Thám Tử Tuổi Học Trò
Tên đội trưởng nhóm L.T.Y lao tới,cầm con dao sắc nhọn toan giết chết Nam.Nó nhắm mắt lại chờ cái chết
'Keng' Một tiếng động vang lên khiến Nam mở ngay mắt ra và thấy con dao của hung thủ đang nằm dưới đất.Nó ngoái cổ nhìn xung quanh xem con dao kì lại kia ở đâu mà xuất hiện.Và đó là Phương Yến và tên Minh Tuấn.
"Sao hắn ta lại ở đâu?" Nam nghĩ,ngước mắt nhìn lên tên Minh Quân vẻ ngạc nhiên
"Có lẽ ngươi đang thắc mắc rằng tại sao ta ở đây? Tuy nhiên những điều mà người ta càng muốn biết thì ta lại càng không cho người ta biết.Nhưng ta có một điều muốn nói với ngươi.Ngươi đúng là có năng khiếu làm thám tử.Nhưng định nghĩa làm thám tử của ngươi là sai.Thám tử là đi ngăn chặn vụ án xảy ra chứ không phải chờ có vụ án xảy ra để bắt hung thủ.Kiểu như thế này này" Minh Tuấn nói,rút nhanh khẩu súng ở Xăng-Tuya ra và bắn vào vai hung thủ khi mà hắn ta đang tính cầm con dao đâm chết Nam
"Mà ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi.Tay thám tử Miền Tây hắn ta đã đến chỗ người lái tàu để dừng tàu lại rồi,ngươi đừng có lo lắng gì nữa.Và ở cuộc song đấu lần này hai ngươi hoà nhau" Minh Tuấn nói rồi hắn ta bước đi để lại cái ánh mắt ngạc nhiên của Nam đang dõi theo sau
(Quay về hiện tại)
"Còn tiếp theo câu chuyện diễn ra thì chắc cô cũng biết rồi"
"Chuyện li kì hén!" Cô Lan nói,không giấu được vẽ thích thú
"Còn điều nữa mà em muốn nói với cô là đừng kể cho ai nghe về chuyện tên Minh Tuấn" Nam căn dặn
"Ok.Em cứ yên tâm" Cô Lan nói,sau đó Nam ra về.Trong lòng nó hiện lên bao sự thích thú về những câu chuyện sắp xảy ra đối với nó
Vụ án 3
Chương 1: Vụ án
"Lại đúng hết rồi" Nam thốt lên,thái độ của nó vẻ thất vọng nhiều hơn là vui sướng.Suốt từ nãy đến giờ nó đang 'Ngâm mình' vào các trò chơi suy luận trên máy tính.Khổ một điều rằng từ nãy đến giờ dù có câu khó đến đâu nó cũng trả lời đúng.Điều này khiến nó cảm thấy thật vô vị và nhàm chán.Y chẳng muốn chơi thêm một chút nào nữa.Sau hai tiếng đồng hồ chăm chăm vào máy tính thì đây là lần đầu tiên nó rời mắt khỏi máy tính.Nó tập trung đến mức người giúp việc đưa thức ăn cho nó lúc nào cũng không hay
Giới thiệu sơ qua về cô người hầu này.Y là một trong ba người hầu trong gia đình này và có tuổi đời trẻ nhất,cô ấy bằng tuổi Nam và học cùng trường với Nam.Hai đứa thường trao đổi bài cho nhau dù cô ấy hỏi bài Nam là chính.Do gia đình cô ấy nghèo,không có tiền đóng học nên mẹ Nam định nhận cô ấy về làm con nuôi.Tuy nhiên cô ấy nói rằng sẽ bỏ công sức của mình ra để kiếm được đồng tiền.Thế nên mẹ Nam nhận làm người hầu.Cô ta có một cái tên đẹp : Hồng Anh. Hồng Anh là một cô gái có nhan sắc không quá nổi bật nhưng bù lại là một tư dung tốt đẹp và có ý chí nghị lực cao.Nói tóm lại là hễ ai gặp cô ấy đều mến cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên
Bữa sáng hôm nay là tấm bánh mì.Nam là đứa không thích ăn bánh mì cho nên nó thường xuyên không chịu động đến bánh mì 'Khô khốc và nhạt nhẽo' đó là theo quan niệm của nó.Tuy nhiên,hôm nay Nam lại ăn hết tấm bánh mì mà không có phản ứng gì.Nó khiến Hồng Anh vui lắm.Nó nở một nụ cười tươi như hoa.Đương nhiên nụ cười đó làm sao thoát được ánh mắt của Nam.Nhưng y không quan tâm đến hành động đó.Nó đang suy nghĩ một cái gì thật xa xăm và có lẽ chính bởi điều đó đã giúp nó ăn hết tấm bánh mì.Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ suy nghĩ của Nam
"Alo,Nam đó à? Tôi là thanh tra Hùng đây.Có một vụ án xảy ra ở số nhà 115B,đường số 21,tuyến đường 1A,thị trấn Cổ Lễ,xã Trực Ninh" Giọng của ngài thanh tra vang lên hiện rõ sự cầu cứu
"Ok.Cháu sẽ đến ngay" Nam nói rồi gấp gáp bước ra khỏi nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...