Bởi vì không ngờ Hứa Ngôn sẽ nói những lời này, cho nên Thẩm Thực hoàn toàn không kịp phản ứng. Giống như là anh đã đặt chân lên mép mái nhà vốn đã chuẩn bị nhảy, nhưng góc áo lại bị kéo rất nhẹ, thực ra lực không đủ để giữ anh lại, nhưng nó đã kích hoạt chút mong muốn sống sót cuối cùng của anh.
Anh quay đầu lại, muốn thấy rõ đang giữ chặt mình là cái gì, nhưng chỉ nhìn thấy một mảnh sương mù trắng xóa.
“Em…” Thẩm Thực biết mình đang nói chuyện, cũng biết mình đang nói cái gì, nhưng anh dường như không nghe rõ thanh âm của mình. Ánh mắt khó có thể tập trung, anh khàn khàn hỏi, “Em nói cái gì?”
“Đừng giả vờ điếc.” Hứa Ngôn nói.
Sương mù trước mắt anh đột nhiên tan đi, Thẩm Thực đứng trong gió trên mái nhà, quay đầu nhìn lại, giữ chặt anh là Hứa Ngôn – Hứa Ngôn của chín năm trước, Hứa Ngôn của bảy năm trước, Hứa Ngôn của ba năm trước, Hứa Ngôn ngay giờ phút này. Rất nhiều hình ảnh Hứa Ngôn chồng lên nhau, gương mặt ngây ngô rồi trở nên thận trọng, ánh mắt dò hỏi rồi trở nên quả quyết, những giọt nước mắt biến thành ánh sáng mặt trời hoàng hôn phản chiếu trong đáy mắt, chênh lệch múi giờ được điều chỉnh, câu nói kia cũng được hiện ra lại rõ ràng hơn.
Hứa Ngôn nói là: Chúng ta có thể thử.
Thẩm Thực từng mang cảm xúc hỗn loạn lẫn lộn mịt mờ không rõ nói với Hứa Ngôn những lời tương tự, anh thăm dò, do dự, hiểu lầm, đã khiến cho Hứa Ngôn đau khổ và tra tấn trong một đoạn thời gian rất dài, khiến Hứa Ngôn nản lòng thoái chí.
Câu nói này là sự khởi đầu sai lầm của bọn họ, nhưng Hứa Ngôn bây giờ đã biến nó thành một điểm khởi đầu mới.
Trái tim đến giờ khắc này mới một lần nữa đập lên, nhanh chóng tăng tốc, như muốn phá vỡ lồ ng ngực. Thẩm Thực giống như một người chết đuối đã lâu, cuối cùng cũng được cứu vớt, được kéo lên bờ, đứng dưới ánh mặt trời, lấy lại được hơi thở sảng khoái đã nhiều năm mất đi. Nhưng bởi vì lượng không khí hít vào quá mức mãnh liệt, đầu óc choáng váng, anh thiếu chút nữa không thể đứng vững —— là phản ứng cần anh phải gọi điện cho Lam Thu Thần.
“Hứa Ngôn…” Thẩm Thực muốn vươn tay ôm lấy cậu, lại sợ đây chỉ là giấc mộng, nếu chạm vào sẽ vỡ tan – anh rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, giơ tay lên rồi lại đặt xuống.
Hứa Ngôn bình tĩnh nói: “Tôi với anh không giống nhau, tôi nói muốn thử, thì sẽ nghiêm túc thử với anh, sẽ thật tâm mà đối đãi. Nếu được thì bắt đầu lại, nếu không được thì quên đi, chấp nhận không”
Nếu như bọn họ bây giờ vẫn không cách nào thiết lập một đoạn tình cảm tốt đẹp, vậy điều đó có nghĩa là thực sự không thích hợp, cam tâm tình nguyện mà bỏ cuộc.
Thẩm Thực cố gắng lắng nghe từng chữ một mà Hứa Ngôn nói, cẩn thận phân tích trong đầu, cuối cùng xác định Hứa Ngôn thật sự muốn thử cùng anh, nếu như, nếu như có thể —— bọn họ sẽ lại ở bên nhau.
Một trái tim từ trên cao vạn dặm bị ném xuống, sắp rơi xuống đáy vỡ thành từng mảnh, Thẩm Thực đã không có ý định tự cứu mình, nhưng sao lại được nâng đỡ một cách hoàn hảo không tổn hao gì, lại được nhẹ nhàng thả lên đám mây, khó mà tin nổi.
