Tr3n đường phố ồn ào, ông lão chủ tiệm bán báo ven đường đang mở radio mơ màng suýt ngủ thiếp đi.
Giọng nói của người phụ nữ dự báo thời tiết tr3n radio rất êm ả và nhẹ nhàng, dự báo tối nay có thể sẽ mưa to.
Trước mắt đã là mùa thu, màu vàng kim của lá phong phủ kín đường phố, cũng may thành phố này vào đông muộn, vậy nên, thời tiết mùa thu tuyệt vời này vẫn có thể kéo dài thêm một thời gian.
Lâm Tử Diên mặc một bộ sườn xám màu hoa nhài giản dị, tr3n tay cầm ô, lúc đi qua đường cô bất cẩn bị một chiếc ô tô chạy như bay làm bắn bùn đất lên người.
Cô cúi đầu liếc nhìn, cặp lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, sau đó nhanh chóng bước vào trong cửa hàng.
Diên Vĩ.
Đây là cửa hàng sườn xám tư nhân của cô, trong cửa hàng có mấy người học việc đang giúp việc.
Thấy cô trở về, họ chạy nhanh đến cầm lấy chiếc ô trong tay cô, thấy đôi giày vốn không nhiễm một hạt bụi bây giờ lại dính mấy vết bùn đất thì đau lòng nói: “Bên ngoài mưa rất to ạ?”
“Không to, nghe nói buổi tối mới mưa to.” Lâm Tử Diên thuận thế khom lưng đi vào trong, cơ thể mỏng manh nhìn qua có một vẻ phong t1nh hoàn toàn khác biệt.
Cô vừa đi vào, sắc trời ở bên ngoài lập tức trầm xuống, như báo hiệu cho một cơn mưa to tối nay.
Lâm Tử Diên quay đầu liếc nhìn, bỗng cảm thấy như ‘Hoàng hoa đình viện, thanh đăng dạ vũ, bạch phát thu phong’*.
(*Câu cuối trong bài thơ “Nhân nguyệt viên – Khách chùy hồng” của Trương Khả Cửu.
Dịch nghĩa: Đình viện tràn ngập hoa cúc vàng, ánh đèn xanh leo lắt trong đêm mưa, mái tóc trắng bay trong gió thu.)
Thật sự khiến người ta cảm thấy hơi phiền muộn.
Thành Nguyệt Linh lật cuốn sổ trong tay, lẩm bẩm: “Tháng này cô người mẫu kia đã đặt sườn xám thiết kế riêng ở chỗ mình hai lần rồi…”
Vệ Nhạc Dật ở bên cạnh cười khẽ, trêu chọc: “Làm sao, bây giờ cô còn học được tật trông mặt mà bắt hình dong nữa cơ à?”
“Nào có, chỉ là rất tò mò tại sao cô người mẫu kia lại có nhiều tiền thế.” Thành Nguyệt Linh đỏ mặt, nhanh chóng giải thích.
Cửa hàng sườn xám này của Lâm Tử Diên chuyên làm trang phục cao cấp được thiết kế riêng, bình thường chỉ có các vị phu nhân và thiên kim tiểu thư nổi tiếng trong giới nhà giàu mới quan tâm đến làm các đồ thiết kế riêng, hoặc là những người đặc biệt quan tâm đến sườn xám.
Nhưng cô người mẫu kia trông không có vẻ nhiệt t1nh gì cho lắm, lần trước có đến đây một lần, kiến thức về sườn xám chỉ như thùng rỗng kêu to, đúng là kiểu chỉ ham vui.
Thành Nguyệt Linh chửi thầm trong lòng.
Cô người mẫu tên Trình Tâm kia rõ ràng còn nhiệt t1nh với bà chủ cửa hàng hơn.
Từ đó đến nay, cô ta đã dạo qua đảo lại tr3n người cô mấy vòng rồi, hiển nhiên không hề quan tâm đến việc làm sườn xám.
Trong lúc cô ấy đang suy nghĩ lung tung, tiếng điện thoại của Lâm Tử Diên vang lên.
Người gọi điện thoại đến là Cố Dịch Diệp, bạn thân nhiều năm của cô.
Người nọ liên tục oanh tạc trong điện thoại, sau khi bùng nổ hết cảm xúc mới đột nhiên nhận ra đầu dây bên này không có đ0ng tĩnh.
“Này, Tử Diên, cậu có nghe không đấy?”
“Tớ đây.”
Nghe thấy giọng nói của bạn thân vẫn xem như bình tĩnh, Cố Dịch Diệp mới thở phào nhẹ nhõm, “Tớ vốn không định nói chuyện này cho cậu nghe sớm như thế, nhưng tin tức này đã lan rộng trong giới rồi, tớ thật sự không thể nhịn được nữa…”
“Diệp Tử, tớ biết rồi.”
Lần này đến phiên Cố Dịch Diệp á khẩu cạn lời.
“Cậu biết?”
“Đúng thế.”
“Từ lúc nào?”
“Ba ngày trước.”
Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Dịch Diệp vẫn mở miệng hỏi: “Vậy cậu tính sao?”
Thẩm Lương Châu cũng được coi là một phú nhị đại ưu tú trong giới, dáng vẻ tuấn tú chững chạc, là du học sinh về nước được không ít cô gái yêu mến.
Nhưng mấy năm nay Thẩm Lương Châu giữ mình khá trong sạch, không có tai tiếng gì đồn đãi lung tung.
Ngay lúc mọi người cho rằng cặp đôi này sẽ tu thành chính quả, chuyện Thẩm Lương Châu cặp kè với cô người mẫu kia lại lộ ra.
Người đầu tiên truyền tin tức này ra ngoài chính là Điền Phi Văn, anh ấy là đối thủ một mất một còn của Thẩm Lương Châu.
Hôm đó, anh ấy đã chụp lén được cảnh hai người đi thuê phòng ở khách sạn năm sao.
Anh ấy lập tức gửi ảnh vào trong nhóm chat, còn trêu chọc: “Cậu Thẩm biết chơi thật, bội phục.”
Trong giới này gần như không thể giấu giếm được tin gì, truyền tới kể lui, gần như ai cũng biết.
Dù sao nhà họ Lâm cũng là một gia đình có uy tín và danh dự, cứ náo loạn như vậy cả hai bên đều sẽ mất mặt.
Lúc Lâm Tử Diên gọi điện cho Thẩm Lương Châu, anh ta còn đang ở nước ngoài.
Giọng điệu của đối phương rất vội vàng, “Tử Diên, em nghe anh giải thích đi.”
Lâm Tử Diên nói chuyện rất bình tĩnh: “Không cần giải thích, nếu chưa điều tra rõ ràng thì tôi cũng sẽ không chủ đ0ng gọi cho anh.”
Thẩm Lương Châu im lặng một lúc lâu, rồi trước khi cúp điện thoại anh ta mới cắn răng nói một câu, “Em chờ anh về, ngay lập tức.”
Đương nhiên Lâm Tử Diên không rảnh đợi anh ta về giải thích, cô đơn phương chia tay với Thẩm Lương Châu, rồi block hết các phương thức liên hệ của anh ta.
Cho nên, trận chiến này chưa kịp bắt đầu đã kết thúc rồi.
Lâm Tử Diên cười nhạt một tiếng, “Chia tay rồi.”
Nghe thấy câu trả lời này, Cố Dịch Diệp mới yên tâm, “Thế mới đúng, một lần phản bội là vứt cả đời, rời khỏi người như Thẩm Lương Châu, cậu chắc chắn sẽ tìm được người tốt hơn nữa.”
Bây giờ nghe thấy cái tên này, Lâm Tử Diên cũng cảm thấy có chút chán ghét theo phản xạ s1nh lý.
Cô bất đắc dĩ thở dài, trả lời: “Được rồi, đừng nói đến anh ta, mọi chuyện ngã ngũ cả rồi.”
Đến buổi tối.
Lâm Tử Diên đã về nhà từ sớm, tránh trường hợp bị mưa to phải nán lại trong cửa hàng.
Vừa mới sáu giờ, một cơn mưa to đã vui vẻ đổ xuống.
Thành phố bị không khí ướt át bủa vây, lá phong rơi xuống, chờ năm mới tới với sự sinh sôi và thay đổi, như đang mong đợi một cuộc sống mới.
Cô về đến nhà chưa được bao lâu thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa có hơi th0 bạo.
Tuy chưa đi xem nhưng trong lòng cô cũng đoán được phần nào.
Quả nhiên, vừa mở cửa đã thấy Thẩm Lương Châu bị dính mưa đến ướt nhẹp.
Anh ta vừa từ nước ngoài trở về đã vội vã gọi điện cho Lâm Tử Diên, nhưng làm thế nào cũng không thể liên lạc được.
Sau đó anh ta lại nhờ một người bạn chung đi thương lượng giảng hòa.
Không ngờ, Lâm Tử Diên không hề nể mặt, chỉ tuyên bố là mình và Thẩm Lương Châu đã chia tay từ lâu rồi.
Thẩm Lương Châu cực kỳ tuyệt vọng, hôm nay uống nhiều thêm mấy ly rượu nên lại không nhịn được chạy đến chỗ cô.
Thấy Thẩm Lương Châu bị mưa xối ướt nhẹp, dáng vẻ đáng thương y như một con chó nhỏ, Lâm Tử Diên không nhịn được nghĩ đến năm đó anh ta cũng đứng trước cửa nhà cô với bộ dạng như vậy.
Lúc đó cô gặp tai nạn xe, trong nhà cũng gặp một số rắc rối, vận may không ổn chút nào.
Thẩm Lương Châu đã đi suốt đêm lên chùa xin một lá bùa hộ mệnh cho cô, còn bị kẹt xe tr3n đường, anh ta dứt khoát chạy thẳng đến nhà cô, gương mặt tuấn tú ngây ngơ mang theo một chút ngượng ngùng, lúc nhìn về phía Lâm Tử Diên trong con ngươi tràn ngập hình bóng cô.
“Tử Diên, anh cầu nguyện với Phật, có anh bảo vệ bên cạnh em, mong em cả đời thuận buồm xuôi gió.”
Lời hứa năm đó nghe cực kỳ chân thành, bây giờ nhớ lại chỉ có cảm giác vả mặt bốp bốp không ngừng.
Hình như tr3n đường đến đây Thẩm Lương Châu đã bị ngã, dáng vẻ lịch lãm ngày xưa mất sạch, tr3n quần cũng bị dính chút bùn đất, lúc nhìn về phía Lâm Tử Diên, bên trong con ngươi chỉ có sự hối hận vô tận, “Tử Diên, em thật sự không thể nói chuyện hẳn hoi với anh được sao?”
“Không thể.”
Thẩm Lương Châu bất lực giải thích: “Buổi tối hôm đó là do anh quá chén… Nếu không phải vì quá chén thì anh sẽ không làm ra việc khốn nạn như vậy, anh không có chút t1nh cảm nào với cô ta.”
“Uống quá chén?” Lâm Tử Diên nhẹ giọng nhắc lại lời anh ta, có vẻ thấy rất thú vị, “Sau khi uống say anh làm được nhiều việc ghê nhỉ? Còn trả được tiền cho hai bộ sườn xám giá trị kếch xù nữa?”
Nghe tới đây, sắc mặt Thẩm Lương Châu cực kỳ khó coi.
Lâm Tử Diên không muốn phí lời với anh ta nữa, vẻ mặt cũng lạnh nhạt hơn.
“Thẩm Lương Châu, lúc anh quyết định điều này có nghĩa là anh và tôi không còn tương lai nữa.
Nếu anh còn muốn giữ lại mặt mũi, vậy thì sau này đừng dây dưa với tôi, như vậy hai chúng ta mới có thể đẹp mặt.”
Cô đóng cửa lại, cơn mưa ở ngoài trời dường như thêm nặng hạt.
Lâm Tử Diên lau sạch mấy giọt nước mưa mới bắn lên cổ tay, chuẩn bị đi về phía trước.
Tr3n chỗ cầu thang tầng hai, hình như Cao Mộng Vân cũng nghe thấy tiếng đ0ng, hỏi: “Người vừa rồi ở ngoài cửa nhà có phải là Lương Châu không?”
Lâm Tử Diên: “Đúng vậy.”
Cao Mộng Vân: “Nghe nói hai người chia tay rồi à?”
Lâm Tử Diên khẽ cười một tiếng: “Tin tức của dì cũng nhanh thật đấy.”
Cao Mộng Vân cau mày, trông có vẻ không vui mừng cho lắm: “Con cũng hành đ0ng cảm tính quá, một người đàn ông ưu tú như Lương Châu sau này không dễ kiếm đâu.
Không nói đến chuyện mấy năm nay cậu ta đã cống hiến bao nhiêu cho gia đình mình, mà cậu ta cũng tận tâm tận lực với con, con làm như vậy có cân nhắc đến gia đình mình chưa?”
Giọng điệu của Lâm Tử Diên rất bình tĩnh, chỉ đơn trả lời lại, “Anh ta ở bên một người phụ nữ khác rồi.”
Cao Mộng Vân bối rối, chỉ nói một câu, “Vậy công ty của ba con cũng mặc kệ à?”
Nói xong câu này, bà ta tỏ vẻ mất kiên nhẫn rồi rời đi.
Lâm Tử Diên nhìn theo bà ta.
Cô có thể hiểu sự không vui của Cao Mộng Vân, giống như việc cô hoàn toàn có thể chấp nhận hình thức liên lạc rập khuôn của gia đình mình.
Mấy năm nay nếu như không có Thẩm Lương Châu hỗ trợ, công ty của ba cô có thể đã không kiên trì được đến bây giờ.
Nếu như chia tay, Thẩm Lương Châu chắc chắn sẽ không giúp đỡ Lâm thị nữa, hoặc xui xẻo hơn là anh ta còn cố t1nh gây khó dễ thêm một chút.
Đến lúc đó đương nhiên địa vị của Lâm thị cũng gặp nguy hiểm.
Không phải Lâm Tử Diên chưa từng nghĩ đến hậu quả, nhưng khi đưa ra quyết định chia tay, cô không hề hối hận.
Quả nhiên.
Chỉ mấy ngày sau, cô nhận được tin nhắn từ một dãy số xa lạ.
Trông có vẻ là số điện thoại mới của Thẩm Lương Châu.
“Tử Diên, rời khỏi anh rồi em sẽ không tìm được người nào thích hợp hơn đâu.”
Lâm Tử Diên không trả lời anh ta.
Cô nghĩ, từ trước đến nay t1nh cảm luôn là thứ mà con người không thể nắm giữ được, như t1nh yêu mà Thẩm Lương Châu đã thể hiện ra trong thời gian qua, giờ đây cũng như đám bọt biển kia, toàn bộ đều biến mất; cũng như lời Thẩm Lương Châu đã nói, có thể cô thật sự sẽ không tìm được người thích hợp nào nữa.
Nhưng cô cũng không định sống tạm bợ với Thẩm Lương Châu.
T1nh cảm như mây khói, chỉ cần một làn gió thổi qua là tan biến, cô cũng không hy vọng gì cả.
Những ngày tháng yên ả lại trôi thêm một tuần.
Lúc Lâm Tử Diên đang ăn cơm ở trong nhà, tài xế báo tin nói người nhà phải vào viện, không thể đi đón chủ tịch Lâm được.
Người đó nói chuyện điện thoại rất ngượng ngùng, còn liên tiếp xin lỗi ba lần.
Cao Mộng Vân đáp một tiếng, cúp điện thoại rồi nói với Lâm Tử Diên: “Hôm nay con lái xe tới đây à?”
“Đúng vậy.”
“Bên tài xế đã xảy ra chút chuyện, hay con đi đón ba mình một chuyến nhé?”
Lâm Tử Diên thấy cũng đã hơi no nên gật đầu trả lời: “Được, con đi đón ông ấy.”
Lâm Vĩ Diệp có thể xem là người xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đương nhiên không thể so sánh với những gia tộc đã cố gắng mấy thế hệ, nhưng mấy năm gần đây đã đứng vững, công ty cũng ngày một lớn mạnh hơn.
Thế nhưng những chuyện cần ông tự mình xử lý vẫn nhiều như trước, các buổi tiệc rượu cũng không thấy ít đi.
Lâm Tử Diên lái xe khoảng chừng hai mươi phút thì đến trước một cửa tiệm cơm.
Lúc này sắc trời đã đen nhánh, cánh cửa gỗ lớn màu đỏ được chạm trổ hoa văn tinh xảo phức tạp, trông vô cùng quý phái.
Bên trong có người phục vụ đón tiếp, Lâm Tử Diên nhẹ nhàng gật đầu rồi đi vào trong.
Phòng bao ở đây được thiết kế tinh tế, phòng nào cũng là độc lập, hai bên có hoa tươi vây quanh, trong sự cổ kính còn xen lẫn hương gỗ nhẹ nhàng quyến rũ.
Lâm Tử Diên vừa gọi điện thoại cho ba mình xong, khoảng năm phút sau ông sẽ ra, thế nên cô đứng ở đây chờ một lát.
Ngay lúc mọi thứ đang cực kỳ yên tĩnh, căn phòng cách vách đột nhiên vang lên tiếng đ0ng.
Thì ra là có người đi ra.
Lâm Tử Diên vô thức quay đầu nhìn.
Người đàn ông có ngũ quan rất hoàn hảo, lạnh lùng anh tuấn.
Thân hình anh cao ráo thon gầy, dường như trời sinh đã mang theo khí chất cao ngạo.
Có vẻ anh ra ngoài để hít thở th0ng khí, khẽ châm lửa cho điếu thuốc lá, ngón tay thon dài cầm lấy điếu thuốc trông như một tác phẩm nghệ thuật, đ0ng tác lười biếng nhưng nhìn cực kỳ đẹp đẽ.
Thậm chí Lâm Tử Diên đã thất thần trong chốc lát.
Lúc trước cô tưởng Thẩm Lương Châu đã được coi là đẹp trai.
Nhưng bây giờ đem ra so sánh, vẻ ngoài sáng sủa của Thẩm Lương Châu vẫn kém người đàn ông ở trước mặt không ít.
Dù anh không nói lời nào nhưng chỉ đứng đó th0i cũng đủ thấy áp bách.
Làn khói trắng lượn lờ thoát ra từ kẽ môi, che mờ khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông.
Trong sân chỉ có một mình Lâm Tử Diên.
Có vẻ anh cũng chú ý đến cô.
Tầm mắt của người đàn ông nhẹ nhàng liếc qua, không nói nhiều lời, chỉ khẽ cử đ0ng ngón tay trong làn khói mờ ảo.
Lâm Tử Diên không nhịn được nắm chặt tay lại.
Đúng lúc này…
Cô nghe được giọng của ba mình.
Lâm Vĩ Diệp vốn định nói chuyện với Lâm Tử Diên mấy câu, kết quả ông vừa liếc mắt đã thấy Thẩm Tư Viễn đang đứng hút thuốc bên kia.
Ánh mắt của ông lập tức lóe lên sự vui vẻ và kinh ngạc, sau đó nhanh chóng bước sang, có phần ân cần nói: “Chào cậu Thẩm.”
“Sao hôm nay cậu lại ở đây?”
Thẩm Tư Viễn đã tung hoành trong giới kinh doanh nhiều năm, cho dù gặp ai anh cũng vô cùng lịch sự và thoải mái.
Lúc nhìn thấy Lâm Vĩ Diệp, đôi môi anh khẽ cong lên, dập tắt điếu thuốc trong tay rồi trầm giọng nói: “Tôi bàn chuyện làm ăn, ra ngoài hít thở không khí.”
Lâm Vĩ Diệp nhanh chóng kéo Lâm Tử Diên đến, nói: “Tử Diên, lại đây chào hỏi cậu Thẩm đi.”
Lâm Tử Diên khẽ mấp máy môi, nhưng cô vẫn nghe lời ba mình bước lên trước vài bước.
Lâm Tử Diên hơi cúi mặt xuống, lễ phép chào hỏi: “Xin chào anh Thẩm.”
Không biết Thẩm Tư Viễn có chú ý đến lời chào của cô không, những ngón tay với khớp xương rõ ràng nới lỏng khuy măng sét tr3n tay áo sơ mi, đ0ng tác tùy tiện nhưng vô cùng cấm dục.
Anh hơi hạ mắt nhìn về phía Lâm Vĩ Diệp, mặt không đổi sắc đưa ra lời mời: “Chú Lâm có muốn đi vào trong cùng chúng tôi không?”
——Hết chương 1 ——
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...