác khi nãy chắc chắn không còn tác dụng.
"Anh định sẽ làm gì?"
Ân Gia Mính nhìn Triệu Thúy Hoa rồi cười.
"Yên tâm, anh mày nghĩ xong hết rồi."
Nói xong, cậu chỉ tay về phía cửa, "Anh định chạy ra từ phía 'bên kia'."
Triệu Thúy Hoa thuận theo hướng đại ca vừa chỉ, khuôn mặt ngơ ngác, " 'Bên kia' là bên nào?"
Ân Gia Mính trả lời:
"Anh muốn đi từ cửa sổ nhà xí ra ngoài rồi đi qua con đê chống lũ".
Đê Đuôi Lợn có một bến cảng nằm bên cạnh, giữa 2 bên lại có một con đê chống lũ cao và dài ngăn cách khu dân cư và biển.
Nếu Ân Gia Mính có thể vượt qua đê chống lũ thì coi như cậu đã ra khỏi phạm vi đê Đuôi Lợn.
Tuy cậu phải đi một vòng lớn chữ C quanh bờ biển nhưng ít nhất cậu vẫn thoát ra khỏi vòng vây của cảnh sát.
Chỉ là đê này khá cao, địa hình lại hẹp nên rất khó để leo qua.
May mắn là cửa nhà xí chỉ cách đê chừng 4m, không quá khó khăn.
Triệu Thúy Hoa lập tức hiểu ra, nhanh chóng hợp lực cùng A Hổ đem đến một cái thanh sắt dài, một đầu một đầu đặt lên bệ cửa sổ, đầu kia đặt ở đê ngăn lũ.
"Mính ca, bảo trọng."
Triệu Thúy Hoa và A Hổ đều không hỏi mấy ngày nay Ân Gia Mính núp ở chỗ nào, định đi đâu, chỉ trịnh trọng nói lời tạm biệt:
"Tụi em đều tin tưởng anh!"
***
Trong khi đó, cùng ngày 30 tháng 7 năm 2021 vào lúc 10 giờ 15 phút sáng.
Diệp Hoài Duệ, Chương Minh Minh cùng Âu Dương Đình Đình đã đến nơi tìm thấy hài cốt.
Lúc 3 người xuống xe, hiện trường đã được giăng đầy dây cách ly.
Từ xa, một cảnh sát vẫy tay chào họ: "Dr.
Diệp, lối này."
Nhóm 3 người của Diệp Hoài Duệ đi xuyên qua dây cách ly, bước đến chỗ cảnh sát Hoàng mà họ đã gặp cách đây 2 ngày, "Thi thể ở đâu?"
"Ầy, ở đây."
Cảnh sát Hoàng chỉ tay về phía trước, "Nó vừa được đào lên vào sáng sớm hôm nay."
Diệp Hoài Duệ nhìn theo phía tay của cảnh sát Hoàng, thấy một cái hố đã bị đào, trên miệng hố lộ ra một tấm bạt bằng nhựa rất bẩn, đã hơi mờ, bên dưới tấm bạt đó còn có một đồ vật khác nữa.
Sau khi hỏi rõ, họ đã nắm được tình huống.
Mảnh đất hoang nơi phát hiện thi thể thuộc thôn Phù Lan, vị trí và đất đai không quá màu mỡ, lại nằm xa thôn làng và tuyến đường chính nên đã bị bỏ hoang nhiều năm, không có nhiều điều kiện phát triển.
Tháng trước trong thôn có người dự định đầu tư đào ao nuôi cá tại đây nên đã mời đội thi công đến, rồi chọn ngày làng tháng tốt để động thổ thi công.
Không ngờ vừa mới bắt đầu vào xây dựng được một ngày, lại đào ra được một thi thể.
Thi thể được bọc trong một tấm bạt có màu đỏ, trắng và xanh, rõ ràng đã được chôn dưới đất một khoảng thời gian cực kì dài nên đã mục nát đến mức chỉ còn lại một ít xương cốt.
Mà tư thế của thi thể được bọc trong tấm bạt không giống như các thi thể thông thường nên đội thi công vô cùng hoảng sợ, nhanh chóng gọi điện cho cảnh sát.
Cảnh sát cũng cảm thấy hiện trường vô cùng khả nghi nên đã thông báo cho bên pháp y đến cùng hỗ trợ điều tra.
Đội thi công sau khi báo án lại quả quyết rằng hơn phân nửa thi thể vẫn còn nằm dưới mặt đất.
Trước tiên, 3 người Diệp Hoài Duệ xem xét tỉ mỉ và ghi chép lại hiện trường vụ án, sau đó lại đào tiếp phần thi thể còn lại.
Họ cẩn thận đào đất ở nơi chôn xương, say đó tìm được toàn bộ bộ hài cốt.
Nó được chôn ở độ sâu 1m so với mặt đất, tư thế nằm thẳng, đầu quay về hướng Đông Nam, chân hướng về phía Đông Bắc.
Thi thể mặc một chiếc áo sơ mi rất phổ biến và một chiếc quần bò đã được giặt, mang đôi giày xăng đan nhựa kiểu cũ của nam giới.
Bộ quần áo này và thi thể đã bị chôn vùi trong bùn lâu ngày nên áo sơ mi đã bị côn trùng cắn rồi ngâm nước dần mục nát thành từng mảnh nhỏ.
Về phần tấm bạc bọc thi thể thì ngược lại được bảo quản rất tốt.
Chỉ là nó không đủ lớn đên quấn toàn bộ cái xác nên hai chân đã bị lộ hẳn ra bên ngoài và một chiếc giày cũng bị biến mất vì một lí do nào đó.
Cảnh sát Hoàng hỏi Diệp Hoài Duệ:
"Có thể biết được người này đã chết bao lâu không?"
Diệp Hoài Duệ bỏ cái xẻng xuống, thở dốc vài cái.
Thể lực của anh không tốt lắm nên đào được một chút là cánh tay đã bắt đầu ê ẩm.
"Thi thể đã đóng rắn (cốt hóa xương) [1], phần mô mềm đã khô hoàn toàn nên có lẽ đã được chôn ít nhất là 10 năm."
[1] Cốt hóa xương hiểu một cách đơn giản chính là quá trình các xương biến đổi từ liên kết mô thường thành liên kết rắn đặc.
Diệp Hoài Duệ vừa nói vừa ngồi xổm xuống, dùng bàn tay có đeo găng của mình chỉ vào cái răng giả nằm ở hàm dưới bên phải.
"Đây này, anh nhìn thấy không? Một cái răng bằng vàng."
Anh nhìn cảnh sát Hoàng nói rằng:
"Loại hợp kim làm chất liệu răng giả này đã bị lỗi mốt từ lâu...!Tôi nghĩ, quá nửa là đồ từ thập niên 80 90."
"Hả!"
Cảnh sát Hoàng nói rằng:
"Có nghĩa là, người này đã chết được khoảng 20 đến 30 năm?"
Diệp Hoài Duệ cười: "Chuyện này cũng không quá chắc."
"Ầy! Nó đã được chôn dưới đất ít nhất 10 năm rồi!"
Cảnh sát Hoàng đứng lên, thở dài một hơi:
"Không xét đến vấn đề khác, chỉ cần xác định danh tính của người này chắc chắn không dễ dàng đúng không?"
Loại thi thể đã bị cốt hóa xương như thế thì khó khăn nhất là xác định danh tính người chết, thời gian càng lâu càng khó xác minh.
Thật lòng mà nói, cảnh sát cũng rất ngán mỗi khi gặp phải các vụ án không đầu không đuôi thế này, vì quá trình điều tra vô cùng gian nan mà cơ hội phá án trong tay gần như bằng 0.
Nhưng mà dù cho có khó hơn nữa nhưng cũng phải điều tra.
Diệp Hoài Duệ cười an ủi cảnh sát Hoàng:
"Ít nhất, bộ hài cốt này được bảo quản khá tốt nên cũng khá hoàn chỉnh, cái này giúp chúng tôi tiết kiệm khá nhiều công sức."
***
Khám nghiệm hiện trường vụ án ngoài trời mất rất nhiều thời gian nên sau khi thu thập, ghi chép các mẫu vật rồi đưa bộ hài cốt này về sở Giám Định Xét Nghiệm Tư Pháp đã là 4 giờ rưỡi chiều.
Diệp Hoài Duệ vẫn đang suy nghĩ về tình hình của Ân Gia Mính bên kia, định về nhà sau khi hết giờ làm việc nhưng vụ án mới đột nhiên ập tới, chỉ có thể xử lí vụ án trước thôi.
Bọn họ đặt cái xác lên bàn giải phẫu trước.
Thi thể được quấn bên ngoài bằng tấm vải bạt nên thi hài căn bản vẫn y hệt như lúc mới chôn, kể cả xương ngón tay dễ bị thất lạc nhất vẫn còn giữ được.
Diệp Hoài Duệ cẩn thậm mở tấm bạt 3 màu không thấm nước ra, để lộ toàn bộ bộ xương khô của người chết.
"Bàn chải và túi đựng mẫu."
Anh chỉ định cho Âu Dương Đình Đình.
Cô liền đưa ra những vật cần thiết một cách nhanh chóng dứt khoát.
Diệp Hoài Duệ cẩn thận vén tay áo của người quá cố, quét đất quanh thắt lưng rồi cho vào túi đựng mẫu.
"Có vẻ như là một vụ giết người."
Chương Minh Minh vừa chụp ảnh vừa nhận định.
Quả thực, tuy áo sơ mi của thi thể mặc đã mục nát vô cùng nhưng ở trên ngực phải có một cái lỗ hình tròn —— đó là dấu vết do viên đạn để lại.
Người này tử vong do trúng đạn.
Đáng tiếc là sau khi bọn họ cởi áo sơ mi ra thì ở phía lưng bên phải của áo cũng có một cái lỗ tròn y hệt, kích thước và độ lớn tương đương nhau, chúng hoàn toàn có thể chồng lên nhau.
Điều này có nghĩa là viên đạn đã gây ra một vết thương xuyên thấu (xuyên qua cơ thể của người này) rồi gây tử vong, chính vì vậy nên đầu đạn mang giá trị pháp y lớn nhất không nằm trong cơ thể của người chết.
Ngoài ra, Diệp Hoài Duệ còn tìm được mấy tờ tiền bên trong túi áo sơ mi, đồng thời cũng tìm được 2 đồng tiền xu và 3 tấm phỉnh nhựa casino (chip poker á) trong túi sau của quần bò.
Vài tờ tiền kia đã được gấp đôi rồi cho vào túi áo, nó và thi thể đã được chôn dưới đất hơn 10 năm rồi nên cũng đã mục nát mốc meo từ lâu.
Hơn nữa hiện trường vụ án thường mưa nhiều nên đất ngấm no cả nước thấm ướt hết mấy tờ tiền, lại bị dính vào túi áo sơ mi rất khó lột ra.
Diệp Hoài Duệ sợ làm hỏng mấy tờ tiền giấy mỏng manh này nên không dám bóc ra, chỉ cắt toàn bộ túi áo sơ mi rồi đặt sang một bên phơi khô lại.
Lúc này, bộ hài cốt tạm thời xem như đã ổn.
Sau đó, nhóm pháp y còn phải tiến hành kiểm tra, làm sạch, rửa, ngâm, lau khô rồi cuối cùng là quy trình nhận dạng.
Tuy đây không phải là chuyện một sớm một chiều là làm xong, nhưng cũng không cần gấp nên chẳng cần chạy đua với thời gian làm gì.
"Được rồi."
Diệp Hoài Duệ ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã là 6 giờ 45 phút rồi.
Anh mỉm cười với 2 đồng nghiệp cùng tăng ca là Chương Minh Minh và Âu Dương Đình Đình:
"Những việc còn lại, ngày mai tiếp tục.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...