Hồi ký của Ngọc Diệp.
Sau khi uống thuốc, tôi lên giường nằm nghỉ. Cơ thể tôi mệt mỏi, rả rời; đã gần nửa tháng nay, tôi phải chịu đựng sự đánh đập tàn nhẫn của bệnh tật. Hơi thở giống như dòng sông bị tắc nghẽn ở một chỗ nào đó, không khơi thông được nên rất bức bối, khó chịu. Phần thì những cơn sốt hành hạ; phần thì khó thở, mỏi nhừ. Phần thì uể oải, chán chường mỗi khi nghĩ đến hoàn cảnh không may của mình. Cuộc sống đang yên, đang lành lại vấp phải tai bay, vạ gió. Tôi ngao ngán thở dài…
“Khụ… khụ.. khụ…”
Những cơn ho đau rát như muốn xé cả buồng phổi. Tôi thở khò khè, mũi nghẹt cứng lại, tôi gồng mình hít một hơi thật sâu, nhưng không khí chưa đến được đáy phổi thì đã bị chặn lại; như thế tôi thở rất nông, thở rất nặng nhọc. Bực mình! Tôi dùng tay day mũi, tôi còn đánh liên tục lên chiếc gối bông. Cứ như thể giận cá chém thớt vậy. Tôi điên tiết! Nghiến răng rủa thầm: “Hừ, số phận, được lắm! Mày có giỏi thì giết tao đi. Mày đừng tưởng tao sợ mày, tao không đầu hàng mày đâu, mày sẽ nằm đo ván dưới tay tao, mày sẽ chết chứ không phải tao.” Và rồi, tôi tuyệt vọng. Tôi nghi ngờ, tôi mất niềm tin; thứ niềm tin chỉ mới đây thôi, tôi còn đề cao, còn xem như một tín điều. Con người là vậy, là nô lệ của bản năng, là kẻ thất bại bởi chính mình. Có một hố sâu quá lớn, quá đen đúa, quá nghiệt ngã làm con người mệt mỏi, chán nản, buông xuôi… Vậy mà, con người vẫn phải sống, vẫn phải đấu tranh để dành dựt từng giây phút tồn tại. Tôi cũng không ngoại lệ, tôi như con ngựa đã mỏi gối, chồn chân. Tôi còn ước mơ gì nữa? Nhiều lắm! Bởi tuổi trẻ không làm tôi phớt lờ sự sống và cái chết. Tuổi trẻ với nhiều hoài bão và tham vọng riêng tư khiến tôi day dứt với thực tế phũ phàng, một ngày nào đó tôi phải bỏ lại mọi thứ để đến một nơi mà tôi không bao giờ hiểu hay thấy được, là một nơi nào đó chỉ có trong giấc mơ hay đức tin thuần túy. Lúc này tôi mới thấy được sự khờ khạo của bản thân tôi, tôi ném tuổi trẻ của mình vào những định kiến ngu ngốc, như ném bông hoa quý vào lò than đang cháy. Tôi giết đời mình trên bàn chông của những ghen tuông, đố kỵ. Tôi tự chuốc lấy ưu phiền, tự làm khô héo thân tôi. Mất thời gian quý báu cho cuộc đời ngắn ngủi, vào những thứ tầm thường vô vị, những suy nghĩ u mê… tôi tự khoát lên mình bộ giáp phục của đấu sĩ, tự đẩy mình ra đấu trường, chiến đấu và nằm xuống trong nỗi uất ức mà không phải là một nụ cười.
Và lần nào cũng vậy, tôi lại nghĩ về anh. Anh đến với tôi như một câu chuyện cổ tích. Anh là chàng hiệp sĩ, là hoàng tử tài ba của lòng tôi. Tôi yêu anh và thương anh vô hạn, đến mức độ tôi không ý thức được mình đã si mê anh đến cuồng điên. Si mê đến mức tôi sẵn sàng giết đời mình chỉ để chứng minh cho anh thấy tôi không cần anh, chỉ để khiến anh biết đau dù chỉ một chút. Tình yêu của tôi là lưỡi kiếm, là gai hồng. Vì tình yêu đó ôm ấp khát vọng cào cấu, làm tổn thương người khác. Và, chính anh… chính anh hiện thân cho thứ tình yêu đó. Tôi mãi là cô học trò nhỏ của anh, còn lâu tôi mới có thể làm đau người khác tàn nhẫn được như anh. Nói đi là anh đi, nói ở là anh ở. Chẳng phải đó là tính cách hơn người của anh sao? Anh làm tôi thấy ghét thứ mà tôi từng yêu, anh dạy cho tôi mặt trái của sự quyết đoán, đó là lạnh lùng, tàn khốc. Tình cảm con người dễ phai nhạt vậy ư? Bao nhiêu kỉ niệm đơn giản đến mỉa mai bằng tiếng cười xòa chấm dứt tất cả, đường ai nấy đi. Con người nhớ thì khó mà quên thì dễ, đặc biệt với những kẻ yêu hờ, yêu dối, yêu cái xác mà không phải tâm hồn; anh là loại gì? Không yêu tôi sao anh lại ôm tôi, hôn tôi, còn muốn làm chuyện đó với tôi. Đàn ông các anh giống nhau đến vậy cơ đấy! Yêu bằng cái nhìn, bằng ánh lửa ham muốn và kết thúc bằng sự phũ phàng. “Hừ, tôi mệt mỏi lắm rồi. Tôi không muốn gặp lại anh nữa… không muốn nữa… hức hức…” Tôi khóc, úp mặt vào gối khóc. Nước mắt hòa với cõi lòng tan nát, tuyệt vọng… càng nghĩ tôi càng ức, càng hận. Kết quả là tôi bất cần, tôi hướng mình vào cái chết, vào sự giải thoát triệt để như một cách trả thù anh. “Khụ… khụ… khụ…” tôi ho, mi mắt khép lại… xung quanh là bóng đêm rã rời… tôi thiếp vào giấc ngủ nặng nề.
L ời kể của Quốc Việt. L ời kể của Quốc Việt.
--- ---
- Theo như kết quả đã nhận được thì…- Tôi bỏ lửng câu nói để chờ Khôi Nguyên tiếp lời.
- Thì những nạn nhân không tử vong cùng thời điểm. Năm người đàn ông… trong khi ba người phụ nữ lại chết cách nhau… vậy thì…- Khôi Nguyên hối thúc - Nhanh! Nhanh lên, mở file hình ảnh đi!
Tôi mở thư mục hình ảnh, trong đó; chuyên gia đã tái tạo lại khuôn mặt của những nạn nhân theo mô hình hộp sọ. Tôi giật mình, thốt lên:
- Cái gì thế này?
- Hừ, không còn nghi ngờ gì nữa. Ba bộ hài cốt trong đó là của ba người phụ nữ đã mất tích.
---
Ghi chép của Khôi Nguyên. Ghi chép của Khôi Nguyên.
Chúng tôi về lại nhà Quốc Việt. Ban đầu, tôi chỉ muốn dùng kết quả kiểm tra, để khẳng định thêm tính đúng đắn của bài toán mà tôi đã có đáp án. Bức tranh đã hiện nguyên hình, đường nét rất rõ ràng. Vào thời điểm đó lại xuất hiện thêm một đường nét kỳ lạ. Đường nét đó chính là con mèo đen làm hình nền máy vi tính. Tại sao khi nhìn thấy con mèo đen đó tôi phải cau mày? Con mèo, những cây nắp ấm, giàn móng cọp… nói lên điều gì?
Về đến nơi, không thấy Ngọc Diệp đâu. Lại phát hiện một lá thư trên bàn. Nét chữ trong thư nguệch ngoạc, nội dung lá thư như sau:
“Chào sếp Việt! Người nhà của sếp đang nằm trong tay chúng tôi. Nếu sếp muốn cô nàng còn nguyên vẹn thì hãy chuẩn bị trước một tỷ đồng; đúng 5 h chiều ngày mai, sẽ có người liên lạc với sếp để hẹn thời gian địa điểm. Đem theo tiền mặt, sau đó chúng tôi sẽ thả người. Đừng mất công tìm cách giải cứu con tin, vì chỉ cần các người “rục rịch” chúng tôi sẽ cắt cổ cô nàng ngay lập tức. Sếp không có quyền mặc cả hay đặt điều kiện… Không làm mất thời gian của sếp nữa, hãy chuẩn bị tiền và thái độ hợp tác.” “Chào sếp Việt! Người nhà của sếp đang nằm trong tay chúng tôi. Nếu sếp muốn cô nàng còn nguyên vẹn thì hãy chuẩn bị trước một tỷ đồng; đúng 5 h chiều ngày mai, sẽ có người liên lạc với sếp để hẹn thời gian địa điểm. Đem theo tiền mặt, sau đó chúng tôi sẽ thả người. Đừng mất công tìm cách giải cứu con tin, vì chỉ cần các người “rục rịch” chúng tôi sẽ cắt cổ cô nàng ngay lập tức. Sếp không có quyền mặc cả hay đặt điều kiện… Không làm mất thời gian của sếp nữa, hãy chuẩn bị tiền và thái độ hợp tác.”
