Bữa tối là Thẩm Thực làm, mấy món ăn thường ngày rất đơn giản. Lúc anh ở trong bếp Hứa Ngôn nhận được điện thoại của Lục Sâm, hỏi buổi tối có thể giúp một việc hay không.
“Tôi đang ở một studio khác, xảy ra chút tình huống nên bị trì hoãn, thời gian trùng lặp, sau khi thương lượng một chút, bên kia chỉ chấp nhận cậu thay tôi đi chụp.” Lục Sâm nói, “Vừa đi công tác về đã nhờ cậu tới hỗ trợ, tôi cũng cảm thấy rất ngại…”
“Xin đừng đạo đức giả như vậy.” Hứa Ngôn cười nói: “Ăn tối xong tôi sẽ tới, trong vòng hai giờ.”
“OK, cảm tạ Hứa đại nhiếp ảnh đã cứu giúp.”
Mới vừa cúp điện thoại, Hứa Niên lại gọi tới, hỏi Hứa Ngôn đang ở đâu, đã về chưa, có muốn đến nhà ba mẹ ăn cơm hay không.
“Về rồi, ăn cơm thì để lần sau đi.” Hứa Ngôn nói.
“Làm sao vậy nè” Hứa Niên giống như chó nghiệp vụ, lập tức ngửi ra được có gì đó không đúng, “Anh, anh đang ở đâu? Vừa về đã bận công việc rồi?”
Thẩm Thực đang quay về phòng bếp bưng đ ĩa thức ăn cuối cùng, Hứa Ngôn thấp giọng nói: “Không có, đang ăn cơm tối với chị dâu xinh đẹp của em, đừng làm phiền anh.”
Nói xong, cậu dứt khoát cúp điện thoại, cắt đứt tiếng sói tru của Hứa Niên.
Mà chị dâu xinh đẹp của Hứa Niên đã bưng cơm lên, đứng vào bàn nhìn Hứa Ngôn hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Tạm thời có một buổi chụp, cơm nước xong em phải về.” Hứa Ngôn đi qua ngồi xuống, “Hôm nay sẽ không qua đêm ở chỗ anh nữa.”
Thẩm Thực sửng sốt đứng ở nơi đó, nhất thời chưa thể lấy lại tinh thần, cảm giác kia giống như đứa bé vất vả lắm mới có được một viên kẹo yêu thích, cầm trong tay còn chưa kịp sưởi ấm đã bị lấy đi rồi, còn được thông báo hiện tại không thể mở ra, còn phải chờ một chút.
“Làm sao vậy?” Thấy anh vẫn đứng đó, Hứa Ngôn ngẩng đầu hỏi.
“Không có gì.” Thẩm Thực ngồi xuống, “Phải bận đến mấy giờ? Em chỉ vừa mới trở về.”
“Không biết, có lẽ là sáng sớm.” Hứa Ngôn trả lời.
Thẩm Thực im lặng một lát rồi hỏi: “Anh đưa em về, sau đó có thể đợi em ở nhà em được không?”
“Ngày mai anh không đi làm sao?”
“Không đi công tác không phải lúc họp, thì làm việc ở đâu cũng được.” Thẩm Thực không đề cập đến chuyện mình xin nghỉ một tháng, thời gian quá dài, anh sợ Hứa Ngôn hỏi vì sao phải nghỉ lâu như vậy.
Hứa Ngôn suy nghĩ một chút: “Thôi bỏ đi.” Cậu cúi đầu ăn cơm, “Lát nữa em đi tàu cao tốc trở về, nhanh một chút. Hôm nay khẳng định kết thúc công việc rất muộn, để anh chờ cũng không có ý nghĩa gì, còn ảnh hưởng đến việc anh nghỉ ngơi. Ngày mai và ngày kia em đều có việc, chờ qua mấy ngày nay, em cũng sẽ nghỉ phép.”
Cậu đã có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo – cả hai người đều bận rộn đến mức họ phải đi công tác khắp nơi, hơn nữa không sống trong cùng một thành phố, có lẽ sẽ không dành nhiều thời gian cho nhau.
Nhưng đối với bọn họ mà nói có lẽ chưa hẳn là chuyện xấu.
“Được.” Thẩm Thực rủ mi nói.
Cơm nước xong, đêm chén bát ném vào máy rửa chén, Thẩm Thực lấy mấy quả cam trong tủ lạnh ép nước uống. Hứa Ngôn đứng bên cạnh anh, hỏi: “Sao anh không hỏi em anh nấu ăn có ngon không.”
Thẩm Thực nở nụ cười rất nhạt: “Chắc chắn không ngon bằng em làm.” Anh đưa nước cam cho Hứa Ngôn, “Nếm thử xem có ngọt không.”
Trước kia Hứa Ngôn rất thích uống nước cam ép, nhất là vào mùa hè, trong tủ lạnh luôn có mấy quả cam, bảy trái vừa hay có thể ép được hai ly, ly của Thẩm Thực không thêm đá, dạ dày anh không tốt.
“Ngọt.” Hứa Ngôn uống một ngụm, lúc ngước mắt lên vừa vặn chạm tầm mắt Thẩm Thực, Hứa Ngôn rất nhanh chuyển ánh mắt, xoay người, giấu đầu hở đuôi đi mở cửa tủ lạnh, nhìn vào bên trong.
Thẩm Thực đưa tay cầm lấy ly nước, uống một ngụm — là ngọt. Mấy năm nay chính anh đã làm qua rất nhiều ly nước cam tươi ép, chỉ có lần này ngọt nhất.
Không liên quan đến quả cam, mà là có liên quan đến người cùng uống nước cam.
Uống nước cam xong, lên lầu, Hứa Ngôn lấy bộ quần áo trong máy giặt, mang ra sân thượng phơi khô.
“Ngày mai anh nhớ lấy vào giúp em một chút.” Hứa Ngôn nói.
“Được.” Thẩm Thực đứng ở một bên cửa ở ban công, trả lời.
Hứa Ngôn thuận tay gom mấy bộ quần áo khô của Thẩm Thực lại, rất tự nhiên, giống như trước đây, mang vào phòng ném lên giường, gấp lại từng bộ, ôm vào phòng thay đồ.
Không nói chuyện phiếm —— điều đó cũng không thực tế lắm đối với họ. Thẩm Thực im lặng đi theo bên cạnh Hứa Ngôn, nhìn cậu kéo ngăn kéo, bỏ qu@n lót vào, kéo một ngăn kéo khác, bỏ vớ vào, mở tủ quần áo, treo quần áo lên móc treo.
Hứa Ngôn vừa đóng cửa tủ quần áo lại, Thẩm Thực từ phía sau ôm lấy eo cậu. Cả người Hứa Ngôn cơ bắp chợt cứng ngắc, sự tồn tại của trái tim trong nháy mắt hiện nên rõ ràng, giống như toàn bộ phồng lên bành trướng, cảm giác đập mạnh mãnh liệt, chạm vào da thịt, phát ra âm thanh thình thịch, Hứa Ngôn nghe được. Cậu không hề làm bất cứ hành động nào quá mạnh mẽ, chỉ treo vài bộ quần áo, nguyên nhân tim đập nhanh chỉ có thể là do căng thẳng mà thôi – nhưng mà Thẩm Thực chỉ ôm lấy cậu mà thôi.
Làn da kết nối giữa vai và cổ truyền đến một cảm giác nóng, là hơi thở của Thẩm Thực. Hứa Ngôn cảm thấy cổ ngứa ngáy, vô thức nghiêng đầu, vừa lúc đụng vào đầu Thẩm Thực.
Thân thể dán sát nhau, tim Thẩm Thực đập vào lưng Hứa Ngôn, từng cái từng cái. Sau khi về nước, rất nhiều lúc Hứa Ngôn cảm thấy Thẩm Thực như sắp chết — thật sự sợ một giây sau anh sẽ ngã xuống đất. Đặc biệt là khi nghe Thang Vận Nghiên nói Thẩm Thực bị bệnh, Hứa Ngôn có rất nhiều suy đoán, trong lòng luôn có nghi hoặc, chỉ có hiện tại, cảm nhận được nhịp tim của Thẩm Thực, Hứa Ngôn mới có loại cảm giác “Người này còn sống”.
Hứa Ngôn đẩy tay Thẩm Thực ra, xoay người trong vòng tay anh, mặt đối mặt nhìn anh – chỉ nhìn thoáng qua, một luồng nhiệt lập tức xông lên cổ, Hứa Ngôn cảm giác trên mặt nóng lên. Ánh mắt Thẩm Thực chăm chú khắc chế lại, nhưng sự kiềm chế đó giống như băng mỏng, bị đè nén một cách nguy hiểm, Hứa Ngôn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sóng ngầm cuồn cuộn dưới đáy băng, hơn nữa khó có thể chống đỡ.
Dưới tình huống như vậy, Hứa Ngôn căn bản không cách nào mở miệng hỏi: Xin hỏi thân thể của anh có khỏe không, có bệnh gì?
Nhưng nên hỏi vẫn phải hỏi, Hứa Ngôn giơ tay nâng mặt Thẩm Thực lên, vừa định nói chuyện, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, Thẩm Thực cúi đầu c ắn môi dưới của cậu. Khoảnh khắc hôn nhau, hơi thở của hai người không thể tự chủ mà trở nên nặng nè, đôi môi chạm vào nhau, trở nên ẩm ướt lại nóng bỏng, đầu lưỡi Thẩm Thực cạy mở hàm răng Hứa Ngôn, mang tính tấn công quấn lấy đầu lưỡi của cậu. Tay anh đặt trên sau lưng Hứa Ngôn, đẩy gấu áo ngủ ra, sờ vào, lòng bàn tay vuốt v e lưng Hứa Ngôn, có chút ẩm ướt, không biết có phải là trên người Hứa Ngôn đổ mồ hôi, hay là lòng bàn tay Thẩm Thực đổ mồ hôi. Tay còn lại theo hông hướng lên, nắm lấy gáy Hứa Ngôn trong tư thế kẹp chặt.
Có loại cảm giác giống như cuối cùng cũng uống được nước, d*c vọng chồng chất đã lâu cuối cùng cũng đạt được một chút thỏa mãn, ví dụ như dùng tăm bông ngâm nước thấm qua trên đôi môi khô nứt, tạm thời được xoa dịu một chút —— nhưng mà chắc chắn là không đủ. Hứa Ngôn cảm giác như mình một nửa ở trong nước, một nửa ở sa mạc, cả người không ngừng chìm xuống, đồng thời cũng khô nóng bừng bừng, muốn hít thở nhưng không được, cậu không ngừng nuốt xuống, m út lấy đầu lưỡi Thẩm Thực. Đầu lưỡi tê dại, bên tai tràn ngập âm thanh của tiếng nước, Hứa Ngôn chỉ có thể từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng vang yếu ớt, nước bọt tràn ra khoé miệng, chưa kịp nuốt xuống, ngứa ngáy lướt qua cằm.
Hơi tách ra một chút, Thẩm Thực dán vào môi Hứa Ngôn, Hứa Ngôn mơ mơ màng màng nghe thấy anh thấp giọng nói: “Muốn bồi thường cho anh.”
Bồi thường, bồi thường cái gì? Đầu Hứa Ngôn mơ hồ, còn chưa kịp thở ra một hơi, lại bị Thẩm Thực chặn miệng lại. Cậu hàm hồ ừ ừ hai tiếng, Thẩm Thực lần này dùng sức càng mạnh, Hứa Ngôn cảm giác môi bị cắn sưng lên, nói không chừng tiếp theo lập tức sẽ chảy máu. Nương theo sự đau đớn, cậu cuối cùng cũng có được đáp án —— bởi vì hôm nay không thể ở lại qua đêm, cho nên Thẩm Thực muốn cậu bồi thường.
Tay cậu trượt từ bên mặt Thẩm Thực xuống, đến bụng dưới, cũng sắp đụng phải, nhưng đã bị Thẩm Thực nắm lấy cổ tay, đẩy cậu ngã ra phía trước một chút, Hứa Ngôn tựa vào tủ quần áo.
“Không phải muốn… bồi thường sao.” Hứa Ngôn thở gấp, “Nhanh lên, em đang vội.” Cậu đoán có thể là Thẩm Thực không thỏa mãn nếu chỉ dùng tay, vì vậy dứt khoát muốn quỳ xuống, Thẩm Thực lại kịp thời kéo cậu lên đứng vững.
“Không phải cái này.” Thẩm Thực nói, nhìn chằm chằm Hứa Ngôn, “Lần sau phải trả anh một buổi tối.”
Hứa Ngôn vẫn còn ngơ ngác, không suy nghĩ sâu xa, vui vẻ đáp ứng: “Nhất định trả lại cho anh.”
Chiếc vali mới vừa xách lên lầu chưa đầy hai tiếng lại bị lấy xuống lại, Thẩm Thực đưa Hứa Ngôn đến trạm tàu cao tốc.
“Anh mắc bệnh gì à?” Trên xe yên tĩnh, Hứa Ngôn cuối cùng cũng hỏi.
Thẩm Thực nắm chặt vô lăng, bình tĩnh trả lời: “Hạ đường huyết, dạ dày không tốt lắm.”
“Tay thì sao?”
“Cũng không ổn lắm”
“Còn gì không ổn nữa không?”
