Thảm Thực Vật Hoang Dã

Tháng ba năm mới, Phương Huệ và Hứa Sân ra nước ngoài du lịch, nhân cơ hội này, Hứa Ngôn mời bạn bè đến nhà mới làm ấm nhà.

“Em nói sao lúc trước anh mời một mình ba mẹ tới ăn cơm trước, hoá ra là sợ bọn họ phát hiện Thẩm Thực, cho nên cố ý tránh mặt, đúng không?” Hứa Niên vừa cắn hạt dưa vừa ở bên cạnh Hứa Ngôn âm dương quái khí.

Thẩm Thực đang rửa rau, Hứa Ngôn mặt không chút thay đổi giơ dao lên chặt thớt: “Không có việc gì thì cút, đừng quấy rầy anh nấu ăn.”

Hứa Niên bị anh dọa đến run rẩy, ngậm miệng lại chạy ra phòng khách. Không lâu sau, Kỷ Hoài đến, ném chìa khóa xe lên bàn, chào hỏi mọi người rồi đến phòng bếp hỗ trợ. Ba người cùng xuống bếp, tiến độ nhanh hơn không ít, Tống Cẩn biết nấu cơm sau khi vào cửa cũng gia nhập chiến trường. Hứa Ngôn vốn là muốn từ chối, nói không thể để khách giúp mình nấu ăn.

“Đừng câu nệ như vậy.” Tống Cẩn cười nói, “Tôi chỉ là trợ thủ thôi.”

Làm chín món mặn hai món canh xong, Hứa Ngôn gọi Hứa Niên qua bưng thức ăn ra, Hứa Niên ngoài miệng lầm bầm mắng mỏ, thân thể rất thành thật, hấp ta hấp tấp đi tới đi lui, Lục Sâm cũng từ trên sô pha đứng dậy, để Diệp Tuyên với Thang Vận Nghiên tiếp tục ngồi trò chuyện, chờ đồ ăn xong lại đứng lên.

Hứa Niên bưng món ăn cuối cùng lên bàn, tiếp theo đi qua đỡ Diệp Tuyên, từ khi Diệp Tuyên mang thai hắn đã trở nên cẩn thận không thể chịu được, hận không thể làm một cái gậy hình người cho chị(*) của hắn, 24 giờ không rời tay.

(*): Bản gốc để là tỷ tỷ, nghĩa là chị gái, tuy nhiên Hứa Niên và Diệp Tuyên là vợ chồng nên mình chưa nghĩ ra chuyển như nào cho hay ho, thôi để ‘chị của hắn’ vậy =]]

Rượu là Lục Sâm mang đến, theo miêu tả khoa trương vô trách nhiệm của Hứa Niên: Lafite 1982 trong nhà máy rượu của Lục Sâm lại giống như bán sỉ.

Ngoại trừ Diệp Tuyên uống nước trái cây, những người khác đều rót rượu vang đỏ. Tám người nâng chén cùng nhau cụng ly, mọi người chúc mừng Hứa Ngôn dọn sang nhà mới, đồng thời nhắc nhở cậu đêm nay cẩn thận một chút, bị chuốc cho say là không thể tránh khỏi.

Hứa Ngôn bị ồn ào đến không còn sức phản kháng, không ngừng gật đầu giống như gà con mổ thóc: “Được được được, nên mà, nên mà, nên mà,…”

“Vậy thì không hẳn.” Hứa Niên vĩnh viễn là người xông lên tuyến đầu tìm đường chết, “Kim ốc tàng kiều, trong lòng vui mừng muốn chết, bị chuốc chút rượu thì tính là gì~”

“Kiều” nào đó không nói một lời, đón ánh mắt không mấy ý tốt của mọi người, bình tĩnh uống một ngụm rượu.

“Hôm nay là một ngày vui, đừng khiến hai chúng ta anh em bất hoà chứ, có được không?” Hứa Ngôn lễ phép hỏi hắn.

Hứa Niên trừng mắt một cái, quay đầu gắp thức ăn cho chị của hắn. Quả nhiên, mới ăn được một nửa, Hứa Ngôn đã rơi vào trạng thái say rượu, thua mười ván oẳn tù tì, uống đến hai mắt mơ màng, mí mắt cũng không nhấc lên được. Thẩm Thực muốn ngăn rượu, Hứa Ngôn sống chết không cho, bởi vì nghĩ đến bệnh tình của Thẩm Thực, trong lòng vẫn hy vọng anh uống ít rượu một chút.

“Tôi thấy… Lục Sâm nắm tay Kỷ Hoài…” Hứa Ngôn đầu óc mơ hồ ghé vào bên tai Thẩm Thực nói nhỏ với anh, “Anh giúp em xác định một chút… có phải thật hay không…”


Thẩm Thực nghiêng đầu nhìn sang, Lục Sâm và Kỷ Hoài ngồi cùng một chỗ, lúc trước Kỷ Hoài ở trong phòng bếp không cẩn thận làm đứt tay, một vết thương siêu nhỏ, chảy chút xíu máu, rất nhanh đã cầm máu. Lúc này không biết tại sao, Lục Sâm đang nắm chặt ngón tay bị thương của Kỷ Hoài nhìn, hai người còn nói gì đó — nhưng trên bàn quá ồn ào hỗn loạn, nên không thu hút sự chú ý của mọi người.

“Là thật.” Thẩm Thực quay đầu nhìn Hứa Ngôn xác nhận cảnh tượng, “Là đang nắm tay.”

“Trời……” Hứa Ngôn trở nên ngây ngốc.

Ăn cơm xong, Hứa Ngôn gần như bất tỉnh nhân sự, Tống Cẩn là người đầu tiên rời đi, nói rằng em trai anh đã đợi ở dưới lầu. Hứa Ngôn nhất quyết muốn tiễn anh ra cửa, ôm vai Tống Cẩn không ngừng nói lời cảm ơn, cảm ơn nhà thiết kế Tống giúp cậu làm cho căn nhà đẹp như vậy.

Sau đó không lâu tài xế của Hứa Niên cũng tới, bạn trai thần long thấy đầu không thấy đuôi của Thang Vận Nghiên cũng đang trên đường tới, cô thuận đường nên cùng hai người Hứa Niên và Diệp Tuyên xuống lầu. Tám người chớp mắt đã đi được một nửa, Thẩm Thực rót cho Hứa Ngôn một ly nước nóng, để cậu dựa vào sô pha một lát, sau đó cùng Kỷ Hoài dọn dẹp bàn.

“……” Hứa Ngôn nhìn chằm chằm Lục Sâm.

Lục Sâm một tay chống cằm, nhìn cậu cười cười: “Nhìn tôi làm gì.”

“Hừ hừ.” Hứa Ngôn nheo mắt lại, “Anh và Kỷ Hoài là chuyện gì, bắt đầu từ khi nào?”

“Bắt đầu cái gì?” Lục Sâm lười biếng hỏi.

“Đừng giả ngốc!” Hứa Ngôn cau mày trừng anh, “Tôi vừa nhìn thấy hai người nắm tay nhau trên bàn cơm.”

“Cậu ấy bị đứt tay, tôi nhìn xem, cái đó không gọi là nắm tay”.

“Chậc chậc chậc……” Hứa Ngôn lắc đầu liên tục, “Lục đại nhiếp ảnh, anh thật sự không thành thật.”

Nụ cười của Lục Sâm nhạt đi một chút, vẫn là bộ dáng lười nhác kia, nhưng Hứa Ngôn không hiểu sao cảm thấy anh có vài phần nghiêm túc ở bên trong —Lục Sâm nói: “Thật không có gì bắt đầu, ai cũng có nhu cầu, chơi đùa một chút mà thôi, không cho là thật.”

Cho dù Hứa Ngôn không tỉnh táo, nghe được câu trả lời này cũng nên hiểu rõ, cậu mơ hồ gật đầu, uống ngụm nước nóng, dời tầm mắt nhìn lại, Thẩm Thực đang ở phòng ăn bên kia lau bàn.

Bộ lọc Nhan Cẩu không bao giờ biến mất, Luật sư Thẩm lau bàn quét rác hay làm gì Hứa Ngôn đều cảm thấy đẹp mắt.


Dọn dẹp bàn bếp xong, Thẩm Thực và Kỷ Hoài đều tự mình rót ly nước, đi tới sô pha ngồi xuống. Hứa Ngôn uống rượu xong lại cạn một ly nước nóng, muốn đi vệ sinh, loạng choạng đứng lên: “Tôi đi toilet.”

Thẩm Thực đứng dậy đỡ cậu, Hứa Ngôn dựa vào bản năng đi vào phòng ngủ, đi thẳng đến bên giường, bỗng nhiên quên mất mình muốn làm gì, đứng sững sờ ở đó.

“Em muốn làm gì ấy nhỉ?” Hứa Ngôn mờ mịt nhìn Thẩm Thực.

“Không biết.” Thẩm Thực cũng không nhắc nhở cậu.

“……” Suy nghĩ năm giây, Hứa Ngôn “À” một tiếng thật dài. “Em muốn đi tiểu”.

Thẩm Thực hỏi: “Anh giúp em nhé?”

Hứa Ngôn cười một tiếng, đẩy lên vai anh một cái: “Tránh ra tránh ra!”

