Thẩm Tiên Sinh Biết Cách Chiều Vợ FULL


Vào giây phút ấy, đối với sự ép hỏi của Thẩm Tư Viễn, cho dù Lâm Tử Diên không làm chuyện gì xấu cũng cảm giác mình không nói nên lời.

Đây là lần đầu tiên khí thế áp bức này xuất hiện tr3n người Thẩm Tư Viễn.

Trước đó anh luôn là người ôn hòa và nho nhã lịch sự, hôm nay khí thế của anh rất khác, đầu ngón tay mạnh mẽ khiến người ta hơi khó chịu.

Lâm Tử Diên giật giật khóe môi, “...Anh nghe tôi giải thích đã.”
Nhưng mà.

Ngay lúc này tâm trí của người đàn ông đã bị dục v0ng chiếm hữu và cơn ghen chiếm lấy.

Anh đã vứt sạch khí chất lạnh lùng tự phụ trước kia, thế giới trong đôi mắt chỉ còn lại cô, thậm chí anh còn muốn khảm cô vào sâu trong xương tủy, như vậy cô mới có thể hoàn toàn thuộc về anh.

Anh cúi đầu xuống, ngậm lấy đôi môi cô, không cho phép cô phản kháng.

Nụ hôn này khá th0 bạo, xen lẫn sự cướp đoạt và bất mãn của một đôi t1nh nhân.

Anh cắn nhẹ lên môi cô, đầu lưỡi dò xét vào bên trong, nụ hôn này khiến Lâm Tử Diên hơi khó thở.

Anh hôn rất sâu, mà còn là kiểu hôn trước đây chưa từng có.

Trước đây hai người chỉ hôn đến đủ là dừng, không như hôm nay, thậm chí cô còn thấy hơi điên cuồng.

Đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm nụ hôn hoàn toàn cướp đoạt hơi thở của người khác như vậy.

Thậm chí cô còn cảm thấy dây áo tr3n đầu vai đã hơi tụt xuống, cánh môi bị cắn đến đau nhức, người vốn luôn dịu dàng ấm áp như Thẩm Tư Viễn vậy mà khi tức giận cũng th0 lỗ đến thế.

Cô nhíu mày, tìm một khe hở ở đầu môi muốn mở miệng nói chuyện.

(ebooktruyen.vn)
Nhưng Thẩm Tư Viễn lại không cho cô cơ hội này, lông mi dài khẽ rũ xuống, giọng nói khàn khàn: “Em muốn giải thích điều gì?”
Lâm Tử Diên đang muốn mở miệng, người đàn ông lại tiến quân thần tốc tiếp tục hôn cô.

Lâm Tử Diên: “...”
Vậy rốt cuộc anh có muốn cho cô giải thích không.

Lâm Tử Diên bị hôn đến không biết làm sao, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức.


Cô biết nụ hôn này của Thẩm Tư Viễn có ý trừng phạt, chứ không phải nụ hôn nhẹ cho người ta cảm giác thoải mái như trước.

Thậm chí cô còn thấy tủi thân.

Rõ ràng là ngày đó anh ở bên ngoài vui vẻ, bây giờ còn dám tức giận ở đây.

Lúc này cô cảm giác được đau đớn ở cánh môi, đau đến mức khiến cô suýt rơi nước mắt.

Cô của giờ phút này thậm chí còn không phát hiện ra, dưới sự chăm sóc chu đáo của Thẩm Tư Viễn, mấy ngày nay cô đã bắt đầu trở nên ngang ngược.

Anh đột nhiên không dịu dàng nữa, cô lập tức chịu không được, như là bị bắt nạt, hốc mắt thoáng cái ửng đỏ.

Thẩm Tư Viễn chợt phát hiện hốc mắt của cô đỏ ửng.

Tim anh nhói lên, đ0ng tác dừng lại, nhìn người trước mặt.

Dây áo tr3n vai cô có hơi trượt xuống, da thịt tr3n cổ trắng như tuyết, lưu lại mấy vết hôn mập mờ, cánh môi cũng sưng lên, hốc mắt ửng đỏ, trông như mới bị bắt nạt.

Nhất thời anh bừng tỉnh.

Vừa rồi anh không khống chế được cảm xúc, vậy mà lại th0 lỗ với cô như thế.

Thẩm Tư Viễn tự trách mình, thở dài một hơi thật sâu, sau đó khẽ nói: “Xin lỗi em, Tử Diên, vừa rồi tôi…”
Câu tiếp theo anh không nói ra miệng, anh không thể nói mình đến tuổi này rồi còn ghen với một thằng nhóc.

Nhưng sự thật chính là như thế.

Con người khi mất đi lý trí, thật sự rất dễ vứt hết những giáo dưỡng lễ nghi trước kia.

Trước đó Thẩm Tư Viễn luôn cảm thấy mình sẽ không đi đến nước này, dù thế nào thì lễ nghi giáo dưỡng của anh vẫn luôn hiện hữu.

Nhưng hôm nay anh lại mới phát hiện ra, rằng anh cũng chỉ là một người bình thường mà th0i.

Nếu như đêm đó cô thật sự ở bên Việt Hải cả đêm.

Thì dù có cố gắng tỏ ra thoải mái đến đâu, anh cũng không thể chấp nhận được cảnh mình vừa tưởng tượng.

Thẩm Tư Viễn cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.


Dường như anh cảm thấy áy náy, hôn nhẹ lên đôi môi cô, rồi ôm lấy cô dỗ dành: “Là lỗi của tôi, em bị dọa sợ rồi phải không?”
“Đừng khóc, còn khóc nữa tôi cũng không biết phải đền tội như thế nào.”
Lâm Tử Diên cũng không phải thủy tinh, sao có thể dễ dàng bị người ta hù dọa đến như vậy.

Vừa rồi hốc mắt ửng đỏ chính cô cũng hơi kinh ngạc.

Trước đây tâm lý của cô không yếu ớt như vậy, đều tại Thẩm Tư Viễn ngày thường dịu dàng với cô như cho kẹo ăn, hôm nay đột nhiên làm như vậy khiến cô cảm cảm nhận được sự chênh lệch.

Nhưng bây giờ ngẫm lại, cô lại cảm thấy hành đ0ng vừa rồi khá mới lạ.

Đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ mất khống chế của Thẩm Tư Viễn.

Bởi vì anh không vui, nên lúc hôn cô cũng mạnh mẽ hơn, đôi lông mi dày rũ xuống, khuôn mặt tinh xảo lãnh đạm phủ lên một tầng dục v0ng mà người thường nên có.

Ngay tại lúc ấy, cô mới cảm thấy Thẩm Tư Viễn thật sự tồn tại.

Mà không phải là ông Hai của nhà họ Thẩm lúc nào cũng đảm bảo hoàn mỹ.

Cô thậm chí còn thầm nghĩ trong lòng, dáng vẻ của anh lúc này có phải chỉ có mỗi cô từng thấy.

Cô cụp mắt nghĩ ngợi, Thẩm Tư Viễn thấy cô không nói lời nào lại càng thêm bất đắc dĩ, anh nới lỏng cà vạt, cảm thấy hơi bực bội.

“Tử Diên…”
Lâm Tử Diên ngước mắt nhìn anh, liếc anh một cái.

“Anh còn muốn nghe tôi giải thích không?”
Thẩm Tư Viễn nghe thấy giọng điệu của cô thì biết cô gái nhỏ đã bớt giận.

Anh tựa lên khung cửa, mái tóc đen như ngọc rũ xuống trán, đuôi mắt nhếch lên, vui vẻ đáp: “Ừm, tôi nghe đây.”
Lâm Tử Diên: “Đêm đó…tôi vốn định gọi anh đến, nhưng anh bận việc nên không đến, tôi cũng ngại quấy rầy anh tiếp.

Sau đó Việt Hải tới tặng đồ cho tôi, anh ta nghĩ chỉ là hàng xóm mới tới, không ngờ lại trùng hợp thấy tôi.

Lúc ấy vừa hay đồ ăn trong nhà cũng nhiều, nên anh ta mới ở lại ăn một bữa cơm.”
Cô mấp máy môi, lại nói tiếp: “Nhưng ăn cơm xong là anh ta đi ngay, đêm hôm đó tôi ở nhà Diệp Tử thật, nếu như anh không tin thì có thể gọi điện thoại xác nhận với cô ấy.”
Thẩm Tư Viễn cười cười, con ngươi xinh đẹp nhìn cô.


“Tôi tin em, Tử Diên.”
Lâm Tử Diên: “...”
Giờ người đàn ông này lại đã khôi phục vẻ dịu dàng như ngày thường.

Đáng tiếc cánh môi của cô vẫn còn đang đau và nóng rát.

Nhưng mà….

Cẩn thận hồi tưởng lại, nụ hôn vừa rồi đúng là quá mức k1ch thích.

Tưởng tượng chút th0i cũng đủ khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

Trong nháy mắt đó, cô thậm chí còn thấy lý trí của mình nhanh chóng biến mất.

Sau đó, vì để thể hiện sự bất mãn, Lâm Tử Diên quyết định không để ý đến anh một ngày.

Hôm sau.

Lâm Tử Diên nhận được thiệp mời cưới của một người bạn cấp ba.

Trong hôn lễ, một đám bạn học cũ còn trêu chọc hỏi: “Thẩm Lương Châu đâu, hai người kết hôn chưa, sao tối nay cậu ấy không đến?”
Mấy người này đều là kiểu bình thường không thường xuyên liên lạc, tin tức cũng không nhanh nhạy như những người khác.

Người biết chuyện ngồi ở một bên cũng lộ ra vẻ mặt xấu hổ, Lâm Tử Diên lại chỉ bình tĩnh đáp: “Chia tay rồi.”
Mấy người kia còn thấy đáng tiếc, không biết là hóng hớt hay chỉ muốn trêu chọc, “Sao lại chia tay thế? Thẩm Lương Châu là con rể vàng cơ mà, chia tay như vậy có phải hơi đáng tiếc không?”
Lâm Tử Diên: “Không đáng tiếc, bởi vì tôi kết hôn rồi.”
Cô không muốn kể chuyện cũ của mình cho người khác nghe, nếu người nghe thích hóng hớt có khi lại lan truyền chuyện Thẩm Lương Châu ngoại t1nh ra bên ngoài, Lâm Tử Diên cũng không ác đến mức thích nói xấu bạn trai cũ khắp nơi.

Đây không phải là chuyện hiển hách gì, cô cũng chỉ nói qua dăm ba câu từ chối trả lời.

Trong bữa tiệc có người hỏi chồng cô là người như thế nào.

Lâm Tử Diên vừa cười vừa nói: “Là một người rất tốt.”
“Em xinh đẹp như vậy, anh ấy có xứng với em không?” Lớp trưởng Thành Nguyên trước kia cũng khá thân với Lâm Tử Diên, là kiểu người hiền lành tốt tính, câu hỏi này cũng là cố ý khen ngợi Lâm Tử Diên.

Lâm Tử Diên mỉm cười, đáp lại: “Rất xứng.”
Những người khác ở bên cạnh lập tức ồ lên.

“Ngày nào đó nhất định phải đưa chồng cậu đi gặp mặt một lần, hai người các cậu chắc chắn là một cặp trời sinh.”
Lâm Tử Diên: “Được.”
Mọi người đều là bạn học cũ, đã lâu không gặp, cho nên tất nhiên phải uống thêm mấy ly.

Lâm Tử Diên không định uống quá nhiều, nhưng cũng không thể cản nổi việc luôn có người đến đây mời rượu.


Cô ngại từ chối, cho nên đến cuối cùng cũng say thật.

Cho đến khi bữa tiệc kết thúc, một đám người ra ngoài, Thành Nguyên bỗng nhét ví vào tay Lâm Tử Diên, nói: “Tử Diên, em cầm ví giúp anh một lát, anh đi vệ sinh.”
Lâm Tử Diên gật đầu, trả lời: “Anh đi đi, anh Thành.”
Thành Nguyên lớn hơn cô một tuổi, hồi còn học đại học cũng rất chiếu cố cô, cho nên Lâm Tử Diên luôn lễ phép gọi anh một tiếng anh Thành.

Cô choáng váng ngồi một bên sofa chờ Thành Nguyên đi ra.

Lúc cô đang mơ hồ không biết mình có gặp ảo giác hay không, thế mà lại thấy người đàn ông cao gầy đẹp trai đang đi về phía mình.

Đến khi dừng chân ngay trước mặt mình, anh nửa quỳ một gối trước mặt cô, đầu ngón tay vuốt tóc mái tr3n trán cô, hỏi: “Uống say rồi à?”
Lâm Tử Diên ngẫm nghĩ.

Trước khi đến mình có nhắn tin cho anh à? Nếu không thì là do mình say quá nên xuất hiện ảo giác rồi sao?
Cô chưa kịp suy nghĩ nhiều, người đàn ông đã ôm cô vào trong xe.

Vừa lên xe, Lâm Tử Diên chợt nhận ra ví của Thành Nguyên vẫn còn nằm trong tay mình.

Giọng nói của cô hơi mơ hồ: “Chờ một chút, ví của anh Thành.”
Thẩm Tư Viễn nghe không rõ, nhíu mày hỏi: “Cái gì?”
“Anh Thành…”
Lúc ấy trong lòng cô chỉ nghĩ sợ Thành Nguyên đi ra không tìm thấy ví, cho nên muốn vội mở cửa xe bước xuống.

Không ngờ.

Người đàn ông bên cạnh lại ấn cô lại chỗ ngồi, một đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô.

Thẩm Tư Viễn: “Em lấy đâu ra anh trai?”
Lâm Tử Diên uống rượu vào phản ứng cũng trì trệ hơn, con ngươi khẽ chớp, chậm chạp nói: “Không phải anh trai kiểu đấy…”
Thẩm Tư Viễn lại bật cười vì phản ứng say rượu của cô, ngón tay của anh vuốt v3 môi cô một vòng, lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại, khiến cho lòng người rung đ0ng.

“Gọi người khác thân mật như vậy.”
“Tại sao em chưa bao giờ gọi tôi?”
Lâm Tử Diên hơi nghiêng đầu, “Gọi anh cái gì cơ?”
Khóe môi người đàn ông đối diện cong nhẹ, “Em nói xem tôi là gì của em?”
Lâm Tử Diên bỗng nhìn thấy Thành Nguyên đi từ bên trong ra, trông hơi gấp gáp, dường như đang tìm cô.

Gương mặt Thẩm Tư Viễn tới gần, tr3n người anh là mùi hương tuyết tùng dễ ngửi, đầu ngón tay trắng nõn ấn lên cổ tay cô.

Giọng anh mang theo chút từ tính, giọng điệu không nhanh không chậm quyến rũ nói: “Em gọi tôi một tiếng chồng đi, tôi sẽ cho em xuống.”
—hết chương 43—
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui