Chương 19
---
- “ơu… ơu… ơu…”
Tiếng khóc của đứa trẻ sơ sinh lại vang lên.
Khôi Nguyên và mình tập trung lắng nghe. Khôi Nguyên chắc chắn không biết sợ, nhưng Ngọc Diệp thì sởn gai tóc.
Âm thanh rùng rợn đó nghe rất gần. Khôi Nguyên không chịu ngồi im nữa, ảnh đi rất khẽ khàng xuống dưới nhà bếp lấy cái đèn pin, sau đó, đi lên ra hiệu cho mình nhẹ nhàng đi theo anh ấy ra khỏi nhà.
Đêm đó, trời sương giăng mọi ngã. Những hàng cây, bụi cỏ chìm khuất trong làn hơi sương dày đặc.
Những nẻo đường sâu hun hút thấp thoáng ẩn hiện.
Gió rít lên từng cơn, thổi bạc vào người nghe từng hồi xơ xác.
Tụi mình đi rón rén từng bước giống như đang rình bắt dế vậy. Tiếng khóc còn văng vẳng đâu đây, yếu dần… yếu dần… rồi tắt lịm.
Mình nói khẽ bên tai Khôi Nguyên:
-Anh Nguyên, nó nín rồi.
-Quái lạ! Sao lại không thấy nhỉ?
-Thấy cái gì cơ?
-Thấy nơi đã phát ra âm thanh đó.
-Ừ nhỉ!
Tụi mình đi thêm một đoạn nữa để kiểm tra. Bất chợt mình trông thấy ánh sáng loang loáng phía dưới con đường đất.
Mình kéo tay Khôi Nguyên nói:
-Có… có cái gì dưới kia…
Khôi Nguyên nhìn theo phía mình chỉ, lúc này chính Khôi Nguyên cũng phát hiện ra ánh sáng yếu ớt đó trong màn đêm đặc kẹo.
-Ồ, chúng ta phải xuống đó rồi.
-Xuống đâu cơ?
-Chỗ am thờ cô Hoàng Lan, chúng ta có khách.
-Có khách?
-Ánh sáng đó phát ra từ đèn pin đấy! Hy vọng chúng ta không bị phát hiện.
-Chắc không đâu, ở trên này sương rất dày, hơn nữa phải nhìn kỹ chúng ta mới thấy còn gì.
-Ừm, đi nào Ngọc Diệp.
Mình và Khôi Nguyên thận trọng đi xuống chỗ am thờ cô Hoàng Lan, lúc sắp tới nơi Khôi Nguyên tắt đèn pin, tập trung mọi giác quan để mò mẩn trong đêm, chủ yếu làm sao để tụi mình không bị phát hiện.
Có tiếng người nói chuyện…
Khôi Nguyên kéo theo mình núp vào một bụi cây gần đó. Tụi mình đã nghe được nội dung đoạn hội thoại của hai người.
Mình nhìn thấy những đốm đỏ chỗ am thờ, chứng tỏ, những người đó vừa thắp nhang cho cô Hoàng Lan.
Một người hối thúc:
-Nhanh! Nhanh rồi đi cậu ơi.
-Cháu đừng sợ, không có chuyện gì đâu, vía cậu cao lắm!
-Cháu thấy ớn lạnh quá!
-Thằng nhát gan, chuột nhắc thế thì còn làm được gì?
-Cậu, nhanh nhanh coi nào.
Người được gọi là cậu khấn vái:
- Hồn thiêng cô ở đâu đây xin phù hộ cho tôi được trúng quả phen này, gia tài sự nghiệp của tôi đã đổ hết vào những con số rồi, tôi chỉ còn lại một quả nữa thôi, nếu mà lần này mà bị giam luôn thì xem như đời tôi hỏng, mà đời tôi hỏng thì lấy gì heo quay, bánh trái để cúng cho cô. Hồn thiêng cô phù hộ cho kẻ trót dại dính vào con đường lô đề này, trúng quả. Bây giờ tôi sẽ bỏ hột xí ngầu vào chén rồi lấy số, cô giúp cho tôi... Tạ! Tạ! Tạ...
Mình nghe ông ấy đọc thêm thần chú gì đó "xì lô xì la" giống như đang lên đồng vậy. Mình ngao ngán thở ra...
Bất ngờ đứng hồn.
Mình nhìn xéo qua bên trái, từ bụi cây, cái bóng trắng xuất hiện. Cái bóng với cặp mắt xanh lè, từ từ tiến lại chỗ tụi mình. Nhỏ... nhỏ... rồi càng lúc càng lớn... lớn dần lên.
Mình lay động cánh tay Khôi Nguyên nói run rẩy:
- Anh Nguyên, anh thấy gì không?
- Có.
Lúc đó tóc gáy mình dựng ngược lên. Khôi Nguyên cũng thấy cái bóng, ảnh chăm chú nhìn.
Mình không biết phải làm sao lúc đó, ngồi lại cũng không được, mà chạy cũng không xong.
- Ngọc Diệp, bình tĩnh nào!
Khôi Nguyên nắm chặt tay mình.
“Á...”
Đó là tiếng la hét của hai người đi xin số chơi lô đề. Chắc hai người đó cũng nhìn thấy cái bóng trắng, đang tiến lại gần, nên hồn vía lên mây bỏ chạy thục mạng. Mình chỉ cầu mong sao những người đó không bị rơi xuống hố gãy tay, gãy chân thôi.
Cái bóng vẫn tiến lại chỗ mình và Khôi Nguyên đang ngồi.
Tim mình thắt lại vì hồi hộp.
---Thịch---
---Thịch---
---Thịch---
(...)
(...)
(...)
“Gâu... gâu... gâu...”
Khôi Nguyên thở ra một hơi dài, nói:
- Thì ra là một con chó đi hoang.
Mình vuốt ngực cám ơn cho sự nhầm lẫn vừa rồi. Cái bóng trắng đó không phải là hồn ma, đó là một con chó xù lông trắng, đi kiếm ăn vào ban đêm.
---
Tụi mình về lại nhà,
Tiếng khóc trẻ sơ sinh đã nín hẳn. Khôi Nguyên có vẻ suy tư nghĩ ngợi kể từ đó.
Ảnh bật đèn sáng, lấy quyển sổ tay ra ghi chép, tiếp tục khoanh tròn, rồi suy luận.
Được một hồi lâu, ảnh mới tìm bao thuốc, lấy điếu xì gà hút xả stress.
Mình biết ý nên không làm phiền anh ấy suy nghĩ, mình cũng ngồi với những suy nghĩ của mình. Đã hai lần mình nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc, nhưng ra ngoài tìm kiếm thì không thấy đâu cả. Thứ âm thanh rùng rợn đó là tiếng của ma. Hai người chơi lô đề kia thật là khờ dại, vì mê tín dị đoan, vì đồng tiền mà bán rẻ mạng sống của mình. Họ đã bị một phen khiếp vía, chưa biết chừng còn nguy hiểm tới tính mạng nữa.
Mình ngáp dài, chắc do mấy ngày vừa qua ngủ không đủ giấc.
Khôi Nguyên liếc qua thấy bộ dạng của mình, ảnh gấp cuốn sổ lại, nói:
- Xong rồi, chúng ta đi ngủ thôi.
Mình và Khôi Nguyên lên phòng sửa soạn giường chiếu. Tội nghiệp cho Khôi Nguyên, ảnh phải trải ra nằm dưới sàn. Mắc mùng xong mình vào giường nằm, đắp chăn đến ngực. Mình nằm mà có ngủ được đâu, hết nghĩ đến chuyện ma quái, lại nghĩ đến hoàn cảnh của Khôi Nguyên. Mình sợ ảnh ngủ bên dưới sẽ bị lạnh và bị “máy bay oanh tạc” – muỗi đốt.
Không được rồi, và mình đã quyết định dứt khoát. Mình gọi tên ảnh:
- Khôi Nguyên!
(...) – im lặng.
- Khôi Nguyên!
(...) – im lặng.
Chắc anh ấy đã ngủ rồi, mình thử gọi thêm tiếng nữa.
- Khôi Nguyên!
- Gì vậy?
Lần này, anh ấy mới chịu lên tiếng.
- Sao tôi gọi anh không trả lời?
- Lúc đó tôi đang mơ ngủ.
- Còn bây giờ thì sao?
- Bây giờ thì giấc ngủ của tôi đã bị cô xé nát như tờ giấy trắng rồi.
- Xin lỗi anh!
- Cô gọi tôi có việc thì thế?
- Anh lên đây ngủ đi!
- Với cô ư?
- Ờ, anh nằm phần anh, tôi nằm phần tôi.
- Cô không sợ tôi sẽ đụng vào người cô sao? Biết đâu tôi nổi hứng lên... lại hôn cô đấy!
- Cái anh này, đừng nói bậy nữa. Lên đây nằm đi, ở dưới đó nhiều muỗi lắm.
- Thôi, không cần đâu.
- Nhưng tôi sợ... coi như giúp tôi đi...
Mình mượn cớ đó để kéo anh ấy lên giường ngủ với mình.
- Cô dụ tôi đấy à!
- Nhanh lên! Đừng để tôi nói nhiều nữa.
Mình cũng không hiểu sao lúc đó mình bạo dạng như vậy nữa, ôi! Chắc mình xấu hổ chết được Tâm Đan à!
Khôi Nguyên được đà làm tới, ảnh tự hào về giá trị của mình, ảnh nói:
- Đó là cô nói đấy nhé! Không phải tôi ép.
-Tôi tin tưởng anh mà.
-Vậy tôi lên nằm chung với cô đây.
Thế là Khôi Nguyên phắng lẹ lên giường nằm với mình. Ảnh mang theo chăn, đắp cao đến ngực.
Trong ánh đèn ngủ mờ mờ, mình nằm quay mặt về bên phải, Khôi Nguyên thì nằm ngửa, hai mắt vẫn mở ráo hoảnh nhìn lên trần. Mình thấy ngực anh ấy phập phồng, bờ môi mỏng và chiếc mũi dọc dừa cao cao.
Đúng là, vô thức xui khiến sao đó, mình đặt bàn tay búp măng lên bộ ngực săn chắc của anh ấy. Mình thèm khát làm một người vợ, một người tình của Khôi Nguyên. Nhưng, mình không vuốt ve, nhớ nhé! Tâm Đan, mình không hề vuốt ve ảnh, mình cứ đặt tay trên ngực anh ấy như vậy một lát, cho đến khi Khôi Nguyên chủ động nắm nhẹ bàn tay mình…
Bồ nghĩ anh ấy sẽ làm gì tiếp theo?
Một nam, một nữ nằm trên giường, cả hai đều hấp dẫn, cả hai đều…
Ảnh định làm gì đây?
Ảnh nắm tay mình mỗi lúc mỗi chặt hơn, bàn tay Khôi Nguyên mới ấm áp làm sao. Mình đang phân vân, băn khoăn… hồi hộp và có chút lo lắng!
---bịch---
---bịch---
---bịch----
Nhưng, Khôi Nguyên không tiến tới, ảnh "gở" tay mình ra khỏi ngực, rồi nói tỉnh bơ:
-Ngủ đi Ngọc Diệp!
Thế đó, ảnh đã qua được phép thử của mình. Nếu như anh ấy dám làm cái chuyện đó với mình, mình sẽ không bao giờ muốn gặp lại anh ấy nữa. Coi mình vậy thôi, chứ mình rất có gia phong đấy nhé!
-Anh Nguyên này!
-Chưa ngủ sao?
-Tôi chưa buồn ngủ.
-Cứ nói chuyện thế này làm sao cô ngủ được.
-Mặc kệ, cứ nói đi, dù sao tôi mất ngủ cũng quen rồi.
-Cô muốn nói chuyện gì?
-Nói về anh.
-Về tôi? Tôi có gì đáng nói đâu.
-Có, có rất nhiều đấy!
-Cụ thể xem nào?
-Anh nói cho tôi nghe về gia đình của anh đi!
-Chẳng phải cô đã thấy rồi sao? Tôi không có gia đình.
-Còn ba mẹ anh, anh chị em anh?
-Tất cả đã mất trong một tai nạn máy bay. Cái năm mà liên tục xảy ra những vụ tai nạn máy bay ấy.
-Tôi xin lỗi!
Hoàn cảnh của Khôi Nguyên thật là đáng thương. Chút nữa thì mình đã khóc Tâm Đan à!
- Thôi ngủ đi!
- Tôi đã nói là tôi chưa muốn ngủ rồi mà.
- Còn gì nữa nói đi.
- Đôi lúc tôi thấy anh giống một người.
Mình nói giọng cảm.
Khôi Nguyên đáp lại bằng chất giọng trầm ấm:
- Giống anh hai cô chứ gì?
- Không, lần này anh đoán sai rồi.
- Ồ!
- Anh giống mẹ tôi. Tôi thấy anh là hình ảnh phản chiếu của mẹ, mẹ tôi có một trái tim rất ấm áp, nhưng lúc nào mẹ cũng làm ra vẻ lạnh lùng với anh em tôi, trong nhà tôi, cả tôi và anh hai đều giống ba, anh hai có giống mẹ nhưng chỉ ít thôi. Còn anh, Khôi Nguyên à! Tính cách của anh giống hệt mẹ tôi.
Và mình đã không cản được dòng nước mắt khi nghĩ đến mẹ.
“Hức... hức... hức...”
Khôi Nguyên đưa tay vuốt tóc mình, ảnh dỗ dành:
- Thôi nín đi! Coi cô kìa, tự dưng... đang yên đang lành lại ra thế này.
Mình lại khóc to hơn, áp mặt vào ngực anh ấy thút thít.
Khôi Nguyên không nói gì thêm nữa, ảnh để mặc cho mình ôm ảnh, cứ thế mà ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...