Trong phòng khách, Kỷ Hoài dùng điện thoại di động xử lý công việc, Lục Sâm nhắm mắt dưỡng thần, sáng sớm hôm nay mới xuống máy bay, ngay sau đó đi vào phòng, hiện tại an tĩnh lại, cả người đều mệt mỏi.

“Đúng rồi.” Lục Sâm đột nhiên mở miệng.

Kỷ Hoài ngước mắt nhìn anh, Lục Sâm nói tiếp: “Hứa Ngôn biết rồi.”

Quả nhiên Hứa Ngôn cũng không phải Hứa Niên, trong chuyện này sẽ không chậm chạp như vậy, Kỷ Hoài cảm thấy có lẽ cậu cũng đã sớm thấy có điều gì đó không đúng lắm, chẳng qua lần này uống nhiều nên mới trực tiếp hỏi ra.

“Ừ.” Kỷ Hoài đáp, “Năm phút nữa tài xế sẽ đến, tiện đường đưa anh về.”

“Không tiện đường.” Lục Sâm mở to mắt, bên miệng mang theo chút cười, “Tôi và nhà cậu không cùng hướng.”

Kỷ Hoài không nói gì, nhàn nhạt nhìn anh, Lục Sâm rất phối hợp làm bộ suy nghĩ một hồi, nói: “Vậy đến nhà cậu ngủ đi, tính ra cũng đã hơn một tháng không gặp.”


Anh nghiêng đầu, cả người dường như lười biếng muốn rã rời, âm thanh yếu ớt: “Chỉ đơn thuần ngủ, không lên giường, tôi với mấy người không giống nhau, tôi lớn tuổi rồi, mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt, làm không nổi thật đấy”

“Sao cũng được.” Kỷ Hoài trả lời.

Thẩm Thực một mình ra khỏi phòng, Lục Sâm hỏi: “Hứa Ngôn đâu?”

“Thích sạch sẽ, nhất định phải tắm ngay” Thẩm Thực nói.

“Vậy chúng tôi đi trước.” Lục Sâm đứng lên, “Anh nói với Hứa Ngôn một tiếng nhé”

“Được.”

Ra khỏi cửa, đang chờ thang máy. Lục Sâm tựa vào tường, ngoắc ngoắc ngón tay với Kỷ Hoài, Kỷ Hoài đứng trước mặt anh, Lục Sâm đứng thẳng người, ôm cổ hắn hôn lên. Kỷ Hoài đỡ eo anh, hai người hôn nhau một lát, Lục Sâm thở dài, rất buồn rầu nói: “Vẫn là làm đi, ngủ thuần túy không thích hợp với chúng ta.”

Kỷ Hoài vẫn rất bình tĩnh trả lời: “Sao cũng được.”

Thẩm Thực trở lại toilet, Hứa Ngôn đang nằm trong bồn tắm ngủ say, đầu gội được một nửa, giọt nước tí tách rơi xuống. Thẩm Thực c ởi quần áo bước vào, đỡ Hứa Ngôn lên một chút, giúp cậu gội đầu.

“Bọn họ… đi rồi sao?” Hứa Ngôn mơ mơ màng màng nói thầm.

“Đi rồi.”

Hứa Ngôn đầu đội đầy bọt xà phòng, cố gắng mở mắt, vươn bàn tay ướt sũng ra, nâng mặt Thẩm Thực lên.

Cậu hôn lên mặt Thẩm Thực một cái, lại hôn mũi anh, hôn miệng anh.

“Em làm được rồi.” Hứa Ngôn nói.

Cậu còn nhớ lúc Thẩm Thực tặng nhẫn đã nói câu “Cho anh một gia đình” — kỳ thật chuyện này rất đơn giản, Thẩm Thực có nhà, trong căn nhà đó gần như chứa tất cả quá khứ và hồi ức của bọn họ. Trên danh nghĩa Hứa Ngôn cũng có nhà do ba mẹ tặng, hai người bọn họ nếu như muốn một chỗ ở ổn định, hoàn toàn không cần phí sức.

Nhưng nơi này không giống, là Hứa Ngôn tự mình mua, là cậu tìm nhà thiết kế trang hoàng, cũng là cậu chính miệng mời Thẩm Thực tới ở, hơn nữa nhân cơ hội chuyển nhà, thẳng thắn công khai với bạn bè mối quan hệ của hai người.

Thẩm Thực muốn có một gia đình, Hứa Ngôn đã làm được.

“Làm được cái gì?” Mặc dù trong lòng hiểu rõ, nhưng Thẩm Thực vẫn hỏi cậu.


Hứa Ngôn kéo tay Thẩm Thực lên, giữ chặt ngón tay, nhìn chiếc nhẫn trên tay hai người: “Sau này nơi này chính là nhà của chúng ta.”