Quốc Việt điên tiết, đấm “rầm” xuống bàn, nghiến răng, nói:
- Bọn khốn! Dám dỡn mặt cả với công an viên cao cấp sao? Tao sẽ khiến tụi bay phải ho ra máu. Hừ… hừ…
Thấy cậu ấy căng thẳng quá, tôi mới xoa dịu:
- Bình tĩnh nào anh bạn. Chúng ta sẽ thộp cổ con chồn hôi đó. Không lâu nữa đâu.
Quốc Việt gắt lên:
- Cậu bảo tớ bình tĩnh được sao? Cái bọn mất dạy đó coi thường kỷ cương phép nước đến thế là cùng. Chúng có thể đe dọa ai cũng được, nhưng tớ thì khác, ít nhiều gì tớ cũng là công an viên cao cấp, là tổ trưởng tổ trọng án… hừ… hừ… có lý nào lại vậy…
- Tớ thấy trong chuyện này có điều khác thường. – Tôi bấm chóp mũi.
- Khác thường? – Quốc Việt nét mặt khó hiểu.
- Hành vi của những kẻ giấu mặt này khiến người ta phải đặt câu hỏi. “Rốt cuộc chúng muốn gì? Động cơ của chúng có thật là bắt người tống tiền?”
- Hừ, quá rõ rồi. Chúng muốn thách thức lực lượng an ninh quốc gia. Chúng muốn so găng với chúng ta đấy Khôi Nguyên. Dù có thế lực nào chống lưng cho chúng đi nữa, tớ cũng không để bọn này được phách lối đâu.
---
Thư của Ngọc Diệp. Thư của Ngọc Diệp.
- He he he. Bé con của mẹ đã tỉnh rồi sao.
Con từ từ mở mắt, hình dung mờ mờ bắt đầu hiện rõ nhân dạng là con quái vật. Mụ ta, con ma búp bê, mụ Thùy Dung bị mắc bệnh tâm thần. “Ngao… ngao” Những con mèo đen mặt mập vây quanh mụ. Con kinh hãi, theo bản năng vùng dậy để chạy. Nhưng không được, con nhận ra mình đang bị trói hai tay hai chân vào bốn góc giường, ở giữa bụng là một sợi dây thừng buột rất chặt. Bằng cách nào mà con lại rơi vào tay mụ? Con hoang mang. Con nhớ mình đang ở nhà anh Quốc Việt mà, mụ yêu tinh… mụ phù thủy… tại sao con lại nằm trong tay mụ? Con đang mơ… không phải là sự thật… không… “Á… á…” Con hét toáng lên, vùng vằng cố thoát khỏi lưới nhện. Nhìn thấy mụ con tái người, mồ hôi lạnh lấm tấm vầng trán.
- Con đã vào đây rồi thì sao có thể thoát khỏi tay mẹ. He he he. – Giọng điệu của mụ đích thị là yêu tinh, phù thủy.
Mụ nhe hàm răng đen đúa gớm ghiếc, mụ cầm trên tay con dao mổ bén ngót, tay kia là ống kim tiêm bằng i nốc (loại ống tiêm gia súc.) Mụ đâm kim vào đầu lọ thủy tinh, hút hết thuốc bên trong, sau đó, đặt cái ống xuống khay đựng dụng cụ.
- Bà… bà…định… định làm gì hả? - Con giống như con chuột đang bị con mèo ép vào chân tường.
- Con ngoan, sẽ không đau lắm đâu. He he he.
- Á…cứu tôi…có ai không, cứu tôi…cứu… - Con cố hét thật to, hét đến mức khản cổ.
Mụ bỗng thay đổi trạng thái, từ “dịu dàng” trở nên hung tợn.
