Thẩm Tiên Sinh, Cố Phu Nhân

Thẩm Châm là người hiếm khi ngã bệnh, hai mươi mấy năm qua đau ốm bệnh tật chỉ đếm trên đầu ngón tay. Về phần tại sao lần này ngã bệnh, à, có lẽ là biết bên cạnh sẽ có người chăm sóc cô?

Cố Tích Hoa tắm rửa xong đi ra thì thấy Thẩm Châm vùi trong chăn, anh dễ dàng vén chăn lên, phát hiện người trên giường sắc mặt ửng hồng, dấu hiệu ngã bệnh rất rõ rệt. Anh sờ trán cô, chân mày cau lại.

“Còn nói sẽ không bị cảm.” Anh véo mũi cô, “Lại hồ đồ rồi…” Thẩm Châm hừ một tiếng, hất tay anh ra.

“Thuốc cảm ở đâu?”

Thẩm Châm mở mí mắt nhìn anh một cái, rồi kéo chăn lên lần nữa.

Cố Tích Hoa thở dài một hơi, lôi người ra khỏi chăn, âm thanh hạ thấp lại nhẹ: “Bảo bối, nói cho anh biết thuốc ở đâu.”

Thẩm Châm lẩm bẩm, nhưng không nói.

Cố Tích Hoa hết cách đành phải tự mình lục lọi, ngay cả đồ dùng của bà dì cũng lục ra nhưng vẫn không tìm thấy hộp thuốc. Thẩm Châm nằm nghiêng, tròng mắt chuyển theo người nọ, đầu óc choáng váng, chậm chạp, giống như ngừng hoạt động.


Cố Tích Hoa vừa quay đầu thì trông thấy cô cười ngây ngốc, anh bất đắc dĩ đi qua, kéo người ra đặt trên người mình, hai cặp mắt đối nhau —— “Thuốc ở đâu?”

Thẩm Châm hôn chụt một cái: “Anh đoán xem?”

Cố Tích Hoa: “…”

Anh chưa từng nghĩ tới Thẩm Châm ngã bệnh lại thành thế này —— giống một cô khờ.

Tình trạng bị ốm của Thẩm Châm rất ít, trong nhà đương nhiên không có thuốc.

Cố Tích Hoa cầm ô chuẩn bị đi ra ngoài mua, anh đang thay giày ở cửa thì người trong phòng ngủ đi ra, cùng anh thay giày.

Cố Tích Hoa ôm người trở về giường, hôn một cái: “Anh đi ra ngoài mua thuốc, sẽ trở về ngay.”

Thẩm Châm thì thào: “…Em không muốn chữa bệnh.”

Cố Tích Hoa: “…”

Đợi Cố Tích Hoa vừa ra khỏi phòng ngủ, người trên giường lại bước xuống, đi theo phía sau anh, nhắm mắt theo đuôi.

Cố Tích Hoa đành chịu: “Thẩm Châm…”

Thẩm Châm dính qua bên anh, ôm người không buông tay, chẳng nói năng gì, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ ngực anh, giống như một con mèo dính người.

Cố Tích Hoa hết cách, đành phải ôm người về lần nữa, Thẩm Châm nắm tay anh không buông, cô nằm trên giường lẩm bẩm. Cố Tích Hoa đau lòng lại buồn cười, đành phải vén chăn lên giường, bao bọc cô gái trong lòng vỗ về khẽ khàng. Thẩm Châm mơ mơ màng màng, theo bản năng chui vào ngực anh, tìm một tư thế thoải mái, hơi thở chầm chậm.

Cố Tích Hoa cầm điện thoại ở đầu giường, gởi tin nhắn cho trợ lý.


Sau khi bên kia trả lời anh đặt di động sang một bên.

Gương mặt Thẩm Châm dán trên ngực anh, nhiệt độ cao hơn bình thường, trên mặt là sắc đỏ không tự nhiên, trên trán đổ mồ hôi thấm ướt mái tóc, cô hơi nhíu mày vểnh môi, giống như con nít mấy phần.

Cố Tích Hoa cúi đầu hôn lên trán cô, lòng dạ mềm mại. Giống như một bộ phận nào đó thiếu mất trong trái tim đã tìm được đặt về chỗ cũ, một trái tim đong đầy trọn vẹn, không còn tiếc nuối nữa.

Nửa giờ sau có người gõ cửa, Cố Tích Hoa buông người xuống giường, mặt mày Thẩm Châm nhăn lại. Anh cười cười, hôn lên cái mũi trắng nõn xinh xắn của người nào đó, rồi lại hôn lên khoé miệng, lúc này anh mới đứng dậy đi mở cửa.

Trợ lý đứng ngoài cửa xách một cái túi thật to, thuốc cảm cúm, thuốc hạ sốt, thuốc kháng sinh, sirô, thuốc nước, viên con nhộng… Thật là cần gì có đó. Cố Tích Hoa gật đầu, nhận lấy cái túi, trợ lý nói đơn giản về cách dùng số lượng thích hợp, không hề tò mò cũng chẳng hỏi nhiều, rất thức thời rời khỏi.

Có thể làm được trợ lý của Cố Tích Hoa, tố chất chuyên nghiệp đương nhiên là rất xuất sắc.

Cố Tích Hoa đo nhiệt độ cơ thể cho Thẩm Châm, sốt nhẹ, không tính là nghiêm trọng, anh nhìn qua các loại thuốc, chọn cái thích hợp rồi rót nước, sau đó đỡ Thẩm Châm ngồi dậy, Thẩm Châm mơ màng uống nước xong, khi một viên thuốc được đút vào trong miệng cô liền nhả ra ngay lập tức, mặt mày nhăn thành một nhúm: “Đắng quá! Sao lại đắng thế…” Đôi mắt nhỏ ai oán dừng trên người Cố Tích Hoa.

Cố Tích Hoa: “…” Thuốc không đắng chẳng lẽ ngọt sao?

Nói thế nào Thẩm Châm cũng không chịu uống, cô rụt người vào chăn không ngồi dậy, Cố Tích Hoa muốn kéo người ra, Thẩm Châm lại cuộn trái cuộn phải không hợp tác, vừa náo loạn vừa lẩm bẩm, giống như bị uất ức lớn lắm, cả nước mắt cũng chảy ra. Cố Tích Hoa không lay chuyển được, đành phải đổi thành viên con nhộng có lớp vỏ ngọt bên ngoài, tiện thể đút thêm hai ngụm sirô. Tuy rằng đổi thành thuốc không đắng, vị đắng trước đó vẫn còn trong miệng Thẩm Châm, cô nhăn mặt bày ra vẻ ai oán uỷ khuất, làm ổ trong chăn lại bắt đầu lẩm bẩm. Buổi tối ăn kẹo không tốt cho hàm răng, Cố Tích Hoa chỉ đành cho cô uống nước, Thẩm Châm nhấp một chút rồi không uống nữa, sau đó tiếp tục lẩm bẩm.


Cố Tích Hoa chưa bao giờ biết chăm sóc người bệnh lại mệt vậy, càng không biết Thẩm Châm bị ốm lại cố tình gây sự như thế, quả thực còn hao tâm tổn sức hơn khi đánh một trận cạnh tranh trong kinh doanh, cuối cùng anh chỉ có thể bao bọc cô vào trong lòng, cúi đầu ngậm lấy đôi môi cô dịu dàng liếm mút, đầu lưỡi nóng ướt luồn vào, càn quét tường tận, liếm mút tỉ mỉ, mút mỗi một nơi, cuốn lấy tất cả vị đắng.

Thẩm Châm híp mắt hưởng thụ, dần dần không lộn xộn nữa, chỉ ỷ lại dính sát người anh, ôm cổ không buông.

Cố Tích Hoa bị giày vò hơn nửa đêm, toàn thân đổ mồ hôi, vốn định hầu hạ tổ tông bị ốm xong thì đi xối nước lạnh, nhưng bị Thẩm Châm ôm như bạch tuộc không thể nào thoát khỏi, anh đành phải thôi, nhìn người trong lòng yên tĩnh lại, anh thở một hơi thật dài, mang theo tình yêu vô hạn mà hôn cô, điều chỉnh tư thế của cô rồi ôm cô dần dần ngủ thiếp đi.

***

Xì poi chương sau =)))

“Thẩm Châm.”

“Hửm?”

“Anh rất nhỏ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận