Thẩm Thực tỉnh lại thời điểm, trong phòng rất tối, anh vừa định đưa tay chạm vào điều khiển từ xa thì rèm cửa đã bị đẩy ra, sau đó tự động mở ra. Khi ánh sáng chiếu vào, Thẩm Thực vùi mặt vào trong gối, một lúc sau mới ngẩng đầu lên —— Vẻ mặt anh trở nên mơ màng, ánh mắt chuyển động, ngơ ngác nhìn Hứa Ngôn đi đến bên giường bưng ly sữa nóng ngồi xuống.
Anh duy trì tư thế ngẩng đầu lên, bắt đầu hoài nghi đêm qua có thể không phải là mơ, mà là thật — không, không cần phải nghi ngờ, quả thực không phải là mơ, thật sự đã xảy ra, cho nên sáng nay Hứa Ngôn mới xuất hiện ở đây.
“Dậy đánh răng rửa mặt, rửa xong thì uống sữa.” Hứa Ngôn nói.
Thẩm Thực vẫn bất động, Hứa Ngôn rất có kiên nhẫn đợi anh. Một lúc lâu sau, Thẩm Thực mới ngồi dậy, vừa mở miệng âm thanh khàn khàn nói: “Em…”
Anh đã vô số lần mơ thấy cảnh tượng như vậy —— bất luận là trước khi ngủ hay là sau khi tỉnh lại, Hứa Ngôn đều ở bên cạnh anh. Nhưng chỉ có lần này, cảm giác chân thực mãnh liệt như vậy, mãnh liệt đến mức khiến người ta không thể nghi ngờ.
Hứa Ngôn đặt ly sữa lên đầu giường: “Làm gì nhìn tôi như vậy, chưa từng thấy?”
Thẩm Thực lắc đầu, nhẹ giọng hỏi: “Em tại sao…lại đến đây” Tối hôm qua tại sao lại đến, tại sao lại ở lại.
“Còn có thể vì sao, đến thăm anh”
Kỳ thật mặc kệ rốt cuộc Hứa Ngôn là vì nguyên nhân gì đến thăm mình, đều không quan trọng. Thẩm Thực đỏ khoé mắt cười rộ lên, đưa tay ôm cậu, Hứa Ngôn ngồi ở đó, không né tránh.
Trong nháy mắt thân thể hai người chạm vào nhau, Thẩm Thực không chạm vào bất kỳ thực cảm nào —— anh không ôm được Hứa Ngôn, chỉ ôm không khí trong lòng —— Hứa Ngôn biến mất. Thẩm Thực không đứng vững ngã xuống giường, nhưng anh chỉ bình tĩnh nhắm mắt lại.
Bộp ——Ngay lúc nó chạm đất, Thẩm Thực mở mắt ra. Trong căn phòng tối om và chỉ có một mình anh.
Đã quen rồi.
Thẩm Thực đã quen, quen nhìn thấy Hứa Ngôn trong giấc mơ, rồi lại mất đi cậu vào giây phút cuối cùng. Giấc mơ dù có chân thật hơn nữa cũng vẫn là giấc mơ, đến cùng cũng phải tỉnh, anh đã quá quen thuộc với cảm giác chênh vênh này.
Nhưng để vượt qua khoảng thời gian sau khi tỉnh lại từ trong giấc mơ cũng vô cùng khó khăn, Thẩm Thực đè nén cơn đau trong lòng, hít sâu một hơi, chậm rãi ngồi dậy.
Anh mơ hồ nhớ lại giấc mộng tối hôm qua, anh mơ thấy Hứa Ngôn đang khóc, thoạt nhìn trông rất khổ sở. Thẩm Thực nghĩ, may sao chỉ là mơ – anh không hy vọng nhìn thấy Hứa Ngôn thương tâm như vậy. Nhưng đồng thời lại thật đáng tiếc, mình trong mơ có thể chính miệng nói với Hứa Ngôn sinh nhật vui vẻ, nhưng trong hiện thực lại không thể.
Sau khi rửa mặt xong, anh đi đến phòng thay đồ, tủ quần áo của Hứa Ngôn vẫn còn mở, Thẩm Thực cúi người cầm lấy chiếc áo màu xám tối hôm qua mà mình đã ôm trong ngực, treo lại lên giá tủ, rồi đem từng bộ quần áo bị đẩy sang một bên dời về chỗ cũ. Anh đứng ở đó nhìn một lúc lâu, cuối cùng đóng cửa tủ áo lại.
Anh rời khỏi phòng thay đồ, kéo rèm cửa đi ra ban công, những chai rượu nằm ngổn ngang trên bàn, trông lộn xộn và chán nản, giống như anh. Sáng nay bầu trời không có nắng, gió thổi qua, ảm đạm và ngột ngạt.
Lại một ngày mới, một ngày không hề được mong đợi.
Hứa Ngôn hôm nay được nghỉ, hơn một giờ sáng cậu mới ra khỏi nhà Thẩm Thực. Thẩm Thực nói chúc mừng sinh nhật xong rồi ngủ thiếp đi, Hứa Ngôn không biết mình tại sao còn muốn ngồi bên giường anh cả tiếng đồng hồ.
Đi ngủ vào khoảng ba giờ sáng, thức dậy vào lúc 11 giờ trưa, sau khi rời giường, Hứa ngôn đến nhà ba mẹ cậu ăn cơm tối.
“Anh, sao mắt anh sưng thế?” Hứa Ngôn đang uống canh, Hứa Niên đi tới hỏi cậu.
“…Ngủ không ngon.” Hứa Ngôn nói.
“Làm sao vậy nè, có tâm sự?” Hứa Niên nghiêng đầu liếc nhìn cậu, “Anh không phải làm việc rất lâu sao, khó khăn lắm mới nghỉ ngơi một ngày, lại ngủ không ngon, sao có thể như thế.”
Hứa Ngôn: “Đừng muốn ăn đòn vào ngày sinh nhật của anh, có thể không”
Hứa Niên chậm rãi ngồi thẳng dậy, trầm mặc ba giây, sau đó mở miệng hét lớn: “Mẹ——! Anh muốn đánh con!”
Nghỉ ngơi gần nửa ngày, lúc chạng vạng Hứa Ngôn đến công ty xử lý chút chuyện, làm xong muốn đến quán bar, Kỷ Hoài bọn họ muốn tổ chức sinh nhật cho cậu.
Hứa Niên cùng cậu lên xe, dọc theo đường đi lảm nhảm, lời của hắn Hứa Ngôn vào tai trái ra tai phải. Đêm qua quả thực quá mệt rồi, đã nhiều năm không có khóc thành như vậy, cả người giống như muốn gục xuống.
“Làm sao vậy anh, đến cuối cùng là có chuyện gì?” Hứa Niên một mình bô bô nửa ngày, không nhận được câu trả lời, hắn đưa tay vỗ ngón tay bên tai Hứa Ngôn, “Anh khẳng định không phải ngủ không ngon, đã xảy ra chuyện gì?”
Hứa Ngôn nhìn chằm chằm con đường phía trước, bình tĩnh nói: “Anh nghĩ có thể anh sẽ làm em thất vọng rồi.”
Hứa Niên sửng sốt, hít một hơi khí lạnh: “Anh muốn làm 1 à?”
Hứa Ngôn lười trả lời hắn, nhưng bởi vì chỉ nói một nửa, khiến cho Hứa Niên vô cùng khó chịu, vò đầu bứt tai như ngồi trên đống lửa, không ngừng hỏi “Anh, rốt cuộc là anh có ý gì, anh nói nói hết lời đi đừng không biết điều nữa nếu không em lập tức quỳ xuống cầu xin anh.”
Cảnh tượng này giống như trước đây—— lúc học trung học, ở ký túc xá trường, có một buổi tối Hứa Ngôn lén lút chơi điện thoại di động, gửi cho Hứa Niên một câu: Anh nói cho em biết một chuyện.
Toà nhà ký túc xá Lớp 11 cũng đang lén lút chơi điện thoại, Hứa Niên giây sau đã trả lời: Chuyện gì! Chuyện gì!
Hứa Ngôn: Thôi, không nói nữa.
Tiếp theo mặc cho Hứa Niên bên kia nhắn tin dồn dập như thế nào cậu cũng không trả lời nữa, vì vậy mười một giờ đêm, Hứa Niên mặc áo ngủ dọc theo ống nước từ lầu ba leo xuống, lại dọc theo ống nước leo lên ban công lầu hai ký túc xá Lớp 12, vượt qua muôn sông nghìn núi chỉ vì tiến đến bên gối Hứa Ngôn mà hỏi anh trai một câu: “Mau nói cho em biết, rốt cuộc là chuyện gì?!”
Hứa Ngôn ở trong bóng tối cùng em trai nhìn nhau vài giây, sau đó dứt khoát gọi quản lý ký túc xá đến đưa Hứa Niên về ký túc xá lớp 11. Lúc Hứa Niên bị bảo vệ khiêng đi, hắn không ngừng quay đầu lại hét lên: “Rốt cuộc là có chuyện gì a a a a a a a!!!”
Khi đến dưới công ty, Hứa Niên vẫn đang hỏi chuyện gì chuyện gì, Hứa Ngôn để lại một câu “Em ở trong xe chờ anh” rồi mở cửa rời đi, Hứa Niên không chịu, giận dữ mắng to một tiếng, nhanh chóng xuống xe theo.
Hắn dính sát bên người Hứa Ngôn, giống như cặp sinh đôi dính nhau, lẩm bẩm nói nhanh lên, nói cho em biết, nhanh lên, nhanh lên. Hứa Ngôn vừa nhìn điện thoại vừa đi về phía trước, Lục Sâm nói vừa lúc anh cũng tới công ty, lát nữa cùng nhau đến quán bar.
Đột nhiên Hứa Niên ngừng nói, trầm mặc hai giây, nhỏ giọng nói: “Ồ yo, đây là người mẫu của công ty anh à? Vóc dáng cũng thật…”
Lời nói của hắn đột nhiên dừng lại khi người đàn ông đi về phía này, Hứa Ngôn tò mò ngẩng đầu lên, thoạt nhìn gần như không nhận ra đối phương.
Thẩm Thực không mặc âu phục, chỉ mặc chiếc áo T-shirt màu trắng, đeo kính gọng đen, tóc tai tùy ý rũ xuống trán. Cặp kính kia chỉ nhìn bình thường có chút cồng kềnh, nhưng đặt ở trên sống mũi anh lại có vẻ cao cấp hơn, trong phút chốc Hứa Ngôn còn tưởng rằng thấy được Thẩm Thực thời đại học.
Chỉ mới sáng sớm hôm nay Hứa Ngôn nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ đẫm nước mắt của anh, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Thẩm Thực đã trở lại dáng vẻ bình thường, dường như không hề có một kẽ hở, không biết anh đã từng suy sụp và tự chữa lành như vậy bao nhiêu lần.
Anh xem đêm qua như một giấc mơ, Hứa Ngôn biết, bởi vì Thẩm Thực có nói qua một câu: “Anh không muốn cả trong mơ còn nhìn thấy em khóc.”
Thẩm Thực hôm nay không đi làm, buổi chiều anh đến phòng khám tư của Lam Thu Thần, bây giờ hãy ghé qua để lấy tài liệu đóng dấu cho đồng nghiệp. Anh biết hôm nay Hứa Ngôn nghỉ phép, cho nên không ôm hy vọng sẽ gặp được cậu ——nhưng cho dù Hứa Ngôn có ở công ty, Thẩm Thực cũng không chuẩn bị làm gì, anh hiểu rõ rằng mình không nên gặp lại Hứa Ngôn.
Bốn mắt chạm nhau, Thẩm Thực là người đầu tiên dời tầm mắt.
Tuy rằng chỉ liếc mắt nhìn nhau, nhưng Thẩm Thực phát hiện trạng thái của Hứa Ngôn hình như không tốt lắm, dường như không có chút sức lực gì. Anh muốn nói với Hứa Ngôn những gì mà anh đã nói trong giấc mơ ngày hôm qua: Hãy chăm sóc tốt bản thân, nghỉ ngơi nhiều hơn, ăn uống đúng giờ.
Nhưng anh chỉ có thể im lặng.
Hứa Niên thì ngược lại, nói thế nào cũng là quan hệ hợp tác lâu dài với Nghi Tân, bỏ qua những thứ khác không nói, giao tình về phương diện công việc tuyệt đối phải duy trì tốt, huống hồ thái độ của Thẩm Thực đối với nghiệp vụ tại công ty hắn rõ như ban ngày. Vì thế Hứa Niên chủ động chào hỏi: “Luật sư Thẩm, thật trùng hợp.”
Thẩm Thực nhìn hắn, gật đầu một cái: “Hứa tổng”
Lời chào hỏi ngắn ngủi kết thúc, ba người đi ngang qua nhau. Sau khi vào công ty, Hứa Niên mới nói: “Thật ra mỗi lần anh ta gọi em là Hứa tổng, em đều cực kỳ áp lực, người khác gọi em như vậy em cũng không có cảm giác này.”
Hứa Ngôn không nói gì, Hứa Niên vẫn ngây ngốc trong chốc lát, chợt kinh ngạc nói: “Anh, chuyện anh nói khiến em thất vọng không phải là…”
Lời còn chưa nói xong, hắn lại lập tức phủ định chính mình: “Không đúng không đúng, chắc chắn không phải, hai người nhìn qua hoàn toàn không giống muốn quay lại với nhau.”
Hứa Ngôn vẫn giữ im lặng như trước, nhưng trong lòng cậu thật sự rất thích xem bộ dáng ngốc ngếch luyên thuyên một mình của Hứa Niên.
Lên lầu, Hứa Niên chạy đi tìm Lục Sâm, Hứa Ngôn đến studio chụp ảnh một chuyến, sau đó lại quay về phòng làm việc sắp xếp lại đồ đạc, là quà sinh nhật từ thương hiệu và phòng làm việc của các minh tinh tặng, vẫn luôn lần lượt nhận được rất nhiều.
Đầu óc có chút loạn, Hứa Ngôn đứng trước cửa sổ sát đất, châm điếu thuốc. Nhìn xuống, cậu phát hiện Thẩm Thực còn chưa đi, đang đứng bên cạnh xe gọi điện thoại. Cậu có thể nhìn thấy vạt áo T-Shirt của Thẩm Thực bị gió chiều thổi bay nhẹ, ánh nắng chiều tà nhẹ nhàng lan tỏa quanh chân anh, giống như chiếu lên gốc cây sinh trưởng vào mùa hè.
Thẩm Thực đứng ở nơi đó, kiên cường thon dài, nhưng Hứa Ngôn lại nghĩ đến bộ dáng anh co ro trong tủ quần áo.
Hứa Ngôn cảm thấy Thẩm Thực giống như một con hồng hạc cô độc, bị mắc kẹt trong khu rừng của quá khứ, lựa những cành cây trơ trọi mà không chịu đậu.
Mối quan hệ giữa người với người thực ra rất đơn giản, cũng rất tàn khốc, chỉ cần một người không bao giờ nhượng bộ thì đối phương cũng sẽ từ bỏ, đến cuối cùng hai bên sẽ hướng tới một tương lai không cùng nhau gặp lại. Tối hôm qua Hứa Ngôn đã đưa ra quyết định như vậy, Thẩm Thực khóc nói “Anh sẽ không làm phiền em” hẳn cũng đã đưa ra quyết định tương tự.
Nhưng không ai có thể đoán được Thẩm Thực sẽ tiếp tục như thế này bao lâu, kể cả bản thân Thẩm Thực.
Cho đến lúc này, Hứa Ngôn không còn nghi ngờ tình cảm của Thẩm Thực nữa, nhưng điều khiến cậu chần chừ chính là liệu những tình cảm đó, có giống như tất cả những chi tiết còn nguyên vẹn trong nhà Thẩm Thực, hay từ đầu đến cuối chỉ là tồn đọng của quá khứ —— giữa hai người liệu có thể phát sinh tình yêu mới.
Phải làm gì nếu như lặp lại sai lầm? Phải làm gì nếu hành động cũ tái diễn? Nếu như không thể quay lại trạng thái yêu Thẩm Thực như trước đây, thì phải làm sao? Hứa Ngôn ghét nhất chính là tình cảm không bình đẳng, cậu có quá nhiều lo lắng, không thể chịu đựng được thất bại một lần nữa.
Nhưng nếu đi dọc theo tất cả phương hướng từ điểm bắt đầu, đi đến điểm cuối, sẽ phát hiện ra rằng kỳ thực chỉ có một—— cậu có sẵn sàng thử lần nữa hay không?
Có sẳn lòng cho Thẩm Thực một cơ hội, cũng như cho chính mình một cơ hội hay không.
Sau khi Hứa Ngôn lặng lẽ hút xong điếu thuốc, Thẩm Thực nghe điện thoại xong, bàn tay buông thỏng, đầu cũng cúi xuống, trông rất mệt mỏi. Một lúc sau, Thẩm Thực lại giơ điện thoại trên tay lên, giống vẻ đang do dự, sau đó gõ nhẹ vào màn hình vài cái.
Không quá hai giây, điện thoại của Hứa Ngôn vang lên, là tin nhắn đến từ một số lạ gửi tới: Sinh nhật vui vẻ, chú ý nghỉ ngơi.
Hứa Ngôn trực tiếp gọi lại.
Cậu đưa điện thoại lên tai, thấy Thẩm Thực khi nhận được cuộc gọi thì sững sờ một lúc, sau đó vô thức quay đầu lại, nhưng phía sau không có gì, Thẩm Thực liền ngẩng đầu nhìn tòa nhà công ty. Tuy nhiên kính thủy tinh là một chiều, Hứa Ngôn đứng ở trước cửa sổ không nhúc nhích.
Mười giây sau, Thẩm Thực nhận điện thoại.
Anh không nói gì, Hứa Ngôn có thể nghe được tiếng hít thở của anh, đè nén, nhưng vẫn có chút dồn dập.
“Anh gửi thẻ nhớ và USB cho tôi là có ý gì.” Hứa Ngôn hỏi anh.
“Anh nghĩ trong đó có rất nhiều bức ảnh do em chụp, nên trả lại cho em.” Giọng Thẩm Thực có chút khàn khàn, vốn dĩ anh muốn xin lỗi, nhưng Hứa Ngôn từng nói anh đừng tiếp tục nói xin lỗi nữa. Thế là anh nói, “Mấy năm trước em bảo anh tìm, thật ra anh đã tìm được, nhưng lúc đó…”. Truyện Nữ Phụ
Khi đó, anh không ngờ sau này mọi chuyện lại đi đến nước như vậy, không ngờ Hứa Ngôn lại hoàn toàn cắt đứt với anh, đi ra nước ngoài.
“Sau đó em ra nước ngoài, nên không có cơ hội đưa cho em.” Thẩm Thực nói.
“Hiện tại đưa cũng đã muộn rồi, tôi không dùng nữa.”
“Vậy có thể nào…”
Bên ngoài gió nổi lên, nửa câu sau của Thẩm Thực bị thổi bay đi, Hứa Ngôn hỏi anh: “Cái gì?”
“Có thể nào cho anh được không?” Thẩm Thực dừng một chút, “Nếu như em không muốn…”
Hứa Ngôn cảm thấy lồ ng ngực nghẹn lại, không thở được. Cậu có thể tưởng tượng, nếu cậu thật sự đưa những thẻ nhớ đó cho Thẩm Thực, Thẩm Thực nhất định sẽ lấy lại, cất vào ngăn kéo bàn lúc ban đầu.
Giống như tất cả mọi thứ trong ngôi nhà mà ba năm trước cậu đã rời bỏ, tất cả đều được Thẩm Thực giữ nguyên một cách hoàn hảo, duy trì giống lúc ban đầu, mỗi ngày mỗi đêm đều sống trong cảnh tượng quen thuộc nhất, cảnh tượng đã từng có một người khác đã đi sẽ không bao giờ trở về nữa.
Hà tất phải như vậy, không mệt sao. Hứa Ngôn muốn hỏi anh điều này, nhưng đi xa hơn nữa, nghĩ đến mấy năm phấn đấu quên mình kia, cậu cũng chỉ có thể tóm gọn lại trong những chữ này.
“Đưa anh để làm gì” Hứa Ngôn hỏi: “Anh có sở thích sưu tầm đồ cũ à?”
Thẩm Thực nhìn xuống mặt đất, dưới ánh tà chiều, bóng của anh bị kéo thành một dải rất dài. Anh biết đây có thể là cuộc gọi cuối cùng giữa anh và Hứa Ngôn, vốn dĩ nên cảm thấy khổ sở, nhưng dù thế nào thì vẫn có thể nhận được cuộc gọi này, là niềm vui ngoài ý muốn.
Anh mỉm cười và nói, “Có lẽ là có một chút.”
“Được.” Hứa Ngôn trả lời: “Vậy tôi sẽ cân nhắc.”
Vài giây yên tĩnh, trong điện thoại có tiếng gió thổi qua.
Cuối cùng, Thẩm Thực nói: “Hứa Ngôn, sinh nhật vui vẻ.”
Hứa Ngôn “Ừ” một tiếng nói: “Cảm ơn.”
Hết chương 55.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...