Lý Lăng Bạch đòi gặp Lý Cận Dữ rất nhiều lần.
Lý Trường Tân đến gặp bà ta một lần, Diệp Mông đến hai lần, cả Thẩu Cúc Hoa cũng gọi video call cho bà ta một lần.
Nhưng từ đầu đến cuối, Diệp Mông không cho bà ta gặp Lý Cận Dữ.
“Nó không muốn gặp tôi?” Bà ta mặc đồ phạm nhân, qua một lớp kính, nhìn bà ta vẫn lạnh lùng như xưa.
Tường trong phòng thăm tù cao hơn bình thường, Diệp Mông vẫn mặc bộ suit đen hôm đó, tay áo xắn lên cánh tay, dựa vào ghế, lắc đầu nói với bà ta: “Không hề, là chúng tôi không nói với anh ấy, ông ngoại không nói với anh ấy, bà nội cũng không nói với anh ấy, thậm chí là Lương Vận An, cục trưởng Phương, Ôn Diên, chúng tôi đều đang tìm cách bảo vệ anh ấy.
Bởi vì chúng tôi sợ lời nói của bà lại khiến anh ấy khổ sở.”
Toàn thân Lý Lăng Bạch run rẩy, không phải là hối hận, chỉ là ngạc nhiên thứ mình từng giẫm đạp, từng vứt bỏ sao nay lại được nguyên một đám người bảo vệ đến vậy.
Lý Lăng Bạch lẩm bẩm: “Lý Trác Phong thế nào rồi?”
“Vì bà, thằng bé không có một người bạn nào ở trường, ai nấy cũng biết mẹ thằng bé là một tội phạm giết người, không ai muốn làm bạn với nó.
Ông ngoại chuẩn bị tháng sau sẽ dẫn nó về Anh.
Lý Trác Phong không muốn đi.”
Lý Lăng Bạch nhắm mắt, run rẩy: “Để thằng bé đi.”
Một hồi lâu, Diệp Mông vẫn không tiếp lời.
Lý Lăng Bạch lại mở miệng hỏi: “Cô và Lý Cận Dữ tính thế nào?”
“Mấy ngày nữa sẽ về Ninh Tuy, còn về tương lai, tôi nghĩ bà không quan tâm đâu.
Có điều tôi vẫn muốn nói với bà, tôi sẽ sinh ba đứa con, tôi và con sẽ yêu anh ấy thật nhiều, rất rất yêu.” Diệp Mông đứng lên, nói tiếp: “Còn nữa, lần sau nếu bà còn làm ầm ĩ đòi gặp ai nữa thì sẽ không còn ai đến thăm bà nữa đâu.”
Trong nháy mắt, Lý Lăng Bạch cảm thấy mơ hồ.
Bà ta thấy mình không phân rõ đâu là thật đâu là mơ.
Nhìn khuôn mặt Diệp Mông, lại như nhìn thấy ảo giác, trong đầu bỗng lóe lên mấy ánh sáng, không hiểu tại sao, ánh sáng ấy lại biến thành khuôn mặt bố của Lý Tư Dương, hình ảnh trong đầu dần dần rõ ràng… hồi đó, hình như bà ta còn đang học đại học, bà ta thấy một dáng người quen thuộc đứng dưới gốc cây hòe, y mặc áo sơ mi trắng, rất dịu dàng.
Tuy tướng mạo bình thường, thành tích cũng bình thường, nhưng y là người đàn ông ấm áp nhất mà bà ta từng gặp, là người đàn ông bà ta yêu nhất trần đời.
Rồi bỗng nhiên hình ảnh từ từ biến thành khuôn mặt của Lý Minh Hiên, nơi bắt đầu của tất cả những ác mộng.
*
Tháng 8, những cơn mưa nối đuôi nhau dài đằng đẵng, từng hạt mưa nhọn như kim rơi trên lá.
Thành phố dưới màn mưa mùa hạ như bức tranh một cô gái vừa phong tình và dịu dàng.
Đêm đó, sau khi trở về từ đồn cảnh sát, Diệp Mông dẫn Lý Cận Dữ quay về Phong Hối Viên chứ không về chỗ Lý Trường Tân.
Hai người ngồi trên chiếc Nanny Van, hòa lẫn trong dòng người đông đúc và mưa bụi mịt mù.
Diệp Mông gọi điện thoại cho Lý Trường Tân xong, quay đầu nhìn Lý Cận Dữ đang dựa đầu ra sau ghế, im lặng không nói lời nào.
Mấy ngày nay, vì chuyện của Lý Lăng Bạch mà tâm trạng anh không được tốt, đến mày cũng nhíu chặt lại.
Diệp Mông khóa máy, đưa tay lên sờ trán Lý Cận Dữ: “Khó chịu à?”
“Không.” Lý Cận Dữ quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt long lanh: “Ông ngoại nói gì?”
Diệp Mông nhìn anh một hồi rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ: “Không nói gì cả, chỉ kêu anh nghỉ ngơi cho thật tốt.
Ông nói ông phải về Anh một chuyến.”
Lý Cận Dữ ờ một tiếng, dựa lưng ra phía sau, hồi lâu mới lên tiếng: “Chúng ta ở lại Bắc Kinh một thời gian được không? Tạm thời anh không muốn về Ninh Tuy.”
Diệp Mông lại quay đầu, yết hầu chàng trai hơi chuyển động, vết sẹo kia nhìn vừa nhàn nhạt lại vừa xa cách, ký ức của cô như quay lại hồi hai người mới quen nhau, cô hoàn toàn không ngờ tới chàng trai ngồi bên hồ, nhìn rất đểu cáng ngày ấy, thực ra lại lãnh đạm đến nhường này.
Diệp Mông nhìn anh, rất lâu sau mới ừ một tiếng.
Ven đường rất yên tĩnh, bóng hai người đổ dài trên mặt đất, cả hai bước chầm chậm, nhìn vào trong hẻm, thấy nhành cây thạch lựu đổ ra ngoài bờ tường, góc tường còn có hai bông hoa chớm nở, tất cả như chưa từng thay đổi.
Những ngày này cả hai đều chưa quay lại Phong Hối Viên, vừa rẽ vào con hẻm, thấy cây thạch lựu đã nở đầy hoa, tâm tình Diệp Mông phấn chấn lên đôi chút, cô ôm chặt cánh tay Lý Cận Dữ, ngẩng đầu nhìn anh: “Đợi đến khi cây kết quả rồi, em rang hạt lựu cho anh ăn, được không?”
Lý Cận Dữ đã ngủ nguyên đoạn đường về nhà, cả người vẫn đang ngái ngủ, hai tay đút túi quần bước đi, dưới ánh đèn mờ ảo, anh cúi đầu nhìn cô, ở miền Nam nhiều năm vậy rồi nhưng hình như anh chưa nghe đến chuyện này bao giờ.
Lý Cận Dữ cười hỏi cô: “Rang gì cơ?”
“Quả thạch lựu đó, anh chưa ăn bao giờ đúng không? Có thể rang nó với tiêu và đậu nành, mùa thu ăn cái này có thể giảm bớt mấy bệnh mẩn ngứa đấy.
Miền Nam xem nó như một vị thuốc vậy.” Diệp Mông tò mò nhìn anh: “Miền Bắc không có cái này sao?”
“Bắc Kinh không có.” Lý Cận Dữ lại nghĩ một hồi, nghiêm túc đáp: “Cũng có thể là do anh chưa từng nghe bao giờ.”
“Em rang cho anh ăn.”
Hai người đi đến trước cửa, cánh tay của anh vẫn được cô ôm chặt, một tay khác đút vào túi quần, vừa chuẩn bị rút ra ấn vân tay mở khóa vừa nhẹ nhàng đáp lời cô: “Thôi khỏi, anh sợ em làm nổ cả căn bếp, bếp nổ thì không sao nhưng em bị thương thì làm thế nào.
Em cứ tránh xa phòng bếp cho anh là được.”
Lạch cạch.
Anh mở cửa ra, ngay lúc Diệp Mông đang muốn cãi lại anh thì nghe thấy trong nhà có tiếng máy giặt đang hoạt động, hai người đưa mắt nhìn nhau, một giây sau, một dáng người gầy gò chạy ra phòng khách, Diệp Mông thốt lên: “Châu Vũ?”
Châu Vũ cũng ngây người, không ngờ hai người họ hôm nay sẽ về nhà, tuy ngạc nhiên nhưng ánh mắt lại sáng lên, phấn khích: “Chị Diệp Mông, ông chủ, hai người quay về rồi!”
“Ồ, cậu vẫn sống à.” Lý Cận Dữ thản nhiên đóng cửa.
Châu Vũ: “......”
Căn nhà được cậu ta dọn dẹp sạch sẽ đâu ra đấy, đến nỗi góc nào cũng bóng loáng, vừa bật đèn, ánh sáng còn vô cùng chói mắt.
Diệp Mông ngồi trên tủ giày, vừa cởi giày vừa hỏi Châu Vũ: “Đợt này cậu đi đâu vậy?”
Lý Cận Dữ thờ ơ dựa vào tường, cong lưng lấy ra một đôi dép đi trong nhà đưa cho cô: “Mang vào đi.”
Diệp Mông mang dép vào, ánh mắt vẫn dừng trên người Châu Vũ: “Chị còn tưởng không có ai trong nhà chứ.”
Châu Vũ liếc sang người đàn ông lạnh lùng bên cạnh, dè dặt nhìn sắc mặt anh, thầm nghĩ, nếu để chị Diệp Mông biết chuyện anh Cận Dữ lấy mình làm lá chắn, chắc chắn chị ấy sẽ rất tức giận, tốt nhất là không nói.
Cậu ta suy nghĩ một hồi, lắp ba lắp bắp đáp: “Em, em, em về Quảng Đông.”
Nói xong, cậu lại liếc nhìn Lý Cận Dữ, nhưng vị này hoàn toàn không để ý đến cậu, thay dép trong nhà xong thì đi vào phòng ngủ.
Châu Vũ thầm thở phào một hơi, không thể để hai người họ vì mình mà cãi nhau được, nên cường điệu thêm lần nữa: “Đúng, em đã về Quảng Đông.” Sau khi được thả cậu đúng là đã về Quảng Đông một chuyến, không tính là nói dối nhỉ.
Diệp Mông rót nước, dựa vào kệ bếp, thuận miệng hỏi một câu: “Cậu về Quảng Đông làm gì?”
Châu Vũ quay đầu nhìn đống hành lý nơi góc tường, ấp úng nói: “Em dọn hành lý đến đây hết, em...em...em định ở lại Bắc Kinh.”
Diệp Mông nhìn qua đống hành lý nơi góc tường, có hơi bất ngờ, nhấp một ngụm nước hỏi: “Cậu định ở lại Bắc Kinh à?”
“Chị, ừm...chị đừng nghĩ nhiều, em không định ở lại đây đâu.
Em đã tìm được một công việc tốt rồi, hơn nữa ông chủ cũng cho em ứng trước tiền lương, em cũng đã thuê phòng bên ngoài rồi.
Mấy ngày nay đến để giúp anh Cận Dữ dọn dẹp nhà cửa thôi, với cả xóa dấu vân tay ở khóa cửa nữa, rồi thuận tiện nói lời tạm biệt với hai người luôn.
Em không ngờ khoảng thời gian này hai người không hề về đây lần nào, nên cứ thế ở đây đợi luôn.” Châu Vũ giải thích.
Diệp Mông nhìn bộ dạng căng thẳng của cậu, đang muốn nói cậu ta có ở đây cũng không sao thì bỗng nghe phía sau vang lên tiếng nói: “Đầu óc của cậu mà cũng kiếm được việc rồi?”
Châu Vũ quay đầu, cúc áo sơ mi trên người Lý Cận Dữ đã cởi gần hết rồi, dưới ánh đèn mờ ảo có thể thấy được cơ bụng phẳng phiu.
Có vẻ như anh đang chuẩn bị đi tắm, trên cổ còn vắt một cái khăn, hai tay đút túi quần, dựa vào tường nhìn Châu Vũ.
Châu Vũ đương nhiên ngại không dám nói, cậu ta tìm được một công việc quản lý gia đình, nói đúng hơn chính là làm bảo mẫu.
Vạn sự khởi đầu nan mà, đợi khi nào chắt góp được một khoản tiền nhỏ sẽ lại tính xem có công việc nào tốt hơn không.
Lý Cận Dữ cũng đoán được từ trong ánh mắt của cậu.
Anh xoay người đi vào phòng tắm, vứt lại một câu: “Qua một thời gian nữa tôi và chị cậu sẽ về Ninh Tuy, cậu mà ở lại Bắc Kinh thì vừa hay, mỗi tuần qua đây dọn dẹp lại căn nhà này giúp tôi, tôi gửi cậu tiền lương.”
Châu Vũ ngượng ngùng cúi đầu, cậu ta làm gì mặt dày đến nỗi dám nhận tiền lương: “Không cần không cần, một tuần em sẽ qua đây dọn dẹp một lần, hai người đã giúp em nhiều lắm rồi.”
“Cậu nhớ rõ chị từng giúp cậu là được, không liên quan gì đến tôi.” Nói xong liền đóng cửa phòng tắm lại.
Châu Vũ biết lời của Lý Cận Dữ có ý gì.
Ý anh là, sau này khi giàu rồi nhất định phải báo đáp chị Diệp Mông.
Con người của ông chủ là vậy, trừ chị ra, tốt nhất là đừng có ai nhớ đến anh, anh ghét phiền phức.
Tuy Lý Cận Dữ đã 27 tuổi rồi, nhưng khuôn mặt không khác nào mới 20, da vừa trắng vừa mịn, còn rất sạch sẽ, cười lên cũng rất thoải mái.
Có điều từ lâu anh đã thu lại ý cười của mình trước mặt mọi người.
Tuy Châu Vũ không thể hoàn toàn đồng cảm với anh, nhưng ít nhiều hiểu được tại sao anh lại như thế… đây chính là biểu hiện của một đứa trẻ bị bạo hành lạnh từ nhỏ, thường xuyên quan sát nét mặt của người khác, nhất cử nhất động đều rất dè dặt.
Châu Vũ nhớ đến mấy tháng trước, lần đầu tiên gặp anh ở sân bay, anh như một bức họa rực rỡ, không vướng bụi trần vậy.
Anh Cận Dữ giống như một cái cây vào mùa xuân, ngọn cây tươi tốt, lá xanh vô cùng, thậm chí là mỗi chiếc lá đều sạch sẽ, rạng ngời.
Châu Vũ chưa từng thấy một người đàn ông nào ra dáng đến vậy.
Anh giống như một cái thước đo vậy, mỗi tấc đều rất chuẩn xác, rất thuận mắt, đứng bên cạnh anh sẽ cảm thấy bản thân chỗ nào cũng là khiếm khuyết.
Bất kể là dáng cao hay chân dài, ngũ quan hay ti tỉ những thứ khác, những người xung quanh đều thất thế trước anh.
Vì ngoại hình quá tiêu chuẩn cho nên nếu chỉ liếc mắt sẽ cho rằng anh chỉ là một tên đẹp trai bình thường.
Nhưng chỉ cần nhìn kỹ sẽ bất giác bị anh thu hút.
Chị Diệp Mông nói đây chính là cảm giác lần đầu tiên chị gặp anh, nhìn qua thì tưởng chỉ là một tên đẹp trai bình thường, nhưng càng nhìn càng thấy anh không bình thường, anh đẹp đến kinh động lòng người, thậm chí cô còn có cảm giác, chỉ cần bỏ lỡ một lần thì sẽ không thể gặp lại người nào như vậy nữa.
Châu Vũ vốn tưởng anh là một người dễ bị lừa.
Nhưng không ngờ, anh không tính toán giống Câu Khải, không thích châm chọc như Thai Minh Tiêu, dù Lý Cận Dữ có nói đùa đi nữa, lời nói vẫn rất chân thành.
Châu Vũ suýt bị anh lừa đến mấy lần.
Ví dụ lần bị Lý Lăng Bạch bắt cóc, anh Cận Dữ bảo tên bắt cóc đừng có chạm vào đèn nhà anh, nghe thì như là đùa, nhưng thực ra lại rất chân thành.
Cũng đúng, chỉ cần là chuyện liên quan đến chị, anh xưa nay chưa bao giờ đùa.
Nói cũng lạ, Châu Vũ từng gặp rất nhiều người nhìn bên ngoài còn đàn ông hơn cả anh, cơ bắp lực lưỡng, gân xanh chi chít, mang đến cảm giác an toàn, như thể một nắm đấm thôi cũng đã giết chết đối thủ.
Lý Cận Dữ thì không, nhìn anh giống idol Hàn Quốc hơn, thế mà cảm giác an toàn anh mang đến lại vô cùng lớn.
Châu Vũ cảm động nghĩ thầm, cho dù có bị Lý Cận Dữ đánh đi nữa, cậu ta vẫn phải mạo hiểm nói cho Diệp Mông một vài chuyện.
“Chị Diệp Mông.” Châu Vũ lấy hết dũng khí mở miệng.
Thực ra Diệp Mông lúc này tâm hồn đang bay lơ lửng rồi, uống một ngụm nước, trong đầu đều là hình ảnh Lý Cận Dữ mặc áo sơ mi hờ hững, dựa người vào tường.
Cô có hơi không để ý, ừm một tiếng.
Thấy Châu Vũ mặt mày nghiêm túc, Diệp Mông cũng vội hoàn hồn lại, đặt ly nước trong tay xuống, chăm chú lắng nghe.
Châu Vũ chậm rãi nói: “Thực ra ngày hôm đó, ở trong WC, anh Cận Dữ không làm gì Mã Hầu hết.
Anh ấy muốn ra tay mấy lần rồi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn.
Anh ấy nói sợ chị không vui, sợ chị giận, sợ chị không thèm quan tâm anh ấy nữa.”
Diệp Mông ngây người, bất động.
Ánh trăng im lặng chiếu xuống mặt đất, như đang bình tĩnh ngắm nhìn trần gian.
Chú mèo đầu bờ tường kêu lên một tiếng.
Châu Vũ ngẩng đầu lên, lén nhìn cô, quan sát vẻ mặt của cô rồi tiếp tục nói: “Có một chuyện, chắc là chị không biết, sau chuyện của Mã Hầu, có một thời gian dài hai người không gặp nhau.”
Một lát sau, Diệp Mông hoàn hồn lại: “Ừm, anh ấy nói mình bị mẹ theo dõi, kêu chị tạm thời đừng đến tìm anh ấy.”
Châu Vũ nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, đúng là anh ấy có bị theo dõi, còn có một nguyên nhân nữa, chắc anh ấy chưa nói chị biết… thời gian đó anh ấy đi gặp bác sĩ tâm lý.”
Diệp Mông sửng sốt, đặt ly nước xuống bàn: “Từ khi nào?”
“Sau chuyện Mã Hầu, đừng, chị đừng căng thẳng, bây giờ đỡ nhiều rồi.” Châu Vũ lắc đầu, nhìn cô nói: “Hôm đó hai người cãi nhau trên tầng thượng, về đến nhà thì làm hòa.
Nhưng ngày hôm sau, khi chị đi rồi, anh ấy đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy vấn đề là từ bản thân mình.
Anh ấy hỏi em có phải anh ấy mẫn cảm với chuyện của chị quá không.” Nói đến đây, Châu Vũ cười khổ: “Nói thật, lúc đó em còn chưa hiểu anh ấy như bây giờ, lúc đó em vẫn còn rất sợ anh ấy, thậm chí còn thấy anh ấy hơi ngang ngược và trẻ con nữa.
Thời gian đó anh ấy tự mình đi khám, tự mình uống thuốc, em thấy rất tội nghiệp, như thể xung quanh không có ai hiểu anh ấy vậy.”
Tất cả mọi người đều cảm thấy anh trẻ con, ngang ngược, nhưng không có ai thử đứng ở lập trường của anh ấy, hiểu cho anh ấy.
Anh ấy đã tự nhốt mình 5, 6 năm nay rồi, làm sao có thể thành thục, có thể trầm ổn được chứ.
Châu Vũ càng nghĩ càng thấy anh Cận Dữ đáng thương, cảm thấy mình sắp khóc đến nơi rồi.
Cậu khịt khịt mũi, nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh rồi, cây leo gục đầu bên bờ tường, lá cây theo gió nhẹ nhàng lắc lư, không khí vô cùng mát mẻ.
Chú mèo nhìn lén Lý Cận Dữ tắm quanh năm không biết tự lúc nào đã nhảy lên đầu tường, lâu lâu lại cào móng, vươn mình.
Châu Vũ nhìn chú mèo, nhỏ giọng nói...
“Chị Diệp Mông, chị đừng thấy em nhỏ thế này thôi, chứ em cũng rất hiểu suy nghĩ của đàn ông.
Có vài tên đểu rất giỏi trong việc dỗ dành bạn gái, nhưng anh Cận Dữ tuyệt đối không phải người như thế.
Anh ấy yêu chị còn hơn lời anh ấy nói nhiều, nếu anh ấy nói nhớ chị, tức là anh ấy rất rất nhớ chị.
Nếu anh ấy nói nhớ chị đến phát điên rồi, tốt nhất là chị phải đến gặp anh ấy ngay.
Nếu anh ấy nói anh ấy yêu chị… thì chị phải nhớ nhân câu nói này lên 3000 lần.”
*
Tối đó Lý Cận Dữ tắm đến tận 2 tiếng đồng hồ, lúc anh từ phòng tắm bước ra thì đã là 1 giờ sáng, Châu Vũ đã ngủ ngon lành từ đời nào rồi.
Mấy bao hành lý của cậu ta chất một đống nhỏ nơi cửa phòng khách, có vẻ như định sáng sớm mai sẽ đi.
Diệp Mông còn đang nằm trên sofa vừa xem phim vừa đợi anh, hai hộp mì tôm bên cạnh đã lạnh ngắt từ lúc nào, ánh sáng màu xanh phát ra từ TV hắt lên người cô, nhìn rất có tinh thần.
Lý Cận Dữ không đi sấy tóc, để nguyên đầu tóc ướt sũng.
Anh mặc một bộ đồ thể thao màu đen rộng thùng thình, quần dài đến mắt cá chân, áo khoác kéo lên tận cổ.
Không biết tại sao, Diệp Mông nhớ đến cái đêm gặp nhau lần đầu bên hồ, nhìn anh ăn mặc như thế này, rất có vẻ trong sáng, gọn gàng của một thiếu niên, nhưng cũng có toát lên sự lạnh lùng, như thể không muốn người khác đến gần.
Thực ra nhìn rất có cảm giác phim thần tượng Hàn Quốc.
Anh vừa lấy khăn lau tóc vừa ngồi xuống bên cạnh cô: “Không buồn ngủ à?”
Diệp Mông ôm gối ngồi trên sofa, ngẩng đầu nhìn anh đang ngồi xuống bên cạnh mình, không biết có phải cảm giác sai hay không, nhưng cô phát hiện, người đàn ông này vừa tắm xong lại trắng thêm một bậc nữa rồi, tim cô đập như tiếng trống, dịu dàng véo tai anh hỏi: “Sao anh lâu quá vậy?”
Lý Cận Dữ để cô véo, anh lau xong tóc, vắt khăn lên cổ, cong lưng châm một điếu thuốc, khuỷu tay đặt lên đầu gối, nhìn lên màn hình TV, lâu lâu lại gạt tàn thuốc: “Không, lỡ ngủ quên trong bồn tắm.”
“Sao hôm nay lại muốn dùng bồn tắm lớn vậy?”
“Vì phát hiện nó có tính năng mát xa.”
Diệp Mông xoay người đè anh xuống sofa, kéo khóa áo khoác của anh xuống: “Có mát xa à? Á, sao anh không kêu em.
Phải tắm cùng chứ.
Dạo này em làm bánh ngọt nên vai ê chết được.”
Anh dựa ra sau, sợ thuốc làm bỏng cô nên giơ cánh tay lên, cả người tựa vào sofa, hất cằm ý bảo cô lấy gạt tàn trên bàn lại cho anh.
Anh quay đầu gạt tàn thuốc rồi chậm rãi nói: “Em đừng ngâm mình trong đó, Châu Vũ nó tắm cho mấy con mèo hoang trong đó, vừa nãy anh phải vệ sinh làm bồn tắm cả tiếng, em muốn thì mai anh đặt cái khác cho?”
“Vệ sinh xong là được rồi, anh cũng dùng rồi đó thôi, sao em lại không được.”
Lý Cận Dữ không nói gì, nhắm mắt lại rít một hơi thuốc, Diệp Mông bỗng nhiên nhớ ra, một buổi sáng nào đó lúc hai người ở trong phòng tắm, Châu Vũ cũng lột sạch đồ nằm trong bồn tắm đó.
“Thôi được rồi, anh đặt thêm cái nữa đi.” Diệp Mông nói.
“Ừ.”
Sau đó căn phòng lại quay về với im lặng, dường như còn nghe được tiếng nước nhỏ giọt tí tách trong phòng tắm.
Như có một quả cầu lửa đang lăn vào trong không khí, nhiệt độ dần dần tăng lên.
Ánh mắt hai người quấn quýt lấy nhau như đang đốt cháy đối phương, Diệp Mông cảm giác như mình đang ở trước vực sâu, cả người đều run rẩy, anh đang sờ soạng người cô.
Cách thức gợi tình của Lý Cận Dữ khiến cả người Diệp Mông tê rần từ đầu đến chân, ngón chân cong lại.
Một tay Lý Cận Dữ đang kẹp thuốc, tay còn lại tiến vào trong áo cô rồi từ từ cởi từng nút áo, lộ ra chiếc áo ngực màu đen quen thuộc.
Anh thậm chí còn uể oải nhấc dây áo lên rồi thả xuống như thử độ đàn hồi.
Diệp Mông ảo não che ngực lại: “Làm gì đấy?”
Anh cười cười, gạt tàn thuốc: “Cái áo này em mua lố à? Hình như chưa thấy loại áo khác?”
Nếu là ngày thường, Diệp Mông chắc chắn sẽ xử anh một trận, nhưng hôm nay bất kể anh có làm gì đi nữa, cô cũng không cách nào nổi giận được với anh.
Không chỉ vì lời của Châu Vũ, mà vì biết tâm trạng anh hôm nay không tốt, nói chuyện cũng rất ngang ngược, cô biết anh đang cố kiềm chế.
“Anh nhìn chán rồi?”
Anh thành thật gật đầu: “Có hơi.”
Diệp Mông ngồi trên người anh, u oán nhìn anh: “........”
Lý Cận Dữ nằm trên sofa, cổ ưỡn ra như thể đang nhìn trần nhà, anh rít một điếu thuốc, mi mắt hơi khép lại, nhìn cô thật lâu, như cười như không nhả khói thuốc ra.
Một tay kẹp điếu thuốc gác lên thành ghế, một tay gài lại áo sơ mi của cô.
Anh sờ đến eo cô đang ép trên bụng mình, hơi thở hai người quyện vào nhau: “Giận rồi à?”
“Sao có thể chứ.” Diệp Mông bật cười.
“Anh đùa đấy.”
“Em mà dễ tức giận vậy à?”
Lý Cận Dữ chậm rãi hút thuốc, mắt vẫn nhìn cô, tay vẫn tiếp tục sờ eo cô, không nói câu nào.
Diệp Mông không chịu nổi cảm giác bị anh sờ như vậy, cúi đầu ngậm lấy yết hầu của anh, trong lòng tê rần, lần đầu tiên cô phát hiện mình “muốn” chuyện đó, dù là xa cách ngàn dặm hay đang ở trong lòng anh, cô vẫn nhớ anh đến phát điên, rầu rĩ hỏi anh: “Anh mệt à?”
Lý Cận Dữ ra vẻ không sao, nhìn cô nói: “Không sao.” Ánh mắt nhìn nhau như không nói cũng hiểu.
Anh uể oải dựa người vào sofa, khóa áo bị cô kéo xuống, bên trong không mặc gì, cơ ngực, cơ bụng rõ ràng, không thừa không thiếu tấc nào.
Quần anh kéo xuống hơi thấp, hai đường song song trên bụng đi xuống dưới sâu bày ra trước mắt cô, vô cùng gợi cảm.
Mơ hồ có thể nhìn thấy...
Đầu Diệp Mông ong ong, lại nghe anh nói thêm một câu.
“Nhưng mà trong nhà không có bao.
Mai nhé?”
Diệp Mông im lặng chặn miệng anh lại, lưỡi đi sâu vào trong.
Lúc này kim đồng hồ đã điểm 1 giờ rưỡi, TV trong phòng khách cũng tắt rồi, chỉ còn tiếng môi hôn kịch liệt.
Ánh trăng xuyên qua những tán cây dày, phủ xuống mặt đất, chiếu xuống khung cửa sổ.
Đến khi cây đèn cuối cùng tắt đi, mưa gió bão táp bên ngoài không còn liên quan đến họ nữa, chỉ còn sự ấm áp khi hòa lẫn vào nhau.
Châu Vũ ở cách vách mơ hồ nghe tiếng vang rất nhỏ, cậu ta xoay người, dụi mắt, cuộn mình tiếp tục giấc ngủ sâu.
Hai người quấn quýt triền miên trên sofa, hơi thở hỗn loạn của Lý Cận Dữ áp sát bên tai cô, tim Diệp Mông đập mỗi lúc một mãnh liệt.
Cây cối bên ngoài đều đứng im, trên cành còn lưu dấu vết của trận mưa phùn vừa qua, nhìn càng thêm tươi tắn, sung mãn.
Vì ban đêm nên khung cảnh yên tĩnh đến lạ, khiến tiếng môi lưỡi triền miên càng thêm phần quấn quýt, mập mờ.
Đừng nói Lý Cận Dữ, ngay cả Diệp Mông cũng nghe được tiếng môi lưỡi cả hai va vào nhau như thể đói khát.
Nhưng lúc này, cô chỉ muốn hôn anh như vậy, dùng hết sức lực hôn anh.
Hai bên tai Lý Cận Dữ đỏ ửng, Diệp Mông nằm trên người anh khiến anh phải ngẩng đầu nhận lấy từng cái hôn, cô thậm chí còn không ngừng động đậy, Lý Cận Dữ dựa vào sofa, thấy cô uống một ngụm nước, nhẹ nhàng mớm vào miệng anh, cô dừng lại, nhìn yết hầu anh lăn lăn, ngoan ngoãn nuốt xuống.
Tim cô đập càng dữ dội, thủ thỉ bên tai anh: “Ngon không?”
“Ừ.” Lý Cận Dữ ngoan ngoãn đáp.
Diệp Mông không chịu nổi dáng vẻ như bị bắt nạt này của anh, tim đập mãnh liệt, đầu óc ong ong.
Cô nâng mặt anh lên, khàn giọng nói: “Còn muốn uống không? Trong tủ còn có rượu.”
“Ừ được.”
Ánh mắt anh trầm lại, đáy mắt là sự kìm nén, nhưng vẫn trong suốt như ánh trăng bất chấp gió dữ.
Sau khi mớm hai ly rượu, thân thể cả hai ma sát vào nhau như hai quả cầu lửa, Diệp Mông cảm thấy mình muốn lắm rồi.
Máu huyết dâng trào điên cuồng, cô nhìn anh, rồi từ từ trườn xuống, quỳ giữa hai chân anh, kéo dây quần anh ra.
Lý Cận Dữ bỗng ngẩn ra, lúc này mới hiểu được cô đang muốn làm gì.
Anh véo cằm cô, giọng khàn khàn: “Em làm gì vậy? Điên à?”
Diệp Mông nắm lấy tay anh: “Bỏ ra, để em thử.”
Lý Cận Dữ vẫn giữ cằm cô không chịu buông, lực trên tay còn mạnh hơn, bắt cô phải ngẩng đầu: “Em đứng lên cho anh.”
Diệp Mông phát hiện, thực ra anh đang ngại, tai đỏ lừ cả lên: “Lần này mà bỏ qua là không có lần sau đâu, anh chắc chắn là mình không muốn?”
“....Tại sao lại bỗng nhiên...?” Mắt anh đỏ lên, cúi đầu nhìn cô, đáy mắt rõ ràng là sự hưng phấn.
Cô vừa cởi quần anh, vừa nói: “Chẳng có gì là bỗng nhiên cả, em nghe nói, có mấy đứa con trai mười mấy tuổi đầu là biết cảm giác này rồi.
Em buồn lắm, bảo bối của em, năm mười mấy tuổi đó không có bạn gái, còn bị vứt sang Mỹ.”
Lý Cận Dữ thả lỏng tay, duỗi chân ra, dựa ra phía sau, như thể bị nói trúng tim đen rồi, hình như mình tỏ vẻ đáng thương quá rồi.
Diệp Mông sẽ không cho rằng ở Mỹ anh vẫn là học sinh ngoan ngoãn suốt ngày vùi đầu vào sách vở chứ? Như thế thì lầm to rồi.
Ở Mỹ nền giáo dục rất cởi mở, thời gian hoạt động ngoại khóa nhiều hơn thời gian đi học trên lớp đến mấy lần, đa số thời gian anh đều chơi với bọn thiếu niên lêu lổng, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau.
Anh muốn nói: “Anh ở Mỹ....thực ra cũng....” Thực ra cũng rất tốt, giờ lâu lâu vẫn thấy nhớ vị Whiskey bên đó.
Lý Cận Dữ định bụng nói thật.
Ai ngờ, Diệp Mông đã bắt đầu rồi, vô cùng dịu dàng, thậm chí cô còn ngước mắt nhìn anh, màn xuân sắc này khó mà diễn đạt thành lời.
Cô còn tận tình đáp lại anh: “Ừm?”
Khoảnh khắc đó, lưng Lý Cận Dữ tê rần, thần kinh như muốn nhảy dựng lên, tim đập loạn cào cào trên da đầu anh.
Đựu, mẹ nó.
“Thực ra rất thảm.” Lý Cận Dữ lại dựa đầu vào sofa, ra vẻ bất lực, vừa nhìn trần nhà vừa hít một hơi thật sâu: “Hồi mới đến đó, tiếng Anh của anh không được tốt, mua một miếng sandwich thôi cũng thấy khó khăn, cũng không muốn giao lưu kết bạn với ai, có lúc ba ngày liền chỉ ăn một cái sandwich.”
Mẹ nó, thánh gì ba ngày ăn một cái sandwich.
Tuy lúc mới đến Mỹ, tiếng Anh của anh không quá lưu loát, nhưng tốt xấu gì cũng là một học sinh xuất chúng, đến hiệu trưởng còn khen anh không ngớt miệng, sợ anh không quen với đồ ăn bản địa, còn nhiệt tình giới thiệu cho anh tất thảy những quán ăn Trung Quốc.
Hơn nữa, ở trường lúc ấy có rất nhiều học sinh người Trung Quốc, Bắc Kinh cũng có hẳn một nhóm, nam nữ đủ cả.
Đúng là cả nhóm không ăn được món ăn của người bản xứ, may mà lúc đó có một nhân viên trong ký túc xá đồng ý nấu món Trung cho họ, thế là cả nhóm gom tiền lại gửi bà ấy mỗi tháng, ăn uống thoải mái.
Sandwich, là thứ không hề tồn tại.
“Sao anh lại đáng thương đến vậy chứ.” Diệp Mông tin răm rắp.
“Không sao, đều đã qua rồi.” Anh mặt dày hừ một tiếng: “Nhẹ thôi.”
....
Hôm đó Châu Vũ ngủ thẳng đến khi trời sáng, không hề biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ là sáng sớm đi ra mới thấy phòng khách rất lộn xộn.
Cậu buồn bực nghĩ: hôm qua trước khi đi ngủ mình đã dọn sạch sẽ rồi mà nhỉ, sao lại lộn xộn thế này.
Anh Cận Dữ, thần tượng Hàn Quốc trong lòng cậu lúc này đang dựa đầu trước cửa phòng tắm, nhắm hai mắt, bên trong là bộ đồ ngủ thoải mái, khoác ngoài là chiếc áo sơ mi thẳng thớm.
Quả nhiên là đang ngái ngủ nhưng bị người ta bắt dậy.
Phòng tắm đang đóng, chắc chị Diệp Mông đang ở bên trong.
Sáng sớm ra đã show ân ái sao? Đi vệ sinh mà cũng cần chồng ở ngoài bảo vệ?
Chậc chậc.
“Anh Cận Dữ.” Châu Vũ ngoan ngoãn chào anh.
Lý Cận Dữ uể oải ừ một tiếng, mở mắt ra, lãnh đạm hỏi: “Đi toilet à?”
Châu Vũ vội vàng đáp: “Không, em đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, chị Diệp Mông thích ăn gì ạ? Em nhớ chị ấy là người miền Nam, chắc là thích uống đậu nành nhỉ?”
Lý Cận Dữ đưa mắt nhìn vào trong, tay đút túi quần, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Mua thứ khác đi, chắc hôm nay cô ấy không uống nổi đậu nành.”
Châu Vũ à một tiếng: “Hay là sữa chua? Chị ấy không khỏe ạ? Sữa chua cho đỡ ngán.”
“Không được.
Mua bát cháo đậu đen đi, đừng mua cháo trắng.”
“Vâng, không mua cháo trắng, không mua cháo trắng.” Châu Vũ vừa lẩm nhẩm vừa đi khỏi nhà.
Chưa được bao lâu, cửa phòng tắm mở ra, Diệp Mông ỉu xìu tựa vào cửa.
Lý Cận Dữ quay người qua, hai tay đút túi quần, cúi đầu nhìn cô, cười cười: “Vẫn khó chịu à?”
Diệp Mông gật đầu, ra vẻ đáng thương nhìn anh: “Hôm qua uống rượu thấy bình thường, không hiểu sao vừa sáng ra....bỗng dưng....thấy buồn nôn?”
“Ai bảo em nuốt xuống hết.” Lý Cận Dữ cười không đỡ được.
Diệp Mông nhìn anh một hồi, không thèm để ý nữa, ngẩng mặt lên: “Bảo bối, thơm một cái.”
Anh ngửa đầu ra sau, tỏ vẻ chán ghét tránh đi: “Không muốn đâu, anh thấy buồn nôn.”
Diệp Mông điên lên: “Lý Cận Dữ, là của chính anh đó!”
Lý Cận Dữ bất động, rồi thoải mái gật đầu, ra vẻ em muốn nói thế nào cũng được, anh không muốn là không muốn: “Ừa, không muốn, không hôn, hôm nay đừng có đụng vào anh, cảm ơn chị.”
“....”
Ngày hôm sau, Châu Vũ không hề chậm trễ, gọi người đến thu dọn hành lý chuyển đi.
Lý Cận Dữ và Diệp Mông ngồi trong bếp, uể oải dựa ra sau, trước mặt là một bát cháo đen.
Diệp Mông không muốn ăn, gắng gượng nhét từng thìa vào miệng, lướt weibo trên điện thoại Lý Cận Dữ.
Lý Cận Dữ ăn một nửa, dựa ra sau ghế, nói chuyện phiếm với Châu Vũ, dặn dò cậu ta một vài chuyện, nào là hẻm nào có đồ ăn vừa ngon vừa rẻ ở Bắc Kinh, chỗ nào chuyên lừa người tỉnh lẻ.
“Nếu cậu không biết ăn gì thì đến phố Ngưu ấy, chỗ đó đa phần đều là người già.” Anh nói.
“Vâng, em nhớ rồi.”
“Có điều nếu có hẹn con gái nhà người ta thì tìm nhà hàng, tiệm đàng hoàng ấy.
Lịch sự, nho nhã vào.”
“Vâng!”
Diệp Mông vừa lột vỏ trứng vừa ngẩng đầu nói: “Bảo bối, rút cho em tờ giấy.”
Lý Cận Dữ hút thuốc, mặt dày đáp: “Hết rồi.
Tối qua dùng hết rồi.”
“.....”
“Đúng rồi, Phương Nhã Ân lại kết hôn rồi.” Diệp Mông nhớ ra nói.
“Đỉnh.”
Diệp Mông nhét trứng vào miệng, giọng nói pha lẫn ngưỡng mộ: “Đúng đấy, cũng là một em trai, nghe nói lần này là tán siêu khó.”
“Có phải anh dễ tán quá không?” Lý Cận Dữ dựa vào ghế, liếc mắt nhìn cô.
“.....”
Diệp Mông nghẹn trứng.
Đó là một buổi sáng đẹp trời, tiếng ve râm ran ngoài cửa sổ, nắng vàng rực rỡ òa xuống đất, vạn vật đều tươi tốt, yêu hận cũng trở nên rõ ràng, tất cả mọi cảm xúc tựa như đều không còn đáng kể.
Lúc Châu Vũ rời đi còn nhẹ nhàng đóng cửa lại giúp họ.
Thực ra lần đầu tiên ngồi trên xe, Châu Vũ còn tưởng rằng anh chỉ là một thiếu gia ngậm thìa vàng, dựa vào kinh nghiệm bản thân, cậu cho rằng người đàn ông như anh càng đẹp trai, càng có tiền thì càng không có nhân phẩm, những lời nói tục chửi thề, sỉ nhục người khác chắc anh đều nói hết, ít nhất thì tên thiếu gia ở trường cậu là người như thế.
Nhưng Châu Vũ không ngờ, Lý Cận Dữ hiền hòa, dễ nói chuyện hơn hẳn hai vị thiếu gia bên cạnh.
Trên người anh không có kiểu cao cao tại thượng, chỉ có sự lãnh đạm như thể không thích bất kỳ cái gì mà thôi.
Nhưng lúc nói chuyện với anh rồi lại càng hiểu, tuy tính tình anh tùy tiện nhưng rất lịch sự, rất ra dáng một thiếu gia, trầm ổn mà không tầm thường, là người xuất chúng giữa đám đông.
Thực ra hôm đó ở trên xe, hai người họ đã hàn huyên rất nhiều.
Lý Cận Dữ còn nói cho Châu Vũ biết đậu xanh chỗ nào ngon nhất Bắc Kinh, chỗ nào bán bánh ngọt tàu hũ chính tông, còn rất chân thành khuyên cậu, nếu muốn ăn vịt quay Bắc Kinh thì đừng có đến Toàn Tụ Đức.
Tạm biệt nhé, con người xuất chúng.
Tạm biệt nhé, chị Diệp Mông.
Nước từ trong nguồn chảy về xa xôi vạn dặm, chúng ta viết tất cả những lý tưởng và tình yêu vào trong gió.
Chúc cho ánh nắng mỗi ngày đều thật rực rỡ, mây cao ngàn tầng, chim nhỏ tự do, sông núi rộng lớn, đèn đuốc sáng tỏ, mỗi ngày trong tương lai đều thật lãng mạn.
“Lý Cận Dữ, em yêu anh nhường nào, cả thế giới này đều sẽ yêu anh nhường đó.” – Diệp Mông.
(Hoàn)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...