Thẩm Tổng Đừng Ngược Đãi Phu Nhân Sắp Tái Hôn


"Anh không thấy sao, tôi đang cứu ông nội.

"

Tô Vận nói xong không ngẩng đầu lên, sau đó đâm thẳng vào tim ông lão.


Thẩm Dạ Thần giật mình khi đến bên giường, cây kim bạc đã đâm vào cơ thể ông già.


Ông già run rẩy dữ dội và nôn ra một ngụm máu khác.


Vẻ mặt của Thẩm Dạ Thần đột nhiên thay đổi: "Ông nội, ông nội.

"

Anh gọi hai lần và không khỏi tức giận.


"Tới đây, bắt Tô Vận.

"

Vừa dứt lời, ông già đã mở mắt ra.


Ông khịt mũi và nói: "Cảm giác thật thoải mái.

Ông nghẹn thở mấy năm nay đã đủ rồi.

"

Tô Vận vội vàng nói: "Ông nội, ông đừng nhúc nhích, chúng ta còn ba phút để rút kim ra.

"


Lúc này Thẩm Dạ Thần mới nhìn thấy sau lưng ông nội có hơn hai mươi cây kim bạc.


Anh nghi hoặc nhìn Tô Vận, cô thực sự có thể biết châm cứu sao?

Tô Vận ngẩng đầu, mỉa mai nhìn anh, sau đó nhìn đồng hồ.


Ba phút sau, cô rút kim ra một cách gọn gàng.


"Ông nội, cháu đã giúp ông thông tĩnh mạch phổi bị tắc, nhưng phải mất một tháng mới khỏi.

Nếu ông không tin vào Trung y, hãy để Thẩm Dạ Thần đưa ông đến bệnh viện.

"

Ông lão lập tức ngồi dậy, trong ngực cảm thấy nhẹ nhõm, không khỏi vui mừng khôn xiết.


"Không ngờ cháu có y thuật tốt như vậy, cháu học cái này từ ai vậy?"

Tô Vận cười nói: "Cháu từng ở quê nhận làm sư phụ một vị cao thủ, đáng tiếc hiện tại ngìa ấy đã đi rồi.

"

Ông lão nghe xong cảm động thở dài.

Ông luôn cho rằng y học cổ truyền là dối trá, nhưng ông không bao giờ ngờ rằng sẽ tận mắt chứng kiến sự kỳ diệu của nó.


Ông không khỏi hưng phấn nắm lấy tay Tô Vận.


"Ông nội đương nhiên tin tưởng cháu, nếu không ngại phiền phức, liền giúp ông nội làm đi.

"


"Cháu đương nhiên sẽ không cảm thấy phiền toái, cũng đã khuya rồi, ông nội, ông đi ngủ sớm đi, nhớ đừng để bị cảm lạnh.

"

Tô Vận đứng dậy, cười tươi.


Nhìn khuôn mặt rực rỡ như hoa đó, ánh mắt Thẩm Dạ Thần tối sầm.


Chơi lạt mềm buộc chặt đích xác không tệ.


Anh biết người phụ nữ này sẽ không dễ dàng ly hôn như vậy.


Tô Vận đã bước qua anh, đi lên lầu mà không quay đầu lại.


Ông lão mặc quần áo vào, ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Dạ Thần ăn mặc chỉnh tề, sắc mặt tối sầm.


"Đã muộn thế này rồi, cháu định làm gì vậy?"

Thẩm Dạ Thần ho khan: "Cháu ra ngoài mua chút đồ.

"

Lão giả liếc anh một cái, nghiêm túc nói: "Cháu bây giờ đã lớn rồi, nên sinh con đi, còn có việc gì gấp hơn thế.

"

Thẩm Dạ Thần có chút xấu hổ, biết ông nội đã hiểu lầm.


Nhưng anh lại phục tùng nói: “Cháu hiểu rồi, ông nội, đi ngủ sớm đi.



Anh ra khỏi phòng và đi lên lầu.


Tô Vận đã trốn vào thư phòng, Thẩm Dạ Thần mở cửa.


Lại bị khóa.


Hắn biết Tô Vận nhất định chưa ngủ, vì thế lạnh lùng nói: "Tô Vận, nói thẳng một chút, lần này cô muốn bao nhiêu tiền?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận