Mấy ngày nay Trần Thăng vẫn lên trường giảng dạy bình thường.
Phía An Kỳ vẫn còn đang họp thảo luận xem có nên sử dụng phương pháp của Trần Thăng hay không.
Khi có kết quả nàng sẽ báo lại cho Trần Thăng.
Chuyện của Lâm, Trần Thăng cũng không vội,hắn còn nhiều cơ hội đến bệnh viện vì trong quá trình điều trị vẫn cần đến hắn.
Lúc này tại sở cảnh sát.
Phan Chánh Hiệp đang nghe cấp dưới báo cáo.
Đinh Hương đội trưởng là người đang trình bày:"Sau gần hai tháng tiến hành truy quét, chúng ta đã phá vỡ được hệ thống tổ chức của Hắc miêu.
Các đại lý, đầu nậu phần lớn đã bị bắt giữ hoặc tiêu diệt,thu giữ 2247 kg ma túy.
Đáng tiếc , lần này chúng ta đã để cho đại ca của chúng là Dương Thế Khôn chạy trốn, đây là một kẻ gian xảo,độc ác,nhưng cũng rất cẩn thận.
Hắn đã trốn thoát dưới sự truy bắt trên diện rộng của chúng ta.
Hiện tại,không tìm được tung tích của người này,!.
"Sau khi nghe báo cáo xong,Phan cục đứng lên trịnh trọng nói:"Cấp trên chỉ thị chúng ta thu quân, chỉ giữ lại một phần để rà soát những nơi khả nghi,danh sách các đồng chí nhận nhiệm vụ sẽ được thông báo sau".
Một vị phó đội trưởng lên tiếng:"Phó cục trưởng ,như vậy không phải quá đáng tiếc sao".
Phan cục nhìn mọi người,trong mắt người nào cũng có ý chí và tinh thần trách nhiệm cao:"Trong hai tháng vừa qua,các đồng chí đã cố gắng hết sức, rất đáng được tuyên dương.
Nhưng cuộc chiến chống ma túy là một cuộc chiến lâu dài, chúng ta cũng cần phải nghỉ ngơi,hơn hai tháng qua các đồng chí đã vất vả rồi.
Các đồng chí nếu không có ý kiến gì khác ,tan họp".
Mọi người trở về vị trí công tác của mình,trong lòng ai cũng có sự tiếc nuối.
Trong văn phòng của mình tại trụ sở của tập đoàn HD,Trần Văn Bân đang kí duyệt các kế hoạch thì chú Việt gõ cửa ,ông ta lấy ra một tập hồ sơ đưa cho Trần Văn Bân:"Thưa ngài, đây là tất cả thông tin về Triệu An Kỳ".
Trần Văn Bân cũng không ngẩng lên nhìn ông ta, chỉ khẽ nói:"Tôi biết rồi,anh cứ đi làm việc đi".
Sau khi chú Việt ra ngoài , Trần Văn Bân vẫn bận rộn với công việc của mình.
Một lúc lâu sau ông ta mới cầm lên tập tài liệu thông tin của Triệu An Kỳ.
Sau khi coi xong tài liệu, ông ta khẽ mỉm cười, rồi gọi cho chú Việt nói mình cần ra ngoài, bảo chú Việt đi sắp xếp.
Hôm nay Trần Văn Bân lại đến thăm Trương Quốc Huy.
Khi bước vào trong phòng thì thấy An Kỳ và các bác sĩ khác đang hội chuẩn cho Trương Quốc Huy,Đỗ Mỹ Nhàn không có ở đây.
Ông ta cũng không làm phiền họ, chỉ lặng lẽ ngồi xuống ghế chờ đợi.
Một lúc lâu sau,khi các bác sĩ chuẩn bị rời khỏi thì Trần Văn Bân gọi giữ An Kỳ lại:"Bác sĩ Triệu,cô có thể ở lại một chút không,tôi muốn hỏi về bệnh tình của anh Huy".
An Kỳ luôn muốn tránh mặt Trần Văn Bân nhưng nếu vấn đề liên quan tới bệnh nhân thì nàng cũng không từ chối:"Có gì chú cứ nói".
Trần Văn Bân lo lắng nhìn Trương Quốc Huy nói:"Tôi thấy tình hình của anh Huy ngày càng tệ, không biết các bác sĩ đã có cách gì chưa".
An Kỳ nhìn ông ta, người này đúng là rất quan tâm Trương Quốc Huy:"Chú Trần,chú yên tâm, chúng tôi đã có phương pháp, chỉ là đang làm chút công tác chuẩn bị thôi".
Trần Văn Bân vui mừng, vội vã hỏi:"Đã có phương pháp sao,cô có thể nói rõ hơn được không".
Sau đó chợt nghĩ tới điều gì ông ta nói:"Hay là thế này đi, giờ cũng sắp tan làm rồi,ta mời con ăn cơm, chúng ta từ từ nói chuyện.
Lâu nay con cũng vất vả vì chuyện của anh Huy rồi".
An Kỳ luôn muốn tránh xa Trần Văn Bân, không muốn tiếp xúc nhiều với con người này,nên từ chối:"Không cần đâu chú Trần,con nói ở đây được rồi".
Trần Văn Bân nghe vậy khẽ nhíu mày, làm ra vẻ buồn bực:"Ta chỉ muốn mời con một bữa cơm để cảm ơn thôi,sao con lại từ chối,hay là vì chuyện của ta và Hồng Quân".
Thấy thái độ của Trần Văn Bân,An Kỳ cảm thấy mình làm cũng hơi quá,dù sao ông ta cũng là bề trên,lại quen biết với ba nàng:"Không có việc đó đâu chú Trần, con đồng ý , nhưng giờ con còn bận chút việc, không đi ngay được".
An Kỳ đồng ý, Trần Văn Bân lập tức trở nên vui vẻ, cười nói với nàng:"Con cứ đi làm việc đi ,ta sẽ kêu thư ký nhắn tin cho con".
An Kỳ cảm thấy lạ ,thái độ của Trần Văn Bân thay đổi cũng quá nhanh, nàng bất chợt nghĩ có khi nào lúc nãy ông ta giả bộ,xem ra mình đã bị ông ta lừa rồi.
Nàng tự khinh bỉ mình không ngờ cũng bị trúng chiêu này,trong lòng cũng thầm trách ông ta "chú đã già hai thứ tóc rồi mà còn dùng chiêu này với con", rồi nàng ngậm ngùi trở lại công việc.
Trên đường đi tới nhà hàng, Trần Văn Bân rút ra điện thoại gọi điện cho Trần Thăng:"Thăng ,hôm nay con có rảnh không,đi ăn cơm với ba".
Trần Thăng đang dạy học bỗng nhận được điện thoại của ba mình.
Nếu không có chuyện gì quan trọng,hắn vẫn muốn tránh mặt ông ta:"Con có hơi bận, có việc gì không ba".
Trần Văn Bân khẽ nhăn mày,ông ta biết Trần Thăng vẫn giận chuyện lần trước:"Chỉ là ba có hẹn với bác sĩ điều trị cho một người bạn đang mắc chứng bệnh tâm lý.
Ba sợ nghe không hiểu nên cần con tới, biết đâu con có ý kiến gì đó có thể giúp được".
Trần Thăng cảm thấy quái lạ ,sao dạo này xung quanh hắn xuất hiện nhiều người bị bệnh tâm lý như vậy.
Nhưng nếu có thể giúp được người khác,hắn cũng vui lòng giúp đỡ họ nên đồng ý:"Ba nhắn con thời gian và địa chỉ, xong việc con sẽ tới".
Buổi chiều tối hôm đó,tại nhà hàng F , Trần Văn Bân đang ngồi trong một gian phòng riêng.
Ông ta là khách VIP ở đây nên chỉ cần đến là luôn được sắp xếp phòng, không cần phải đặt trước.
Căn phòng được trang trí rất trang nhã, làm cho người ta có cảm giác thoải mái.
Một lúc sau, Trần Thăng tới.
Ngay khi xong việc ở trường,hắn bắt Taxi qua luôn,từ đây cho đến giờ hẹn cũng khoảng 30ph nữa.
"Ba ,ba tới sớm vậy".
Trần Thăng cảm thấy kì lạ,vị bác sĩ nào mà có mặt mũi lớn như vậy, để ba hắn phải đến trước ngồi chờ.
Trần Văn Bân nhìn hắn, nói:"Chúng ta đợi một chút, bác sĩ cũng sắp tới rồi".
Trần Thăng kéo ghế ngồi xuống,hai cha con hắn ngồi trò chuyện với nhau.
Trần Văn Bân quan tâm hỏi chuyện cuộc sống thường ngày của Trần Thăng.
Trần Thăng cũng thành thật trả lời.
Khi ông ta hỏi đến chuyện tình cảm của hắn và Mỹ Sa, Trần Thăng nói mọi chuyện vẫn tốt đẹp khiến Trần Văn Bân cảm thấy yên tâm.
Việc hôm đó ông ta sợ làm Mỹ Sa cảm thấy lo lắng.
Hai cha con đang ngồi nói chuyện thì An Kỳ bước vào phòng:"Chú Trần ,con tới rồi".
Nghe thấy giọng nói này, Trần Thăng cũng cảm thấy bất ngờ,khi hắn quay lại thì quả nhiên là người đó.
Hai người nhìn nhau đều ngạc nhiên:"Trần Thăng,sao anh lại ở đây".
"An Kỳ , vị bác sĩ đó là em sao".
Hai người dường như nói ra cùng lúc nên không ai kịp trả lời.
Trần Văn Bân ở bên cạnh cũng tỏ vẻ ngạc nhiên:"Hai con biết nhau sao, ngồi xuống từ từ nói".
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...