“Không có”
Thẩm Thực vẫn nhìn con đường phía trước, không đối diện với Hứa Ngôn, để đảm bảo có thể đối đáp trôi chảy.
“Có giấy báo cáo xét nghiệm của bệnh viện không, cho em xem một chút.”
“Có.” Thẩm Thực trả lời, “Khi về gửi cho em.”
Hứa Ngôn có quyền được biết, một ngày nào đó nhất định phải nói cho cậu biết chuyện này. Thẩm Thực nghĩ thầm, nhưng không thể là bây giờ, bọn họ chỉ vừa mới bắt đầu lại từ đầu.
Đến ga tàu, Hứa Ngôn đeo khẩu trang, tháo dây an toàn: “Anh đừng xuống xe, đậu xe tạm thời vượt quá thời gian sẽ bị phạt.”
Cậu đưa tay mở cửa xe, nhưng Thẩm Thực giữ chặt cánh tay cậu lại, nghiêng người hôn cậu. Hứa Ngôn thuận theo mở miệng hôn lại, đồng thời đếm ngược trong lòng: “5, 4, 3, 2, 1…”
Thời gian vừa kết thúc, cậu đẩy vai Thẩm Thực tách hai người ra, Thẩm Thực lại đuổi theo hôn nhẹ khóe miệng cậu vài cái, mới nói: “Đi đường cẩn thận.”
“Shhh…” Hứa Ngôn li3m li3m môi, ở trong phòng thay đồ đã bị cắn rất đau, nhận xong nụ hôn này, càng đau hơn. Cậu vừa xuống xe vừa nói, “Đau quá, lần sau anh nhẹ một chút.”
Gáy sau cũng bị nhéo nhẹ có chút đau, Thẩm Thực thật sự không có chút thay đổi nào về phương diện này.
Hứa Ngôn xách vali từ cốp xe sau đi vào trạm, Thẩm Thực khởi động xe, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại ở bóng lưng Hứa Ngôn. Anh nhìn thấy Hứa Ngôn bỗng nhiên dừng bước trong đám đông, quay người lại, từ trong dòng xe cộ tìm được xe của anh, sau đó giơ tay vẫy vẫy.
Cậu đang định nói lời tạm biệt, nhưng Thẩm Thực đột nhiên quay đầu lại, không nhìn cậu nữa.
Hứa Ngôn có lẽ vĩnh viễn sẽ không biết cảnh tượng này đối với Thẩm Thực mà nói là khó có thể chấp nhận đến nhường nào, sẽ làm cho anh nhớ tới cái nhìn ở sân bay ba năm trước, cùng với vô số lần trong chia tay im lặng, cái cảm giác tuyệt vọng khi sắp mất đi một người lâu dài này.
Vào trạm vài phút sau Hứa Ngôn liền lên tàu cao tốc, cất kỹ vali, ngồi xuống ghế, chưa đầy một phút, cậu nhận được điện thoại của Thẩm Thực.
“Sao thế?”
“Không có gì.” So với tiếng ồn ào trong xe, Thẩm Thực bên này có vẻ đặc biệt yên tĩnh, anh nói, “Chỉ là muốn xác nhận một chút.”
Xác nhận một chút, bọn họ chỉ là xa nhau tạm thời, rất nhanh là có thể gặp lại.
“Ừ, vừa mới lên xe.” Hứa Ngôn nói, “Anh lái xe còn gọi điện thoại?”
“Dừng ở ven đường.” Thẩm Thực thở dài rất nhẹ, “Anh không muốn…”
Hành khách ngồi bên cạnh đứng ở lối đi nhỏ, Hứa Ngôn đứng dậy nhường người, hỏi: “Cái gì?”
“Không có gì, cúp máy trước, hôm nay em bận xong thì nghỉ ngơi thật tốt.”
“Được, lái xe cẩn thận.” Sau khi cúp điện thoại, Hứa Ngôn không hiểu cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không có manh mối, nên cũng không thể suy nghĩ thêm nữa.
Thẩm Thực ngồi trong xe, nhìn màn hình tắt. Thì ra có được cũng không phải chuyện hoàn hảo, đối với anh mà nói, có được có ý nghĩa anh muốn nhận được cảm giác an toàn nhiều hơn từ Hứa Ngôn, có lẽ là triệu chứng của bệnh tật quấy nhiễu, tóm lại anh chung quy không thể hoàn toàn ổn định lại được —— còn cần thời gian.
Anh nằm sấp trên vô lăng, giọng nói rất thấp lẩm bẩm: “Anh không muốn tỉnh dậy.”
Hết chương 58.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...