“Tuy rằng bên kia anh còn có nhà, còn lớn hơn nơi này, nhưng bên này náo nhiệt hơn một chút.” Hứa Ngôn phân tích.

Thẩm Thực có đôi khi cảm thấy mình rất tham lam, muốn Hứa Ngôn chỉ thuộc về một mình anh, muốn ba mẹ Hứa Ngôn tán thành quan hệ của bọn họ, có đôi khi anh lại không mong muốn gì hơn, chỉ cần Hứa Ngôn ở bên cạnh là tốt rồi. Phần lớn thời gian anh đều hài lòng —bệnh trầm cảm cũng đã giảm xuống mức độ nhẹ, lượng thuốc giảm hơn phân nửa, thuốc ngủ gần như đã được bỏ, ngoại trừ lúc đi công tác, anh gần như đều có thể gặp Hứa Ngôn trước khi ngủ và sau khi thức dậy.

Nhận được đã rất nhiều, điều mà Thẩm Thực trước đây không dám tưởng tượng, nhưng Hứa Ngôn luôn cho anh nhiều hơn một cách bất ngờ. Giống như mặt trời, Thẩm Thực khao khát được chiếu sáng, vì thế Hứa Ngôn đã chiếu sáng cho anh, hơn nữa mang cho anh nhiều hơn, càng nhiều ấm áp, sức sống, hy vọng.

Cho nên Hứa Ngôn một chút cũng không thay đổi, lúc yêu một người, luôn rất dũng cảm và chân thành. Tuy rằng đã từng bị tổn thương sâu sắc, nhưng bởi vậy cậu mới có thể tin tưởng, Thẩm Thực của hiện tại, là xứng đáng với sự trả giá của chính mình, không cần lo lắng, không cần sợ hãi.

“Ngôn Ngôn.” Thẩm Thực lau sạch vết nước trên mặt Hứa Ngôn, nhìn cậu rất gần, muốn nói rất nhiều, cuối cùng chỉ nói, “Cảm ơn em.”

Cảm ơn vì đã yêu anh, cảm ơn vì đã cứu anh.

“A……mắt luật sư Thẩm đỏ lên rồi.” Hứa Ngôn tựa như dỗ trẻ con, ngửa đầu nhẹ nhàng thổi hơi vào mắt Thẩm Thực, “Thổi cho anh, thổi sẽ không khóc nữa.”

Thẩm Thực khẽ cười ra tiếng, ôm lấy Hứa Ngôn, cúi đầu vùi mặt vào cổ cậu.

“Sao luật sư Thẩm còn làm nũng.” Hứa Ngôn cảm giác cổ ngứa ngáy, cậu rụt vai, “Em nghĩ cách, khi nào thì sẽ đưa anh về nhà một chuyến.”

Hứa Ngôn nhận thấy, trong nhà hiện tại đang ở trong một tình trạng vô cùng vi diệu — Hứa Sân và Phương Huệ có khả năng đã đoán được cậu đang ở chung với Thẩm Thực, nhưng lại không làm cho rõ, dù sao ai cũng nhìn ra được Hứa Ngôn hiện tại rất vui vẻ, cho nên một khi chuyện này được đưa lên mặt bàn mà nói, tất nhiên sẽ phá vỡ sự cân bằng hiện có. Điều mà Hứa Sân và Phương Huệ hy vọng nhất đương nhiên chính là Hứa Ngôn có thể vui vẻ, nhưng đối với Thẩm Thực vẫn tràn ngập khúc mắc, trong lúc nhất thời cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Nhưng mọi việc luôn phải giải quyết, bạn trai luôn phải mang về nhà cho ba mẹ xem.

“Không sao, cứ từ từ.” Thẩm Thực nói, “Em đừng gây áp lực cho mình, cũng đừng gây áp lực cho cô chú, hiện tại đã tốt lắm rồi.”

“Chẳng lẽ anh không muốn đến nhà em chơi sao?” Hứa Ngôn hỏi ngược lại anh. Thẩm Thực dừng một giây, ôm chặt cậu một chút, chóp mũi cọ lên cổ Hứa Ngôn vài cái, cũng không quan tâm nữa mà thẳng thắn trả lời: “Muốn” — anh cũng có rất nhiều áy náy cùng hứa hẹn muốn nói với người nhà Hứa Ngôn.

Hứa Ngôn bị cọ đến tê dại nửa người, chữ sắc trên đầu như một thanh đao chém cậu đến thần hồn điên đảo, rượu vừa mới nguôi lại dâng lên, Hứa Ngôn hùng hồn nói: “Ngày mai sẽ đưa anh về nhà gặp ba mẹ!”

Cậu thậm chí đã quên, Hứa Sân và Phương Huệ hiện đang đi du lịch bên kia Nam bán cầu, ngày về không xác định.

Hết Phiên ngoại 04


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận