Trong giấc mơ, Trần Thăng thấy mình trở về hồi còn nhỏ ,hắn vừa tan học , chạy vội ra cổng trường,mẹ hắn đứng cạnh chiếc xe, mỉm cười nhìn về phía hắn,hai tay giang rộng chờ hắn chạy tới ôm hắn vào lòng.
Trần Thăng chạy nhanh về phía mẹ hắn, bất chợt chiếc xe nổ tung.
Hắn hét lên một tiếng đau thấu tâm can:"Không….
"Hắn bị dư chấn của vụ nổ hất văng ra xa ,ngã xuống đất bất tỉnh.
Trong cơn mê man hắn luôn miệng nói:"Không! không….
không"rồi bừng tỉnh giấc,mồ hôi đầm đìa , ướt cả áo.
Lúc hắn ngồi dậy bất ngờ thấy một gương mặt đang ở gần hắn,hắn hốt hoảng la lên, người kia cũng la lên rồi lui về phía sau cách xa hắn.
Sau khi nhìn kĩ người đó là ai hắn buồn bực nói:"Bích Ngọc, đây là phòng riêng của tôi".
Bích Ngọc cũng vô cùng buồn bực , nàng không có nơi nào để đi,nên đành tá túc tại nhà Trần Thăng.
Khi nãy nàng nghe thấy hắn hét lớn,tưởng hắn xảy ra chuyện gì nên vội vào coi:"Anh gặp ác mộng sao".
Trần Thăng không muốn kể cho người khác biết chuyện của mình,hắn nhàn nhạt nói:"Chút chuyện xưa cũ thôi.
"Bích Ngọc cảm thấy kì lạ, nàng nghi hoặc hỏi:"Anh đến hồn ma còn không sợ, việc gì có thể làm anh hoảng hốt vậy?"Trần Thăng không muốn dây dưa vấn đề này với Bích Ngọc nữa,hắn chuyển chủ đề khác đánh lạc hướng nàng:"Mới sáng sớm,cô ăn mặc như vậy định quyến rũ tôi sao".
Bích Ngọc nhớ lại bộ váy rách rưới của mình, bất giác lấy tay lên che ngực.
Nàng thầm mắng:"Đồ háo sắc.
"Trần Thăng cũng lười để ý đến nàng,hắn rời khỏi giường,vệ sinh cá nhân, rồi ra nấu bữa sáng.
Hôm nay , Trần Thăng không có việc ở trường,hắn vừa ăn vừa nhìn Bích Ngọc:"Hôm nay cô có dự định gì không"Bích Ngọc đang nghe tin tức buổi sáng, nàng quay về phía hắn,lười biếng nói:"Chưa có, giờ tôi không biết đi đâu, chỉ có anh mới có thể thấy tôi.
"Trần Thăng thu dọn bát đĩa xong ,hắn ra ghế ngồi cùng nàng :"Vậy đi cùng tôi đi, tôi mua cho cô vài bộ đồ.
Tuy chỉ có tôi nhìn thấy cô,nhưng cô cũng không thể làm hỏng thế giới quan của tôi, đúng không"Bích Ngọc sửng sốt, nàng rất ngạc nhiên, giờ nàng đã là một linh hồn, cũng không để ý đến chuyện ăn mặc,nhưng Trần Thăng nói đúng, chỉ cần một người nhìn thấy nàng, nàng cũng không thể quá không lịch sự,nữ nhân có chết cũng phải đẹp,dù nàng chỉ là một linh hồn thì cũng sẽ là một linh hồn xinh đẹp, nàng áy náy nói:"Làm Anh phải tốn kém, thật ngại quá".
Trần Thăng cười xòa,hắn lắc đầu nói:"Không có gì, chút tiền lẻ thôi".
Trần Thăng cùng Bích Ngọc rời khỏi chung cư,leo lên một chiếc taxi.
Tới nơi,Bích Ngọc không ngờ Trần Thăng lại đưa mình đến cửa hàng vàng mã.
Trần Thăng quay sang nàng cười nói:"Cứ chọn thoải mái, đừng ngại".
Bích Ngọc dậm chân, giờ nàng đã hiểu chút tiền lẻ mà Trần Thăng nói tới.
Từ khi gặp Trần Thăng,đôi lúc chính nàng cũng quên đi mình là một linh hồn, nàng ngậm ngùi :"Đúng là nơi này rất hợp với tôi".
Hai người bước vào trong cửa tiệm, Trần Thăng là khách quen ở đây,mỗi lần hắn tới đều mua rất nhiều đồ,nên chủ tiệm rất quen thuộc hắn:"Thầy Trần, có rất nhiều đồ mới,anh cứ từ từ lựa".
Trần Thăng cũng mỉm cười ,ra hiệu cho chủ tiệm cứ để mình tự nhiên.
Bích Ngọc vừa lựa đồ vừa quan sát Trần Thăng, nàng để ý thấy hắn mua rất nhiều vàng giấy,và rất nhiều quần áo đủ các loại ,từ nam,nữ,già trẻ,lớn ,bé,sơ sinh đều có.
Nàng tò mò hỏi hắn:"Anh mua cho ai mà nhiều vậy".
Trần Thăng nhìn nàng ,hắn quan sát xung quanh không có ai, mới khẽ nói:"Mua cho một số người bạn thôi".
Bích Ngọc cũng không hỏi gì thêm, nàng chuyên tâm lựa đồ, đúng là nàng không khách khí với Trần Thăng,một hơi lựa mấy chục bộ, làm hắn khẽ cười thầm,âm thầm sắm thêm cho nàng một chiếc tủ.
Mua sắm đúng là cách xả stress nhanh nhất.
Bích Ngọc cảm thấy tâm trạng của mình đã tốt hơn rất nhiều.
Sau khi rời khỏi cửa hàng , Trần Thăng đi tới nghĩa trang gần đó,sau một hồi ghi chép,hắn đem tất cả đồ đốt đi.
Bích Ngọc chỉ thấy xuất hiện rất nhiều hồn ma già , trẻ,lớn,bé,nam,nữ, trẻ sơ sinh cũng có.
Họ tới lấy đồ, không ngừng nói cảm ơn Trần Thăng.
Trần Thăng cũng vui vẻ trò chuyện với họ, ở nghĩa trang giờ này cũng chẳng có ai nên hắn không sợ ánh mắt của người khác.
Về đến nhà ,Bích Ngọc không nhịn được hỏi Trần Thăng:"Những linh hồn đó anh đều quen biết sao,anh thật tốt với họ".
Trần Thăng ngã người trên sopha,hắn nhìn nàng nói:"Cũng không quá thân quen, chỉ là tôi từng giúp họ chút chuyện thôi.
Đối với tôi, người tôi có thể nhìn thấy thì họ luôn tồn tại".
Ngọc Bích có chút cảm động ,từ khi bị hại , nàng luôn cảm thấy cô đơn,nhưng giờ nàng đã có người để nói chuyện.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...