- Mày cứ hét đi con, để xem thử ai cứu được mày ở cái xứ sở hẻo lánh này. Tao sẽ làm thịt mày, tao thích nhất là mổ xẻ mày khi mày đang còn sống. Tao sẽ móc tim mày ra mày chứng kiến, he he he… trước tiên tao sẽ chít thuốc tê vào vú của mày… tao sẽ cắt từng miếng, từng miếng… he he he…
- Á…Khôi Nguyên, anh ở đâu…anh ở đâu? Cứu em với…iii!
- Mày ra mặt được rồi đó Rott yêu của tao. - Nói xong, bà ta huýt sáo gọi con chó.
Con Rott đen ngòm từ dưới gầm giường bò ra, nó tuy không lớn như trong giấc mơ, nhưng vô cùng đáng sợ, miệng nó chảy đầy nước dãi, cổ họng gầm gừ; chỉ cần mụ ta xịt một tiếng, là nó sẽ xé xác con mồi ngay lập tức.
- Đừng nóng, đợi tao ăn xong, sẽ để phần cho mày. Cả lũ chúng mày nữa. – Mụ quay sang nói chuyện với những con mèo.
Mụ vuốt đầu con chó, cầm ống tiêm lên… bắt đầu thực hiện những gì mụ đã nói với con, mụ muốn ăn thịt con… mụ điên mất rồi…điên mất rồi… Mụ tiến lại gần con, ngồi xuống giường; những ngón tay ngắn ngủn, béo núc của mụ lần mò trên khuôn mặt con… đi xuống đến cổ… đến ngực… mụ luồn tay vào bên trong áo ngực của con…con gồng người vùng vẫy khi mụ chuẩn bị dí mũi kim tiêm vào…
- Á…
“Rầm” Cánh cửa bật tung trước một cú đá mạnh kinh hồn. Một người đàn ông xuất hiện trước ngưỡng cửa.
“Gừ…gừ…gừ…” - Con Rott chuẩn bị tư thế chồm tới anh ta.
- Xịt! Cắn nó đi Rott! - Mụ ra lệnh cho con chó tấn công người đàn ông.
---
Lời kể của Quốc Việt. Lời kể của Quốc Việt.
Khôi Nguyên có vẻ rất căng thẳng, cậu ấy đang tập trung suy nghĩ cao độ. Rất hiếm khi tôi thấy cậu ấy rơi vào hoàn cảnh như vậy. Phải những vụ án vô cùng phức tạp, những tình huống thật nguy cấp… cũng chưa chắc khiến cậu ấy đánh mất đức tính điềm tĩnh của mình. Ban đầu, Khôi Nguyên còn khuyên nhủ tôi bình tĩnh lại. Nhưng về sau, tôi thấy cậu ấy còn mất bình tĩnh hơn tôi. Cậu ấy đang lo lắng Ngọc Diệp sẽ gặp nguy hiểm. Theo cậu ấy, động cơ của những kẻ bắt cóc không hề đơn giản là đòi tiền chuộc. Bọn chúng còn có ý đồ khác. Cậu ấy vò đầu, bức tóc; đi qua đi lại trong phòng với tốc độ chóng mặt. Biểu hiện gấp gáp của cậu ấy khiến tôi băn khoăn, tôi nghĩ mình nên hỏi xem cậu ấy đang muốn tìm kiếm điều gì. Nghĩ vậy, tôi mở lời:
- Này, Khôi Nguyên cậu đang nghĩ gì vậy? Chẳng phải nội dung lá thư đã ghi rõ rồi sao? Đến 5 h chiều chúng sẽ liên lạc lại với chúng ta. Hay là cậu muốn tìm ra nơi chúng đang giữ Ngọc Diệp trước 5 h?
Khôi Nguyên đứng lại một chặp, rồi mới nói với tôi:
- Mọi việc không đơn giản như vậy đâu Quốc Việt. Tớ thấy trong chuyện này có vấn đề… nhất định là có vấn đề… tớ phải tìm ra động cơ thật sự… chắc chắn đây không phải là vụ bắt cóc tống tiền…
- Tớ hiểu mà, cậu cũng bực mình không kém gì tớ. Chúng khiêu khích cả tớ lẫn cậu, chúng biết về chúng ta, trong khi chúng ta mù tịt về chúng. Càng ngày bọn này càng làm tớ điên tiết đấy Khôi Nguyên à!
- Cậu nghĩ chúng có gan vậy sao? Chúng rãnh hơi để làm trò hề này ư? Trừ phi…
Tôi thấy Khôi Nguyên cau mày. Tôi tò mò muốn biết cậu ấy đã nhìn thấy được điều gì, cậu ấy luôn như vậy. Mỗi khi cậu ấy cau mày tức là cậu ấy phát hiện ra một manh mối đắc giá.
- Trừ phi gì cơ?
Mắt Khôi Nguyên sáng lên. Môi cậu ấy hơi nhếch, Khôi Nguyên trả lời tôi:
- Hừ, tư duy bệnh hoạn thì không thể giống với người bình thường được.
Lời cậu ấy nói, làm tôi như người trên cung trăng. Tôi chẳng hiểu ra ý cậu ấy. Tôi còn tưởng Khôi Nguyên suy nghĩ căng thẳng quá nên đầu óc “lú lẫn” luôn rồi.
T hư của Ngọc Diệp. T hư của Ngọc Diệp.
--- ---
Người đàn ông đang vật lộn với con Rott, anh ta vày đầu nó xuống sàn nhà, đấm liên hồi… con chó cũng lì lợm không phải dạng vừa, nó cắn vào bắp tay, vào đùi, vào vai… của anh. Một đòn tấn công chí mạng của nó nhằm vào cổ họng của anh, kịp lúc anh bóp được cổ nó đẩy ra, rồi lao chồm lên người nó trong tư thế đè nó ngã ngửa. Anh nện liên hoàn những cú đấm búa vào bụng nó, bất chấp đau đớn anh vày siết lấy nó… con Rott vùng vẫy, lăn lộn… “ẳng… ẳng… ẳng…” Nó chui tọt xuống gần giường, bất ngờ mụ lao vào, đâm lên vai anh mũi kim tiêm. Người đàn ông dùng tay gạt vào chân mụ, khiến mụ ngã nhào xuống. “Gào… gào…” Những con mèo mặt mập lao vào tấn công anh. Anh chụp cổ một con ném vào tường, trong chốc lát đàn mèo rụt lui lại, đứng sau lưng mụ. “Ngao… ngao… ngao…” Chúng nhe nanh múa vuốt. Người đàn ông đứng thẳng dậy. Mặt mày trầy xước, máu me đầm đìa. Anh chỉ ngón trỏ vào mặt mụ, nói chắc từng tiếng:
- Tôi đã nói với bà, nếu còn động đến một sợi tóc của Hoàng Lan thì…
Ánh mắt của anh sắt lạnh khủng khiếp. Mụ Thùy Dung sợ sệt bước lùi về phía sau. Miệng nói lẩm bẩm:
- Là cậu… là cậu thật sao?
Người đàn ông tiến lại chỗ mụ, bất ngờ bị hoa mắt chóng mặt, một cánh tay cứng đờ, rụi xuống. Thuốc tê đang phát huy tác dụng. Mụ trông thấy, mau chóng lấy lại bình tĩnh. Mụ cười điên loạn, trên tay vẫn cầm con dao mổ.
- He he he… Đúng là ý trời, đúng là ý trời…tao sẽ làm thịt cả hai đứa chúng bay. He he he he…
Vừa dứt lời, mụ lao vào tấn công vị ân nhân cứu mạng con. Mụ la hét điên cuồng, vày lấy tóc anh, vật anh ngã xuống sàn nhà, tay kia mụ cầm con dao mỗ chủ tâm khứa vào cổ anh. Thế Anh gồng người, vận hết sức lực nắm chặt cổ tay mụ đẩy ra xa, không để cho mụ đạt được ý đồ hung ác.
- Gừ… gừ… chết đi… - Giọng mụ như ré lên.
Thế Anh nghiến răng, trừng mắt, tay anh vẫn giữ chặt tay mụ. Thế Anh đáp lại mụ:
- Con quỷ kia! Để xem mày làm gì được tao.
Mụ vận hết sức lực để cố sát. Những con mèo đen mặt mập ùa vào cào cấu lên mặt Thế Anh. “Gào… gào… gào…”
- He he he… chết nhé…. – Lưỡi dao mổ dí sát lại cổ Thế Anh.
- Á…áá... – Con la hét inh ỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...