“Sao mặt anh giống như đang giải đề thế?” Hứa Ngôn nhìn anh, “Lời của tôi khó hiểu lắm sao?”
“Nếu là mơ thì phải làm sao.” Thẩm Thực hỏi Hứa Ngôn một câu, nghe có vẻ ngu ngốc nhưng lại rất quan trọng đối với anh.
Nhưng dường như Hứa Ngôn cũng không cảm thấy đây là câu hỏi ngu ngốc, đưa tay nhéo mặt Thẩm Thực một cái, hỏi: “Đau không?”
Cậu có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của Thẩm Thực hơn ai hết, bởi vì năm đó, sau khi nghe được câu “Chúng ta có thể thử” kia, cậu cũng cho rằng mình đang nằm mơ.
Thẩm Thực gật gật đầu, đau, cho nên là thật —— ít nhất có 70% khả năng là thật.
Anh bỗng nhiên cảm thấy rất ủy khuất, cảm thấy được khổ sở, anh đã mơ rất nhiều giấc mộng tương tự, một lần lại một lần bừng tỉnh, thất vọng. Rất nhiều lần anh hỏi Hứa Ngôn đây có phải là mơ hay không, Hứa Ngôn đều nói đương nhiên không phải, Thẩm Thực đã bị lừa vô số lần.
Chỉ có lần này, Hứa Ngôn nhéo mặt anh, hỏi anh có đau không.
Mắt anh đau, một cảm giác chua xót từ sau gáy, xuyên qua đến đỉnh đầu, lan tràn đến hốc mắt cùng xoang mũi, Thẩm Thực hít một hơi, mạnh mẽ đưa tay ôm lấy Hứa Ngôn. Cả người Hứa Ngôn bị kéo về phía sau, Thẩm Thực ôm chặt lấy cậu, vùi mặt vào một bên cổ cậu, nước mắt lăn dài rơi xuống.
Hứa Ngôn lấy lại tinh thần, do dự một lát, đưa tay ôm lấy lưng Thẩm Thực, có chút không quen mà vuốt v e, nói: “Những thứ khác chờ tôi trở về rồi nói, tôi phải ra sân bay.”
“Em đi công tác ở đâu?” Thẩm Thực mang theo giọng mũi hỏi cậu.
“Hy Lạp.” Nói xong nhớ tới năm đó Thẩm Thực đi Nhật Bản tìm cậu, Hứa Ngôn lập tức nói tiếp, “Anh đừng đến.”
Thẩm Thực lật lại đầu óc một lần – Visa Schengen(1) đã hết hạn lâu rồi, muốn đi cũng không kịp nữa.
“Anh chờ em trở về.” Thẩm Thực nói. Anh buông tay ra một chút, ôm Hứa Ngôn để cậu đối diện với anh. Khoảng cách đủ gần, nhưng ai cũng không chủ động muốn hôn, hai bên còn đang trong giai đoạn hoà hoãn.
“Vậy tôi đi trước.” Thẩm Thực đỏ mắt rưng rưng nhìn sáng, bộ dáng quả thực rất đáng thương, Hứa Ngôn rũ mắt xuống, “Anh chú ý nghỉ ngơi.”
“Em cũng vậy.”
Hai người thật khách khí. Hứa Ngôn lên xe, thấy Thẩm Thực đứng ở đó vẻ mặt thất thần, giống như vẫn còn rất mê man. Suy nghĩ một chút, khuỷu tay cậu đặt bên cửa sổ, nói với Thẩm Thực: “Lại đây.”
Thẩm Thực đi về phía cậu hai bước, cúi người, Hứa Ngôn ngẩng cằm lên, hôn lên khóe miệng anh một cái.
Không chờ Thẩm Thực phản ứng lại, Hứa Ngôn quay người lại, lái xe đi.
Cậu nhìn bóng dáng Thẩm Thực qua gương chiếu hậu, chạm vào trái tim mình – đang đập rất mạnh, nhưng cậu cảm thấy cũng không tệ lắm.
Thẩm Thực sửng sốt đứng tại chỗ, bị tiếng chuông điện thoại kéo về hiện thực, lúc nhận máy, Lam Thu Thần hỏi anh: “Sao rồi?”
“Cái gì?”
“Cậu có nghe thấy không?” Lam Thu Thần khẩn trương, “Tình trạng của cậu bây giờ thế nào?”
Tình trạng gì? Thẩm Thực nhìn hộp chuyển phát nhanh trong tay, chậm rãi nói: “Tôi đang yêu rồi.”
Hay lắm, lại xuất hiện ảo giác. Lam Thu Thần nhất thời sốt ruột: “Bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi lập tức tới tìm cậu.”
“Tôi rất tỉnh táo.” Thẩm Thực trả lời, “Hứa Ngôn nói, có thể cùng tôi thử.”
Im lặng một lúc lâu, Lam Thu Thần hỏi: “Đây là gì thế? Sao khi anh quyết định từ bỏ, Hứa Ngôn lại đồng ý?”
“Bởi vì em ấy rất lương thiện, em ấy rất tốt.”
“…”
Trên thực tế, so với sự ngạc nhiên trước mắt, Lam Thu Thần càng lo lắng hơn, nếu sự mềm lòng của Hứa Ngôn chỉ là nhất thời thích thú, nếu sau này lại xảy ra vấn đề gì, không thể nghi ngờ điều đó chắc chắn sẽ là tổn thương lần thứ hai, Thẩm Thực tuyệt đối không chịu nổi.
Nhưng hiện tại cũng chỉ có thể được tới đâu tính tới đó, anh cũng không thể giội gáo nước lạnh vào liều thuốc đặc hiệu duy nhất treo trên cái mạng Thẩm Thực. Lam Thu Thần cười nói: “Nhớ hít thở sâu một hơi, có phải sắp ngất rồi không?”
“Thiếu chút nữa, nhưng tôi đứng vững.” Thẩm Thực nhìn về phía bầu trời, cũng đã sắp tới rồi, còn lại một mảnh đỏ sậm, anh nói: “Thực sự đứng không vững, nên ôm lấy Hứa Ngôn.”
“Tốt lắm, chúc mừng. Trở về nhớ uống thuốc, đúng giờ đến chỗ tôi. Đều nghỉ phép rồi, đừng thức khuya nữa, không có việc gì thì nói chuyện phiếm với bạn trai, giữ tâm trạng vui vẻ.”
“Còn chưa phải bạn trai, Hứa Ngôn chỉ nói thử với tôi xem.”
“Vậy sao vừa nãy cậu nói với tôi rằng cậu đang yêu?”
“Không được sao.”
“….Có thể.”
Trên đường lái xe trở về, Thẩm Thực nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Lần đầu tiên trong mấy năm nay anh phát hiện lá cây xanh như vậy, ánh đèn thành phố sáng ngời như vậy, tiếng xe cộ rõ ràng như vậy, người đến kẻ đi, thật náo nhiệt — hoá ra anh cũng là một trong số họ, một người đang sống.
Hóa ra, ngoài những nỗi đau vô bờ và bóng tối vô tận, anh còn có thể nếm trải sự mong đợi, hạnh phúc và hy vọng.
Ngay khi được xác nhận quan hệ lại phải yêu xa cách cả quốc gia càng khiến cho người ta cảm thấy khó chịu càng thêm trầm trọng, Thẩm Thực tuy ở nhà nghỉ phép nhưng anh vẫn phải giải quyết rất nhiều việc, ngoài việc không cần phải bay đi bay về đi công tác, mọi thứ khác đều không khác mấy so với lúc anh đi làm, ở một mức độ nhất định cũng có khiến anh phân tán sự chú ý.
Đêm đó anh gửi tin nhắn hỏi Hứa Ngôn đã lên máy bay hay chưa, Hứa Ngôn trả lời đã lên máy bay, đang chờ cất cánh.
Thẩm Thực: Lên máy bay ngủ một giấc, không cần quá vất vả.
Hứa Ngôn: Được.
Sau đó không còn nói gì nữa.
Ban ngày Hứa Ngôn bận rộn chụp hình, hơn nữa lại bị chênh lệch múi giờ, chờ cậu kết thúc công việc trở về khách sạn, bên Thẩm Thực đã là rạng sáng —— anh điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi, mỗi đêm uống thuốc ngủ đúng giờ, đã mấy ngày không có ngủ muộn. Hai người trò chuyện không nhiều lắm, thái độ cũng kiềm chế, nhưng động lực mỗi ngày của Thẩm Thực chính là sau khi tỉnh dậy nhìn điện thoại di động, dùng lịch sử trò chuyện để chứng minh rằng không phải đang nằm mơ.
Ngày thứ sáu, Thẩm Thực đến phòng khám, câu đầu tiên khi gặp mặt, Lam Thu Thần nói với anh: “Luật sư Thẩm, được rồi, đừng cười nữa.”
Hôm nay là ngày thứ bảy, Thẩm Thực không hỏi cụ thể Hứa Ngôn khi nào thì trở về, lúc trước cậu nói muốn sẽ mất khoảng bảy tám ngày, Thẩm Thực nghiên cứu chuyến bay một chút, Hứa Ngôn hẳn là chiều ngày mai mới về đến nơi.
Nhưng chạng vạng tối, Thẩm Thực tắm rửa xong đi ra, thấy điện thoại di động sáng lên, cầm lên xem, là tin nhắn Hứa Ngôn vừa gửi: Em đến rồi.
Đến sân bay rồi sao? Nhịp tim Thẩm Thực lập tức tăng nhanh, có chút choáng váng hoa mắt, tóc còn chưa sấy khô, đã vội cầm chìa khóa xe chuẩn bị xuống lầu lái xe. Ra sân bay đón người khẳng định đã muộn rồi, huống hồ Hứa Ngôn có tài xế, Thẩm Thực vừa nhắn tin định nói cho Hứa Ngôn biết mình hiện tại sẽ đến nhà cậu vừa ra khỏi phòng, tuy nhiên trong phòng khách truyền đến âm thanh mở khóa, cửa bị đẩy ra, Hứa Ngôn kéo vali đi vào.
Điều này còn khó tin hơn việc cậu về nước sớm, Thẩm Thực đứng trên lầu, ngơ ngác nhìn cậu.
Thẩm Thực có chút bất ngờ, không ngờ rằng Hứa Ngôn sau khi xuống máy bay lại trực tiếp tới đây. Mọi thứ trong nhà vẫn không hề thay đổi, Hứa Ngôn sẽ nghĩ thế nào? Thẩm Thực cảm thấy Hứa Ngôn nhìn có vẻ rất bình tĩnh —— không biết là không phát hiện ra hay là cảm thấy điều đó không quan trọng.
Hứa Ngôn ngẩng đầu nhìn anh, dừng một chút nói: “Em về sớm.”
Do dự là dư thừa, Thẩm Thực bước nhanh xuống cầu thang, đi tới trước mặt Hứa Ngôn, nhận lấy vali trong tay cậu. Hai người hiểu ngầm mà có chút xấu hổ im lặng một lát, Thẩm Thực nói: “Trước tiên đi tắm rửa nghỉ ngơi một chút.”
Hứa Ngôn gật gật đầu, không lên tiếng, thực sự là rất mệt.
Lên lầu, Thẩm Thực đem vali vào phòng thay đồ, Hứa Ngôn đi theo vào, mở vali ra, tìm bộ đồ ngủ và đồ lót. Thẩm Thực ngồi xổm xuống bên cạnh Hứa Ngôn, nhìn cậu, đưa tay sờ một vết bầm nho nhỏ dưới cằm, hỏi: “Ở đây làm sao vậy?”
“Bị ngã lúc đang chụp ảnh, nhưng may thay.” Hứa Ngôn nói, “May là máy ảnh không có vấn đề gì.”
“Tắm xong anh bôi thuốc cho em.”
Thành thật mà nói, mọi thứ bây giờ đều xa lạ đối với hai người, cả hai đều đang lần mò cố gắng hoà hợp ở chung một lần nữa. Hứa Ngôn cũng không biết nên đáp lại sự quan tâm của Thẩm Thực như thế nào, chỉ có thể gật gật đầu. Cậu nghiêng sang bên, phát hiện Thẩm Thực cũng đang nhìn mình, Hứa Ngôn lập tức quay đầu lại.
Lúc Hứa Ngôn đang tắm, Thẩm Thực đứng trong phòng, tiếng nước như rót vào trái tim anh, nhỏ giọt từng giọt, khiến người anh ướt át một mảnh. Đến mức Thẩm Thực nhịn không được giơ tay lên nhìn lòng bàn tay, khô – cũng không hề bị ướt.
Cửa phòng tắm mở ra, Hứa Ngôn lau tóc đi ra, đến bên cạnh giường, cả người nằm sấp xuống, uể oải nói: “Em ngủ một lát.”
“Phải sấy khô tóc.” Thẩm Thực đi lấy máy sấy.
Hứa Ngôn đưa tay bế con cá sấu nhỏ ôm vào trong lòng, đổi hướng tựa đầu vào mép giường. Thẩm Thực ngồi bên cạnh, sấy tóc cho cậu. Máy sấy tóc kêu vù vù, Hứa Ngôn buồn ngủ, đầu ngón tay của Thẩm Thực xoa xoa va chạm vào da đầu cậu, Hứa Ngôn cảm thấy không được chân thực, cậu nhắm mắt lại trong trạng thái lơ lửng này —— có lẽ không chừng đó là giả, nhưng giờ phút này cậu không muốn xác minh.
Không biết máy sấy tóc dừng lại khi nào, có lẽ đã được một lúc, sau khi nhận ra điều đó, Hứa Ngôn từ từ mở mắt – cảnh tượng trước mắt không có gì đột ngột thay đổi thành nhà mình. Cậu đang ở trong phòng Thẩm Thực, vẫn nằm trong chăn, trên người đắp chăn, con cá sấu nhỏ trong lòng bị ôm đến nóng hổi. Cậu quay đầu lại, Thẩm Thực vẫn ngồi ở bên cạnh mình.
“Em mới ngủ được nửa tiếng.” Thẩm Thực vén tóc trên trán cậu ra một chút, cúi xuống nhìn cậu nói.
Cảm giác chỉ là vừa nhắm mắt lại, vậy mà đã qua nửa giờ —— Hứa Ngôn nghĩ như vậy. Cậu nhìn từ dưới lên trên, rèm chỉ kéo một lớp, ánh sáng bên ngoài vẫn có thể xuyên qua, bóng dáng Thẩm Thực mơ hồ hiện rõ trong bóng tối.
Hứa Ngôn đột nhiên nói: “Anh gầy đi rồi.”
Anh gầy đi rồi. Những lời này luôn xuất hiện ở lần đầu tiên xa cách gặp lại, nhưng bây giờ Hứa Ngôn mới nói, là bởi vì cho đến giờ khắc này mới có thể nói.
“Có gầy đi một chút.” Rất lâu sau đó, Thẩm Thực trả lời.
Bệnh tâm lý, mất ngủ thường xuyên, tác dụng phụ của thuốc, công việc bận rộn cường độ cao… Phàm là những thứ này, tích tụ gần ngàn ngày, con người đều vì thế mà gầy gò đi một chút, không thể tránh khỏi. Cũng từng có rất nhiều người hỏi anh tại sao lại gầy như thế, khuyên anh chú ý sức khoẻ, nhưng vì sao khi Hứa Ngôn nói ra những chữ này, lại khiến anh đau lòng nhất.
Cho nên cái gì cũng không cần nói ra.
Thẩm Thực lấy lọ thuốc trên bàn đầu giường ra, bật đèn lên: “Bôi chút thuốc đi.”
“Ồ.” Hứa Ngôn xoay người, gối đầu lên chân Thẩm Thực, để lộ cằm dưới ra.
Thẩm Thực rất nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết bầm ở cằm, căn phòng không có âm thanh nào khác, khung cảnh yên tĩnh như vậy, nhưng tim lại đập rất nhanh, nhanh đến nỗi anh sợ Hứa Ngôn sẽ nghe thấy.
Nếu như đây là mơ, nếu như là ảo giác, vậy thì dừng lại ở đây, đừng tỉnh lại.
Hết chương 57.
Jeffrey: Hai người xác nhận quay lại rồi nên từ đây về sau mình đổi thành xưng hô anh – em hết nhé.
(1): Visa Schengen là loại visa phổ biến nhất cho Châu Âu, cho phép người sở hữu đi vào, tự do đi lại trong và rời khỏi khu vực Schengen từ bất kỳ quốc gia thành viên Schengen nào. Khu vực Schengen bao gồm 27 quốc gia thành viên, bao gồm: Áo, Bỉ, Cộng hòa Séc, Croatia, Đan Mạch, Estonia, Phần Lan, Pháp, Đức, Hy Lạp, Hungary, Iceland, Ý, Latvia, Liechtenstein, Litva, Luxembourg, Malta, Hà Lan, Na Uy, Ba Lan, Bồ Đào Nha, Slovakia, Slovenia, Tây Ban Nha, Thụy Điển và Thụy Sĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...