Hỏa Lang quân giang thẳng tay, ba ống sắt “soạt soạt soạt” bay tới cách Tiết Vô Cực một trượng.
Một đầu ống sắt phun ra tia lửa.
Chung quanh lập tức sáng bừng lên.
Dưới ánh sáng rừng rực, mặt Tiết Vô Cực trắng bệch.
Ngũ hành truy mệnh nhìn nhau một cái, chia theo phương vị ngũ hành xông vào.
Người chưa tới, một tia rượu của Thủy Lang quân đã phun vào Tiết Vô Cực.
Tiết Vô Cực vươn người nhảy lên cành một gốc cây lớn cạnh bờ vực.
Tia rượu phun lướt qua dưới chân y bắn trúng vào thân cây, bộp bộp bộp, trên thân cây hiện ra vô số lỗ thủng.
Mười lăm viên đạn hoàn của Kim Lang quân tiếp theo đánh ra.
Tiết Vô Cực hai tay ấn vào thân cây một cái, thân hình lại vọt lên cao sáu bảy thước, đạn hoàn đều đánh vào thân cây.
Y đang định tiếp tục vọt lên, từ ngọn cây chạy đi, thì trên đỉnh đầu ánh lửa chớp lên, một tiếng nổ ầm ầm, đột nhiên xuất hiện một quả cầu lửa lớn, ngọn cây trong chớp mắt cháy bùng.
Ám khí hỏa dược của Hỏa Lang quân cũng đã xuất thủ.
Tiết Vô Cực lại thở dài một tiếng, thân hình vọt lên, dán vào gốc thân cây mau lẹ rơi xuống.
Kiếm của Mộc Lang quân, thiết sản của Thổ Lang quân lập tức đánh tới.
Ngọn thiết sản này tất cả có ba đoạn, hợp lại chỉ dài khoảng hai thước, là công cụ đào đất không thể thiếu của Thổ Lang quân, y mới rồi đều giắt ở lưng, hiện tại mới tuốt ra nắm trong tay, lách cách vung ra, đã biến thành binh khí dài hơn sáu thước.
Lưỡi sản cực kỳ sắc bén, một gốc cây nhỏ trước mặt vừa chạm vào lập tức gãy đôi, thế sản đi tới chưa hết, tiếp tục phóng vào Tiết Vô Cực.
Mộc Lang quân một nhát cũng đánh ra mười bảy kiếm.
Tiết Vô Cực tránh mau.
Tránh qua bên trái, Thủy Lang quân một cước đá tới yết hầu, tránh qua bên phải, Kim Lang quân hai quyền đánh tới giữa ngực.
Tiết Vô Cực hú khẽ một tiếng, thân hình lật lại, lại lật ra mép vực.
Quyền cước kiếm sản toàn bộ đánh trượt, Tiết Vô Cực thân hình trên không không sao dùng lực, rơi mau xuống vực sâu.
Ngũ hành truy mệnh đều sửng sốt, vội bước mau tới cạnh bờ vực, thò đầu nhìn xuống.
Tiết Vô Cực rõ ràng hai tay cắm lút vào đất, treo người chênh chếch dưới bờ vực nửa thước, họ vừa thò đầu ra, y ngoặc một cước từ dưới phóng lên móc trúng cổ chân Thủy Lang quân.
Thủy Lang quân song cước đã nhiều năm khổ luyện, dù lăng không phát cước cũng có thể tan bia nát đá, hạ bàn vốn rất trầm ổn, nhưng lúc này hoàn toàn không đề phòng, bị móc trúng một cước tuột ra khỏi mép vực, trong lúc hoảng sợ bất giác gào lên một tiếng thê thảm.
Tiếng gào nhỏ dần, Thủy Lang quân thân hình mập lùn đã chìm vào bóng tối mờ mịt dưới đáy vực.
Tiết Vô Cực tay cũng tuột ra, thân hình cũng theo đó rơi mau xuống!
Kim Lang quân vừa sợ vừa giận, một chuỗi đạn hoàn phóng ra đánh theo Tiết Vô Cực. Hỏa Lang quân gầm lên một tiếng, cũng ném hỏa khí ra.
Ầm ầm ầm một tràng tiếng sét nổ, dưới vực ánh sáng chớp lên.
Tiết Vô Cực bên dưới chợt gào lên một tiếng thê thảm, tiếng gào ghê rợn rất chói tai.
Hỏa Lang quân nghe thấy rõ ràng, buyy hừ lạnh một tiếng “Nếu để ngươi chạy thoát, làm sao bọn ta còn được gọi là Ngũ hành truy mệnh?”.
Thổ Lang quân bên cạnh thở dài một tiếng, nói “Cách xưng hô ấy từ nay về sau phải sửa được một chút”.
Hỏa Lang quân sững sờ, tiếp theo cũng thở dài một tiếng.
Kim Lang quân nhịn không được hỏi chen vào “Cái vực này sâu khoảng mấy trượng?”.
Thổ Lang quân nói “Sâu không lường được”.
Kim Lang quân lại hỏi “Theo ngươi thì xuống dưới đó...”.
Thổ Lang quân cười gượng “Cho dù võ công có cao cường hơn đi nữa thì trừ phi hết sức cẩn thận, chứ không ắt cũng dữ nhiều lành ít”.
Y lắc đầu, ngừng lại một lúc rồi nói tiế “Cái vực này không những vách dựng đứng như tường mà còn đầy đá nhọn, hụt chân một cái thì tan xương nát thịt”.
Kim Lang quân không hề nghi ngờ về câu nói của Thổ Lang quân.
Trước khi đặt mai phục, bọn họ đã đi khắp chung quanh tìm hiểu địa hình, nhất là Thổ Lang quân về mặt này là một chuyên gia, lời y nói hoàn toàn có thể thay mặt cho cả Mộc Lang quân và Hỏa Lang quân.
Hụt chân một bước còn tan xương nát thịt, huống chi Thủy Lang quân không hề đề phòng, bị Tiết Vô Cực móc một cước văng ra.
Một cước ấy của Tiết Vô Cực rõ ràng đã chuẩn bị sẵn, y không có ý lừa giết riêng Thủy Lang quân, chỉ vì Thủy Lang quân đứng đúng vào chỗ ấy.
Bốn người bọn họ đều có thể mất mạng vì một ngọn cước như vậy, hiện tại cũng như vừa tới trước Quỷ môn quan thì vòng qua một bên.
Cho nên giữa lúc đau buồn, họ vẫn cho rằng mình còn may mắn.
Bốn người đứng ngẩn ngơ trên bờ vực một lúc rồi mới lần lượt quay đi.
Kim Lang quân thở ra một tiếng, nói “Tuy bị mất một người, nhưng rốt lại chúng ta cũng giết được Vân Phiêu Phiêu, hoàn thành được sứ mạng”.
Mộc Lang quân nói “Bây giờ phải tiến hành kế hoạch của chúng ta”.
Hỏa Lang quân trầm ngâm nói “Chắc Tô Tiên cũng chưa hay biết”.
Mộc Lang quân nói “Cô ta là tâm phúc của Vân Phiêu Phiêu”.
Hỏa Lang quân nói “Theo ta thấy thì dường như loại nữ nhân như Vân Phiêu Phiêu không dễ tin tưởng người khác tới mức ấy đâu”.
Mộc Lang quân nói “Bất kể thế nào chúng ta cũng phải theo kế hoạch đã có mà làm, cho dù có thất bại cũng chẳng mất gì”.
Kim Lang quân gật đầu nói “Chuyện đó thì đúng”.
Mộc Lang quân nói tiếp “Vả lại chỗ Vân Phiêu Phiêu hiện đang có hai vạn năm ngàn lượng vàng đang đợi chúng ta”.
Kim Lang quân cười cười nói “Hai vạn năm ngàn lượng vàng thật không phải là con số nhỏ”.
Hỏa Lang quân chép miệng “Đáng tiếc là vẫn không đủ cho chúng ta chi dùng”.
Kim Lang quân nói “Cho nên vẫn phải tiến hành kế hoạch”.
Thổ Lang quân chợt chen vào “Có điều chúng ta phải hành động cho cẩn thận, vạn nhất chuyện lộ ra thì rất là không hay”.
Kim, Mộc, Hỏa ba Lang quân đều biến sắc.
Thổ Lang quân cười một tiếng, lại nói “Nói thế thôi, chứ muốn người ta không biết thì trừ phi đừng làm, cho dù là nguy hiểm cũng chẳng ngại gì mạo hiểm”.
Kim Lang quân nói “Chỉ cần thành công, thì bằng vào kinh nghiệm của chúng ta, chẳng lẽ lại có người nào đuổi giết được à?”.
Thổ Lang quân gật gật đầu nói “Vậy thì hiện tại chúng ta phải tiến hành bước đầu của kế hoạch, trước hết cứ đem xác Vân Phiêu Phiêu vứt trước trang viện của Chu Hạc cho Tô Tiên hoảng sợ đã”.
Kim, Mộc, Hỏa ba Lang quân đều gật đầu, nhất tề cất bước.
Bọn Ngũ hành truy mệnh này rốt lại là ai?
Còn Chu Hạc và Tô Tiên là ai?
***
Trong võ lâm Trung Nguyên, nếu nói tới hào sảng thì phải kể Lý Đông Dương là đứng đầu.
Trên chiếu không có chỗ trống, ngoài cổng không ngớt khách vào, cái tên Trung nguyên Lý Mạnh Thường đã vang khắp thiên hạ từ lâu.
Ngoài Lý Đông Dương phải kể tới Chu Hạc.
Vạn gia sinh Phật Chu Hạc xuất thân từ phái Võ Đương, văn võ song toàn, thư họa kiếm nổi tiếng Tam tuyệt, danh tiếng lẫy lừng chẳng kém gì Lý Đông Dương.
Nhưng đó đều là chuyện đã qua.
Bảy sát thủ lấy máu rửa Lý gia trang, toàn gia đình Trung nguyên Lý Mạnh Thuờng già trẻ không ai sống sót, Thẩm Thăng Y nổi giận đuổi theo tám trăm dặm giết sạch bảy sát thủ, chuyện mới xảy ra cách đây một tháng.
Còn Chu Hạc đã hai năm không bước vào giang hồ nhưng nếu bạn bè có ai tìm tới, nếu quả là thật sự cần giúp đỡ, thì vẫn không hề từ chối.
Mười năm nay, y đã có kinh nghiệm trong việc giúp đỡ những kẻ thật sự khốn cùng, mà nhận ra được rằng ai là người thật sự cần được giúp đỡ.
Cho nên vài năm gần đây, còn rất ít người gọi y là Vạn gia sinh phật.
Thật ra y cũng đã không còn khả năng giúp người, vì từ lâu gia tài to lớn của y đã không còn bao nhiêu.
Lấy một ví dụ, nếu một người tiêu một vạn lạng vàng thì rõ ràng khó mà tiêu hết, nhưng nếu một vạn người tiêu thì lại rất dễ.
Lý Đông Dương giỏi buôn bán, ăn tiêu là ăn tiêu, làm ăn là làm ăn, Chu Hạc lại không có cái tài ấy.
Y chỉ giỏi về viết chữ, kế là vẽ.
Sau cùng mới tới việc dùng kiếm.
***
Sao thưa, trăng sáng.
Đêm đang sâu.
Ngoài Chu gia trang, một kỵ mã từ phía đông phi tới.
Ngựa đã mỏi mệt, nhưng người cưỡi ngựa thần thái vẫn bình thường, vẫn ngồi thẳng như ngọn thương trên yên.
Tấm áo trắng tung bay, tuổi trạc hai mươi lăm hai mươi sáu, người cao bảy thước, mày kiếm mắt sao, mũi cao môi mỏng, rõ ràng là Thẩm Thăng Y, từng một kiếm tay trái quét sạch mười ba sát thủ, danh chấn giang hồ.
Mỗi người đều có lúc lầm, Thẩm Thăng Y cũng không phải ngoại lệ.
Tuy đây không phải là lần thứ nhất y đi ngang nơi này, nhưng lần này vẫn lỡ đường không có chỗ ngủ.
May mà y chưa quên rằng ở đây mình có một người bạn...
Vạn gia sinh Phật Chu Hạc.
Hai năm trước y từng làm khách ở Chu gia trang, lúc ấy Chu gia trang cổng lớn mở toang suốt ngày suốt đêm, không ít hào kiệt giang hồ đi ngang nơi này đều không ghé vào khách sạn mà cứ thẳng tới Chu gia trang, uống vài hớp rượu ngon, làm quen với vài người bạn mới.
Còn những người lỡ đường thì không cần phải nói.
Chủ nhân quả rất hiếu khách, bất kể anh tới lúc nào cũng có người sắp xếp chỗ ăn ngủ cho anh.
Nếu anh ưa náo nhiệt, có thể thẳng tới đại sảnh của trang viện, ở đó đèn đuốc suốt đêm thắp sáng như ban ngày, bất kể đêm ngày đều có hào kiệt giang hồ tụ tập, uống rượu luận kiếm hay gõ đàn đánh nhịt hay vang bài Đại Giang Đông khứ.
Quanh vùng này tuy có không ít trang viện, nhưng cho dù là bạn bè tới lần đầu cũng dễ dàng nhận ra được đó là Chu gia trang.
Đó là tình hình hai năm về trước.
Nhưng hiện nay Thẩm Thăng Y đã tới trước cổng trang viện, mà suýt nữa tưởng mình đã đi lạc đường.
Tường cổng vẫn như cũ, nhưng toàn bộ trang viện bị trùm dưới một tấm màn yên lặng.
Không nghe thấy tiếng ca hát cười nói năm xưa, cũng không nhìn thấy ánh đèn sáng rực năm xưa.
***
... Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Thẩm Thăng Y chợt hoảng sợ, bất giác thúc ngựa mau phóng tới cổng.
Chu Hạc hoàn toàn không phải là kẻ cầu danh mua tiếng, võ công tuy không giỏi lắm nhưng thấy việc nghĩa thì hăng hái làm, là một bậc hiệp khách chân chính.
Thẩm Thăng Y rất vui thích có được một người bạn như vậy, nên về những tao ngộ của người bạn này dĩ nhiên y rất quan tâm.
***
Cổng trang viện đóng chặt, dưới mái treo hai chiếc đèn lồng lớn.
Dưới ánh đèn lạnh lẽo, trên bậc thềm đá ở cổng lại có một nữ nhân nằm ngửa.
Tấm áo tím nhạt, khuôn mặt trắng bệch, mái tóc xổ tung trên mặt đất, ánh sáng chiếu trên người nàng có vẻ xa xăm, phảng phất như từ người nàng tỏa ra, tạo ra một cảm giác gợi cảm mà ghê rợn.
Đôi mắt nàng mở lớn, tròng mắt cũng như bị một màn sương bao phủ, không có chút sinh khí.
Bất kể nhìn thế nào, trông nàng cũng giống hệt một người chết, nhưng hồn phách mường tượng còn chưa tiêu tan hẳn.
Nữ nhân này cũng chính là một sát thủ đáng sợ trên giang hồ, Vân Phiêu Phiêu chủ nhân Thất Sát trang.
Người biết Vân Phiêu Phiêu không có nhiều.
Thẩm Thăng Y cũng không biết.
Y kéo cương kìm ngựa, phi thân nhảy xuống, bước vội lên bậc đá, khom người đưa tay nắm vào uyển mạch của Vân Phiêu Phiêu, rất lâu không buông ra.
Hai hàng lông mày lưỡi kiếm của y chợt cau lại.
... Mạch của nữ nhân này dường như đã hoàn toàn thôi đập, bên ngoài lại không thấy vết thương, rõ ràng là bị nội hương rất nặng mà còn sống đến hiện tại cũng đã là kỳ tích.
... Nàng nằm ở đây, hay vốn là bạn bè của Chu Hạc bị thương cố chạy tới đây, kiệt sức ngã xuống?
... Bất kể thế nào, cứ phải đưa nàng vào trong trước đã, trong trang viện của Chu Hạc có nhiều vị thuốc quý, có thể cứu sống được nàng.
Thẩm Thăng Y trầm ngâm bế Vân Phiêu Phiêu lên, bước tới đâp cửa.
Một lúc lâu cánh cổng lớn mới mở, một ông già đầu bạc cầm chiếc đèn lồng thò đầu ra nhìn, vừa thấy y đã buột miệng kêu “Thẩm công tử!”.
Thẩm Thăng Y cười một tiếng nói “Bác Thọ, còn nhận ra ta à?”.
Ông già đầu bạc bật tiếng cười lớn nói “Thẩm công tử còn nhớ cả tên lão nô, lẽ nào lão nô lại không nhớ được Thẩm công tử chứ?”.
Thẩm Thăng Y hỏi “Chu huynh có nhà không?”.
Bác Thọ nói “Có, xin mời vào mau”.
Thẩm Thăng Y bế Vân Phiêu Phiêu bước tới một bước, bác Thọ vừa nhìn thấy giật mình hỏi “Vị cô nương này...”.
“Bị thương nặng lắm”.
“Người nào to gan như thế, lại dám làm bạn của công tử bị thương”.
“Ta không quen cô ta”.
Bác Thọ chợt kinh ngạc, lại gật đầu nói luôn “Vậy là công tử trên đường gặp chuyện bất bình cứu nàng về đây”.
Thẩm Thăng Y nói “Vị cô nương này bị thương nằm ngất trên bậc đá trước cổng”.
Bác Thọ ngớ người.
Thẩm Thăng Y nói “Ngươi xem xem, có quen biết gì nàng không?”.
Bác Thọ giơ cao ngọn đèn dụi dụi mắt nhìn kỹ một lượt rồi nói “Chưa gặp cô ta bao giờ”.
Thẩm Thăng Y nói “Có thể cô ta quen biết Chu huynh, hoặc giả biết gần đây có Chu huynh là người như thế nên bị thương tìm tới cầu cứu, kiệt lực ngất đi ngoài cổng”.
Bác Thọ nói “Bạn bè của chủ nhân từng tới đây nhiều lần, tôi biết gần hết”, ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Có điều là chủ nhân ra ngoài quen biết cũng chưa biết chừng”.
Thẩm Thăng Y nói “Bất kể thế nào, cứ phải cứu vị cô nương này tỉnh dậy mới nói chuyện nữa được, Chu huynh ở chỗ nào?”.
“Đang trong thư trai vẽ tranh.
Bác Thọ nói “Đang trong thư trại vẽ tranh”.
Thẩm Thăng Y cười nói “Y vẫn cứ cái trò ấy”.
Bác Thọ nói “Chứ gì nữa, một lần cầm bút là hết bốn năm canh giờ”.
Thẩm Thăng Y nói “Chuyện này không thể chờ được, cứu người là gấp, để ta đem vị cô nương này vào thẳng thư trai tìm y”.
Bác Thọ chỉ tay nói “Thư trai ở bên kia, công tử nhớ dai như vậy chắc chắn không quên”.
Thẩm Thăng Y nói “Không!”.
Bác Thọ nói “Lão nô đi chậm lắm, xin công tử cứ đi trước”.
Thẩm Thăng Y gật đầu rảo bước về phía đó.
Bác Thọ lại nói chuyện khác “Con ngựa ngoài cửa của công tử phải không?”.
“Làm phiền ngươi đem nó vào chuồng ngựa giùm ta”. Thẩm Thăng Y thân hình đã ra ngoài hai trượng.
Bác Thọ kêu với theo “Công tử cứ yên tâm, tôi bảo người thu xếp đâu vào đấy, rồi sẽ đưa trà tới thư trai”.
Thẩm Thăng Y nói “Không cần đâu”.
Mấy chữ ấy buông ra xong, người đã không thấy đâu nữa.
***
Thư trai ở phía Tây trang viện, là một nơi biệt lập, chung quanh trồng cây cối hoa cỏ, bên trái có một ao sen.
Một nửa thư trai là dựng trên ao sen.
Ban ngày thì chim hót hoa thơm, đẩy cửa sổ nhìn ra, một màu xanh biếc, gió mát hiu hiu, cảnh tượng đẹp đẽ êm đềm không nói cũng biết.
Giờ thì đang trong đêm, ánh đèn hắt hiu càng thêm tĩnh mịch.
Ngôi nhà bàng bạc trong màn sương, từ ngoài nhìn vào, ánh đèn dĩ nhiên trông càng xa xăm, chứ thật ra đèn trong thư trai rất sáng.
Dưới ngọn đèn có một người đứng, ánh mắt chiếu lên bàn.
Trên mặt bàn la liệt các thứ bút vẽ và mực, ngoài ra còn có một bức họa chưa ráo mực, rõ ràng vừa được vẽ xong.
Bức họa vẽ một cây tùng, bên dưới có một thư sinh và một chú bé đứng, bên cạnh là một dòng suối đổ từ một ngọn núi cao xuống.
Ngoài ngọn núi này còn có dãy núi khác thấp thoáng trong khói mây.
Người ấy đứng nhìn một lúc, lại cầm bút lên viết vào chỗ giấy trắng góc trái phía trên bức họa một bài thơ
Dưới tùng hỏi tiểu đồng,
Đáp sư đi hái thuốc.
Chỉ ở trong núi này,
Mây sâu không thấy được.
Sau cùng lại viết một hàng chữ “Chu Hạc phái Võ Đương đêm xuân vẽ ở thư trai và đề thêm bài thơ của Giả Đảo”.
Bức họa rất đẹp, chữ viết cũng rất đẹp.
Người ấy chính là Chu Hạc.
***
Bốn vách thư trai treo đầy thư thiếp họa phổ, đều là thư họa của Chu Hạc.
Y xuất thân từ phái Võ Đương, cũng rất giỏi kiếm, nhưng thành tựu về thư họa còn cao hơn về kiếm.
Nhìn bề ngoài y chỉ giống một thư sinh, người không biết rất khó ngờ rằng y lại là một cao thủ võ lâm.
***
Viết xong, Chu Hạc buông bút xuống thở phào một hơi, giống như trút được gánh nặng ngàn cân.
Y lui lại hai bước, trông như đang định ngắm nghía thưởng thức, chợt xoay nghiêng đầu nhìn ra cửa.
Lập tức có tiếng gió vang lên, Thẩm Thăng Y bế Vân Phiêu Phiêu xuất hiện ngoài cửa.
Chu Hạc vừa nhìn thấy, thoáng ngạc nhiên rồi cười lớn “Ta đang nghĩ xem ai mà tới lúc đêm hôm khuya khoắt thế này, té ra là Thẩm huynh, tới lúc nào vậy?”.
Thẩm Thăng Y đáp “Mới tới” rồi rảo chân bước vào.
Chu Hạc bước lên đón nói “Sao không bảo người nhà báo lại một tiếng để ta ra tiếp?”.
Thẩm Thăng Y nói “Nói thật, ta lỡ đường nên tới đây tìm chỗ ngủ”.
“Chơi bời với loại bạn bè như ngươi hay thật đấy”, Chu Hạc buông tiếng cười lớn.
Thẩm Thăng Y liếc Chu Hạc, thần sắc chợt trở nên rất lạ lùng.
Vì Chu Hạc tiếng cười tuy có vẻ sảng khoái, nhưng trên mặt mường tượng có điều lo lắng, so với hai năm trước người như già đi mười tuổi.
Hôm Thẩm Thăng Y ghé thăm hai năm trước, Chu Hạc vừa tròn ba mươi tuổi, hiện tại thì nhìn như đã bốn mươi.
Một người như thế thì thường đã phải trải qua một sự kích động rất lớn, hoặc là có điều lo nghĩ.
Rốt lại là chuyện gì?
Thẩm Thăng Y đang định hỏi, Chu Hạc nhìn Vân Phiêu Phiêu, mặt lộ vẻ kinh ngạc nói “Cô nương này sao thế?”.
Thẩm Thăng Y hỏi lại “Ngươi có biết cô ta không?”.
Chu Hạc sửng sốt lắc đầu “Ngươi hỏi gì lạ thế?”.
Thẩm Thăng Y nói “Cô ta nằm ngất trên thềm đá trước cổng nhà ngươi”.
Chu Hạc càng ngạc nhiên, bước tới nhìn kỹ Vân Phiêu Phiêu một lúc rồi nói “Hoàn toàn không quen”.
Thẩm Thăng Y nói “Vậy thì chắc cô ta biết ngươi là một đại hiệp khách, mang vết thương từ xa tới cầu cứu, nhưng kiệt sức ngất đi trước cửa”.
Chu Hạc nói “Có thể, trước đây cũng có chuyện như thế xảy ra rồi”.
Y lại lập tức hỏi tiếp “Bị thương có nặng không?”.
Thẩm Thăng Y đáp “Rất nặng, mà lại là nội thương”.
Chu Hạc nói “Theo ngươi thì cứu được không?”.
Thẩm Thăng Y khẳng định “Được thì cũng có thể được, nhưng bắt buộc phải dùng tới mấy thứ thuốc quý của ngươi”.
Chu Hạc nói “Không sao, thuốc của ta vẫn còn nhiều, chỉ sợ để lâu quá không còn công hiệu thôi”.
Y bước tới kéo một cánh cửa phía trong thư trai nói “Thuốc men đều để cả ở đây, ngươi dùng loại nào?”.
Thẩm Thăng Y bước ngang hai bước đặt Vân Phiêu Phiêu xuống một cái ghế trúc, kế đó vừa bước tới vừa nói “Sao ngươi lại để thuốc trong thư trai?”.
Chu Hạc nói “Vì ta rất thường ở đây, cứu người có lúc không thể chậm chạp, lúc cần thì có thuốc ngay”.
Y bước lên trước.
Đó là một gian phòng nhỏ, trên cái giá gỗ tử đàn bày một hàng chai lọ lớn nhỏ, trên dán một mảnh giấy vuông ghi rõ tên thuốc.
Thẩm Thăng Y mắt lướt qua, thản nhiên hỏi “Hai năm nay có chuyện gì vậy?”.
Chu Hạc ngẩn ra một lúc mới như hiểu rõ ý Thẩm Thăng Y, nói “Ngươi là hỏi tại sao trang viện lại vắng vẻ thế này không chứ gì?”.
Thẩm Thăng Y gật đầu nói “Tại sao?”.
Chu Hạc nói “Có hai lý do, thứ nhất là gia tài của ta không còn bao nhiêu nữa”.
Thẩm Thăng Y nói “Đây là chỗ duy nhất ngươi không bằng Lý Đông Dương”.
Chu Hạc khẽ chép miệng, nói “Lý Đông Dương biết buôn bán, một tay tiêu tiền, một tay kiếm tiền, nên tiền bạc thủy chung không thể tiêu hết, còn ta thì chỉ biết có tiêu tiền”.
Thẩm Thăng Y nói “Còn lý do thứ hai?”.
Chu Hạc nói “Ta chợt phát hiện những người tới đây mười kẻ có tới chín không phải là bậc anh hùng hào kiệt chân chính”.
Thẩm Thăng Y cười cười hỏi “Ngươi làm sao phát hiện được?”.
Chu Hạc nói “Khoảng hai năm trước, Đoạt mệnh thập tam sát ở khe Ngọa Hổ đem một trăm thủ hạ tới cướp Kim Trấn, lúc ấy trong trang viện của ta cũng có khoảng một trăm khách, không ai không phải người được gọi là anh hùng hào kiệt, nên ta vừa nghe tin ấy, lập tức mời họ cùng tới tiếp cứu”.
Thẩm Thăng Y nói “Đoạt mệnh thập tam sát không phải hạng tầm thường”.
Chu Hạc nói “Cho nên ta còn chưa nói xong thì số anh hùng hào kiệt kia đã tản đi hơn một nửa, trên đường đi lại có mười bảy người rút lui, khi tới Kim Trấn thì kể cả ta chỉ còn có sáu người”.
Thẩm Thăng Y nói “Tính lại chỉ còn có năm người với ngươi”.
Chu Hạc nói “Cho nên lẽ ra ta phải thỏa mãn lắm rồi”.
Thẩm Thăng Y nói “Đem sáu chống một trăm, ta thật lo thay cho các ngươi đấy”.
Chu Hạc nói “May mà lúc bọn ta tới, Đoạt mệnh thập tam sát đã dắt thủ hạ rút lui rồi”.
Thẩm Thăng Y nói “Cũng bắt đầu từ lúc ấy ngươi bèn đóng cửa trang viện chứ gì?”.
Chu Hạc nói “Thật ra là họ không còn mặt mũi nào tới nữa, ta thấy cửa nẻo vắng ngắt như thế mới cương quyết đóng cổng luôn thôi”. Y ngưng lại một lúc cười nói “Có điều nếu có bạn bè tìm tới ta vẫn vội vàng ra đón, không khi nào dám chậm trễ”.
Thẩm Thăng Y nói “Về chuyện này ta thấy dường như ngươi canh cánh không quên”.
Chu Hạc nói “Sao ngươi biết?”.
Thẩm Thăng Y nói “Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra mình đã tiều tụy đến mức nào sao?”.
Chu Hạc cười gượng, toan nói lại thôi.
Thẩm Thăng Y không để ý, vì lúc ấy y đã thấy thứ thuốc cần dùng, đang bước tới lấy.
Sau lưng y thì không có mắt.
***
Đêm càng sâu.
Lúc sắp hết canh tư thì Vân Phiêu Phiêu tỉnh lại.
Đạn hoàn của Kim Lang quân đánh trúng nhiều chỗ yếu hại trên người nàng, nhưng nàng nhờ có nội công thâm hậu nên vẫn duy trì được tính mạng, hơi thở tới lúc ấy chỉ mỏng mảnh như sợi tơ, toàn bộ cơ thể tựa hồ đã hoàn toàn không còn sinh khí.
Ngay cả Ngũ hành truy mệnh giàu kinh nghiệm đến thế mà cũng cho là nàng đã chết, thì sinh cơ thế nào cũng có thể đoán biết.
May mà nàng còn gặp được Thẩm Thăng Y võ công cao cường như thế, tâm tư tinh tế như thế, lại là người tinh thông y thuật, nếu người khác thì chỉ còn cách ngồi nhìn nàng chết.
Thẩm Thăng Y chữa trị cho nàng cũng không dễ dàng, ngoài thuốc ra còn dùng nội công đưa chân khí vào cơ thể nàng, đả thông những kinh mạch bế tắc.
Nàng hoàn toàn không phải là bạn bè của Chu Hạc, nhưng Thẩm Thăng Y vẫn làm như thế.
Trong con mắt của người khác thì Thẩm Thăng Y làm như thế có lẽ là ngu dại, nhưng đây không phải là lần đầu.
Dĩ nhiên y có nằm mơ cũng không ngờ rằng nàng là một sát thủ, mà lại đã nhận hai vạn năm ngàn lượng vàng của Tiết Vô Cực thuê, chuẩn bị lấy đầu mình.
***
Khi Vân Phiêu Phiêu tỉnh dậy thì quần áo Thẩm Thăng Y đã ướt đẫm mồ hôi.
Nhìn thấy môi nàng mấp máy, lắc đầu lia lịa, Thẩm Thăng Y mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Chu Hạc nhìn thấy, bất giác cũng gật đầu.
Một người trông giống như bạn của Thẩm Thăng Y như vậy, Chu Hạc trong lúc vui mừng lại cảm khái muôn vàn.
***
Vân Phiêu Phiêu không phải cố ý lắc đầu như thế, mà vì thật ra nàng thấy đầu đau buốt.
Cái đau như một mũi kim đâm thấu vào óc, từng cơn từng cơn nối nhau, sau khoảng cạn tuần trà mới từ từ giảm đi.
Sau đó nàng từ từ ngồi dậy trên cái ghế trúc, dáng điệu cứng đờ giống hệt một con rối.
Ánh mắt của Thẩm Thăng Y, Chu Hạc đều dừng lại cả trên mặt nàng.
Vân Phiêu Phiêu mường tượng như không nhìn thấy họ, ngơ ngác nhìn quanh, một lúc rồi như chợt phát hiện ra hai người, giật mình hỏi “Các ngươi là ai?”.
Thẩm Thăng Y tự giới thiệu “Tại hạ là Thẩm Thăng Y...”.
Vân Phiêu Phiêu giật nảy mình một cái, kêu thất thanh “Thẩm Thăng Y!”.
Thẩm Thăng Y thấy kỳ lạ, hỏi “Chẳng lẽ cô nương biết ta sao?”.
Vân Phiêu Phiêu ngẫm nghĩ, đau đớn lắc đầu một hồi rồi nói “Cái tên này đã nghe qua rồi, nhưng ở đâu kìa?”.
Nàng ngây người ra tại chỗ.
Thẩm Thăng Y đang định hỏi, Vân Phiêu Phiêu chợt lắc đầu đau đớn “Sao ta hoàn toàn không nhớ được gì thế này?”.
“Không nhớ cũng không sao mà”. Thẩm Thăng Y nhìn qua Chu Hạc “Đây là chủ nhà, Vạn gia sinh Phật Chu Hạc, chắc cô nương không lạ”.
Vân Phiêu Phiêu lẩm bẩm “Vạn gia sinh Phật Chu Hạc là ai? Cái tên này ta đã nghe qua rồi, nhưng ở đâu kìa?”.
Nàng lại lắc đầu đau đớn.
Thẩm Thăng Y và Chu Hạc rất lạ lùng, sửng sốt nhìn Vân Phiêu Phiêu.
“Ở đâu kìa?”. Vân Phiêu Phiêu thủy chung cũng không nhớ ra.
Thẩm Thăng Y chợt không kìm được buột miệng hỏi “Vậy tại sao cô nương ngất đi trên thềm đá trước cổng?”.
Vân Phiêu Phiêu lại sững sờ, hỏi lại “Sao ta lại tới đây? Đây là nơi nào?”.
Thẩm Thăng Y nói “Đây là thư trai trong Chu gia trang, mới rồi cô nương ngất đi ngoài cổng, là ta bế cô vào đây”.
Vân Phiêu Phiêu nói “Ngươi nói là ngươi cứu ta phải không?”.
Thẩm Thăng Y gật đầu “Ai làm cô bị thương nặng như thế?”.
Vân Phiêu Phiêu ngẩn ngơ chậm rãi hỏi “Ai thế nhỉ?”.
Thẩm Thăng Y hỏi “Không nhớ được gì cả à?”.
Vân Phiêu Phiêu chợt gật đầu.
Thẩm Thăng Y lại hỏi “Vậy cô nương là ai?”.
“Ta là ai?”. Vân Phiêu Phiêu nghĩ một lúc, chợt đưa hai tay ôm má kêu lên “Ta là ai mới được?”.
Thẩm Thăng Y và Chu Hạc liếc nhau một cái, bất giác đều sững sờ.
Vân Phiêu Phiêu nói hai câu ấy một dùng giọng cao một dùng giọng thấp, hai tay ôm má một lúc từ từ buông ra, sợ hãi nhìn Thẩm Thăng Y nói “Ngươi nói cho ta biết ta là ai được không?”.
Thẩm Thăng Y cười khổ nói “Vấn đề là ở chỗ ta vốn cũng không biết cô nương là ai”.
Vân Phiêu Phiêu nhìn qua Chu Hạc “Còn ngươi?”.
Chu Hạc cũng cười gượng nói “Thẩm huynh bế cô vào ta mới biết xảy ra chuyện gì”.
Vân Phiêu Phiêu ngẩn ngơ nhìn hai người, lẩm bẩm một mình “Tại sao ta không nhớ được gì cả thế này?”.
Lúc ấy Thẩm Thăng Y mới chợt để ý tới đôi mắt của Vân Phiêu Phiêu.
Vân Phiêu Phiêu đôi mắt vốn rất đẹp, nhưng lúc này tròng mắt không khác gì lúc nàng hôn mê, trông như một người ngớ ngẩn, lại không hề có vẻ gì là mắt của một người sống.
Chu Hạc cũng để ý tới điểm đó, hạ giọng nói “Vị cô nương này e rằng bị thương nặng quá ảnh hưởng tới đầu óc nên tạm thời mất hết trí nhớ”.
Y nói nhỏ nhưng Vân Phiêu Phiêu vẫn nghe thấy rất rõ, buột miệng hỏi “Vậy làm sao bây giờ?”.
Chu Hạc đáp “Cô nương nếu không chê tạm thời cứ ở lại đây, với y thuật của Thẩm huynh phối hợp với thuốc quý của ta, chắc sẽ giúp cô bình phục nhanh thôi”.
Thẩm Thăng Y lập tức nói “Về y thuật thì ta biết không nhiều, nhưng gần đây có mấy vị danh y, may ra có người biết được phương thuốc hay, có thể giúp cô nương phục hồi trí nhớ”.
Chu Hạc ngẫm nghĩ rồi nói “Được thế thì quá hay”.
Vân Phiêu Phiêu liếc họ rồi nói “Tại sao các người đối xử với ta như thế?”.
Chu Hạc cười cười nói “Đại khái là bọn ta thích giúp đỡ kẻ khác”.
Vân Phiêu Phiêu hỏi ngay “Tại sao các ngươi thích giúp đỡ kẻ khác”.
Chu Hạc nói “Thích thì thích thế thôi”.
Vân Phiêu Phiêu lại hỏi “Giúp đỡ kẻ khác thì có gì hay?”.
Chu Hạc nói “Có một câu không biết cô đã nghe qua chưa?”.
Vân Phiêu Phiêu không nghĩ ngợi hỏi ngay “Câu gì?”.
“Giúp đỡ kẻ khác là niềm vui lớn nhất”.
“Té ra các ngươi đi tìm niềm vui”.
Chu Hạc chép miệng “Nhưng câu ấy chẳng có gì sai”.
Vân Phiêu Phiêu nói “Không giúp đỡ kẻ khác thì không có niềm vui à?”.
Chu Hạc nói “Thì vẫn vui, nhưng không có niềm vui ấy”.
Vân Phiêu Phiêu ngạc nhiên nói “Thế thì ta phải làm thử một lần mới được”.
Chu Hạc nói “Bất kể thế nào, đó cũng hoàn toàn không phải là một chuyện dở, không phải là chuyện dở thì là chuyện hay, chuyện hay thì làm bao nhiêu cũng được”.
Vân Phiêu Phiêu hỏi “Người nào cũng cần được giúp đỡ sao?”.
Chu Hạc nói “Có hạng người cần phải suy nghĩ kỹ trước khi ra tay giúp đỡ”.
Vân Phiêu Phiêu nói “Hạng người nào vậy?”.
“Người xấu”.
“Thế nào là người xấu?”.
Chu Hạc chợt ngây người, đến giờ y mới phát hiện ra rằng Vân Phiêu Phiêu không những đã mất hết trí nhớ, mà khả năng nhận thức cũng không còn bình thường.
Một giọng nói lập tức vang lên “Vị cô nương này rõ ràng đã bị Quỷ Vô thường ở âm phủ bắt mất hồn phách rồi”.
Người nói là bác Thọ.
Theo y thì không có cách giải thích nào hợp lý hơn thế.
Chu Hạc quát khẽ “Nói bậy bạ gì thế? Ở đây không có chuyện gì cho ngươi làm cả, mau về ngủ đi”.
Bác Thọ có vẻ tức tối lắm, nhưng vẫn tuân lệnh lui ra.
Vân Phiêu Phiêu hỏi ngay “Quỷ Vô thường ở âm phủ là cái gì? Tại sao lại bắt mất hồn phách của ta?”.
Chu Hạc lắc đầu nói rối rít “Cô nương đừng nghe y nói bậy, làm gì có chuyện ấy!”.
Vân Phiêu Phiêu hỏi “Thật không có à?”.
“Thật mà”. Giọng Chu Hạc xem ra có vẻ không quả quyết lắm.
Vân Phiêu Phiêu dĩ nhiên không tin, nàng rời khỏi chiếc ghế trúc, từ từ đứng dậy.
Nhưng thân hình nàng lập tức khuỵu xuống, Thẩm Thăng Y đứng cạnh trông thấy, bất giác đưa tay ra đỡ.
Vân Phiêu Phiêu liếc thấy chợt biến sắc, người chúi qua một bên lại vừa vặn tránh được tay y, chưởng phải đồng thời lật lại, một chiêu Phân hoa phất liễu đánh vào uyển mạch Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y phản ứng mau lẹ, trầm cổ tay xuống hóa giải thế công.
Vân Phiêu Phiêu trong một chiêu này hàm chứa bảy thức biến hóa, liên tiếp biến chiêu đánh tới như nước chảy mây trôi.
Thẩm Thăng Y nhất nhất hóa giải, trên mặt không kìm được bất giác lộ vẻ ngạc nhiên.
Chu Hạc nhìn thấy rõ ràng, sắc mặt cũng thay đổi buột miệng nói “Chiêu Phân hoa phất liễu hay quá!”.
Vân Phiêu Phiêu lập tức theo câu nói dừng lại, hỏi “Phân hoa phất liễu là cái gì?”. Trong chớp mắt này, động tác cử chỉ của nàng lập tức chậm hẳn lại.
Nếu Thẩm Thăng Y thừa cơ hội này thì có thể đánh ngã Vân Phiêu Phiêu, nhưng y không làm thế, rút tay về nói “Đó là một chiêu thức võ công mà cô nương vừa thi triển”.
Vân Phiêu Phiêu ngơ ngơ ngác ngác hỏi “Ta biết võ công à?”.
Thẩm Thăng Y gật đầu “Mà còn rất cao cuờng nữa”.
Vân Phiêu Phiêu hỏi tiếp “Thật thế sao?”.
Thẩm Thăng Y nói “Thì một chiêu Phân hoa phất liễu mới rồi cũng đã rất khó hóa giải”.
Vân Phiêu Phiêu lẩm bẩm nói một mình “Phân hoa phất liễu”...
Câu nói chưa dứt, hai tay nàng cùng lật lại, cùng thi triển chiêu Phân hoa phất liễu, cũng đều có bảy thức biến hóa.
Thẩm Thăng Y vô cùng ngạc nhiên, Chu Hạc thì mắt trợn tròn.
Vân Phiêu Phiêu thi triển chiêu Phân hoa phất liễu ba lần khác nhau mới dừng lại, lại đứng ngây người ra.
Chu Hạc bất giác thở dài một tiếng nói “Chỉ một chiêu này thôi là đủ đối phó với ta rồi”.
Thẩm Thăng Y nhìn chằm chằm vào Vân Phiêu Phiêu nói “Võ công cô nương cao cường như thế, nhất định không phải là kẻ vô danh trên giang hồ”.
Vân Phiêu Phiêu nở một nụ cười ngốc ngếch, lập tức đi vòng vòng trong thư trai.
Thẩm Thăng Y bất giác thở dài một tiếng.
Chu Hạc chợt biến sắc nói “Võ công như cô ta mà còn bị đánh trọng thương thành ra thế này, thì người đánh cô ta bị thương võ công còn cao tới mức nào?”.
Thẩm Thăng Y cũng rúng động nói “Khó đoán lắm”.
Vân Phiêu Phiêu bên cạnh chợt lên tiếng “Đây là cái gì vậy?”.
Thẩm Thăng Y và Chu Hạc nghe tiếng ngước nhìn, thấy Vân Phiêu Phiêu đang đứng trước cái bàn, chỉ tay vào bức họa Chu Hạc vừa vẽ xong.
Chu Hạc nhìn vào bức họa nói “Núi cao”.
Vân Phiêu Phiêu kỳ quái nói “Những đám tròn tròn này là núi cao à?”.
Chu Hạc lúc ấy mới nhìn kỹ, nói “Té ra cô nương hỏi cái đó, đó không phải là núi”.
Vân Phiêu Phiêu nói “Thế là cái gì vậy?”.
Thẩm Thăng Y đáp luôn “Mây!”.
Vân Phiêu Phiêu toàn thân như bị điện giật, rúng động kêu lên thất thanh “Mây à?”.
Thẩm Thăng Y thấy thế vội hỏi “Giữa cô và mây có quan hệ gì?”.
Vân Phiêu Phiêu hỏi lại “Nhưng mây là cái gì?”.
Thẩm Thăng Y dở khóc dở cười nói “Chuyện này e khó mà nói cho cô nương rõ được”.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, y nói “Lại đây”, rồi bước tới trước cửa sổ.
Vân Phiêu Phiêu đi theo.
***
Từ cửa sổ nhìn ra, có thể thấy ao sen, cũng có thể thấy bầu trời phía trên ao sen.
Sao vẫn bàng bạc đầy trời như cũ.
Vầng trăng đã hạ xuống trên đầu tường phía tây.
Trên không trung cách chỗ vầng trăng không xa, có mấy áng mây đêm lặng lẽ bay, trắng tới mức thê lương.
Không chờ Thẩm Thăng Y chỉ, Vân Phiêu Phiêu đã buột miệng hỏi “Kia là mây có phải không?”.
Thẩm Thăng Y nói “Đúng đấy!”.
Vân Phiêu Phiêu chợt đưa tay ôm đầu đau đớn rên lên “Giữa ta và mây có quan hệ gì nhỉ?”.
Nàng nói đi nói lại câu ấy mấy lần, vừa buồn bã vừa thẫn thờ.
Thẩm Thăng Y an ủi “Đừng gấp, thế nào cô cũng nghĩ ra mà!”.
Vân Phiêu Phiêu nhìn Thẩm Thăng Y, chua xót nói “Ngươi nói cho ta biết một chút gì có quan hệ với mây được không?”.
Thẩm Thăng Y nói “Được chứ!”.
Vân Phiêu Phiêu ngẩn ngơ nhìn y nói “Ngươi nói đi”.
Thẩm Thăng Y ngẫm nghĩ rồi nói “Mây biến ảo đa đoan, từ xưa đến nay có nhiều người đã lấy mây để so sánh với chuyện đời, như câu Mây nổi trên không như áo trắng, Chớp mắt đã biến thành chó xanh, nếu không phải là cảm khái về chuyện đời thì ít nhất cũng nói tới một hiện tượng đẹp đẽ trên trời”.
Vân Phiêu Phiêu nghe tới đó như hiểu ra chuyện gì, nói “Vậy chắc mây là cảnh tượng biến ảo đa đoan lắm”.
Thẩm Thăng Y gật đầu nói tiếp “Đó là lý do khiến người ta thích ngắm mây. Mây hạ nhiền non cao, mây thu như mộng thoảng...”.
Vân Phiêu Phiêu chợt nói “Đẹp quá”.
Thẩm Thăng Y lại tiếp “Nhưng về mây thì có rất nhiều người đem chuyện đời so sánh khác nhau, như câu thơ vịnh mây của Vương An Thạch Ai tựa mây trời hay tiến thoái, Mới thành mưa ngọt trở về non, câu đó là khen, còn như người đời Tống có câu Bao nhiêu lúa cỏ khô đang cháy, Lại giữa trời xanh hiện dáng non, câu đó là trách, dụng ý khác nhau nhưng đều có chỗ hay riêng, không hay là ở chỗ gán cho đám mây tự do tự tại trên trời những ràng buộc của nhân sinh”.
Vân Phiêu Phiêu gật đầu đồng ý.
“Đem so với nhân sinh thì có khi nói về chuyện không còn gì để nói, như bài Tầm ẩn giả bất ngộ của Giả Đảo có câu Chỉ ở trong núi này, Mây sâu không thấy được”.
Vân Phiêu Phiêu quay đầu nói “Trong bức họa trên bàn có viết hai câu ấy đấy”.
Thẩm Thăng Y gật đầu nói tiếp “Lại như bài Thu thiên đăng Lan Sơn phỏng hữu của Mạnh Hạo Nhiên có câu Mây trắng phất phơ nơi núi bắc, Đủ cho ẩn sĩ thấy vui lòng là muốn nói tới cái ý lạt lẽo thích yên tĩnh. Còn như những câu Mây ra khỏi núi hóa thành mưa ngọt cứu dân sinh hay Mây theo bóng rồng làm điềm báo về việc bậc thánh nhân ra đời có vẻ khiên cưỡng. Vì mây vốn vô tâm, đâu có ý làm quan, mây có đức gì mà dám dính líu với thánh nhân”.
Y nói tới đó, chẳng riêng gì Vân Phiêu Phiêu say sưa lắng nghe mà cả Chu Hạc cũng cảm thấy rất thích thú.
Thẩm Thăng Y lại nói “Bài Vịnh Thái Sơn của Đỗ Phủ có câu Lòng dạ sinh mây dáng chập chùng là có quan hệ tới hoài bão giúp vua trị nước của y lúc còn trẻ, có điều là vẽ ra cảnh Thái Sơn cao ngất. Bài Mộng du Thiên Mụ ngâm của Lý Bạch có câu Mây ráng trong ngày thoắt hợp tan cũng chỉ vào cảnh xa xôi thanh nhã của Thiên Mụ, vốn không có hoài bão về công danh. Câu Trên biển ráng mây sớm; Qua sông dương liễu xuân của Đỗ Thẩm Ngôn là tả cảnh dạo chơi buổi sáng mùa xuân, câu Trước mắt liền mây trắng, Trên không loáng ráng xanh của Vương Duy là tả núi Chung Nam, Lý Thương Ẩn tới thăm một nhà sư không gặp có câu Lá rụng người đâu vắng, Mây côi nẻo mấy tầng nghe như dài nhung nhớ, Thôi Đồ vịnh con hạc lẻ, ngâm câu Bến mây thầm vượt khỏi, Ải nguyệt lạnh theo nhau thành câu tuyệt cú, tới như câu Mây trắng ngàn năm vẫn lững lờ của Thôi Hiệu là mượn mây tả cảnh hoang vắng ở lầu Hoàng Hạc, câu Mây non nói chuyện khách qua đường của Lý Cận là thở than đời làm quan bị ràng buộc, câu Mây non Tam Tấn trôi về Bắc của Thôi Thự là nói về tình nghĩa bạn bè, câu Mây xa thấy Hán Dương thành của Lư Luân đọc tới thì đủ thấy phong cảnh Hán Dương đẹp như tranh, Lý Thương Ẩn vịnh mưa xuân tưởng tượng tới cảnh Ngàn dặm trời mây một nhạn bay nghe tới như tiếng rèm ngọc rung trong cảnh tịch mịch, chỉ có câu Đế khuyết trong mây hai cửa phụng của Vương Duy là có hơi hám chính trị”.
Chu Hạc buột miệng nói chen vào “Xem ra vầng mây trong thơ ca của thi nhân đều là chống chọi với nhân sinh, chẳng ham muốn phú quý công danh, cũng không tha thiết với trần gian thiên hạ, tới chẳng có hình, đi không để vết, thoắt hợp thoắt tan.
Vân Phiêu Phiêu chợt cười một tiếng hỏi “Mây đáng yêu tới như thế à?”.
Thẩm Thăng Y đáp “Theo ta thì như thế”.
Vân Phiêu Phiêu nhìn qua cửa sổ hỏi “Mây chỉ ở trên trời thôi sao?”.
Thầm Thăng Y đáp “Chỉ ở trên trời thôi”.
Vân Phiêu Phiêu chợt hỏi “Trên trời ngoài mây ra còn có gì nữa?”.
Thẩm Thăng Y nói “Nhật Nguyệt Tinh Phong...”.
Vân Phiêu Phiêu lại chợt giật nảy mình, Thẩm Thăng Y nhìn thấy rất lạ lùng, phần sau câu nói đã ra tới cổ lại nuốt vào.
Vân Phiêu Phiêu không hỏi thêm là còn gì nữa, hỏi qua chuyện khác “Có phải trời còn có tên là Bích Lạc không?”.
“Đúng thế”, Thẩm Thăng Y ngẫm nghĩ rồi nói tiếp “Sách xưa có câu Tầng trời đầu tiên ở phương Đông có ráng màu xanh biếc, nên gọi là Bích Lạc”.
Vân Phiêu Phiêu lẩm bẩm mấy chữ “Bích Lạc, Bích Lạc” một hồi lâu.
Thẩm Thăng Y liếc nàng một cái lại nói “Cho nên bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị có câu Trên là Bích lạc dưới hoàng tuyền, Hai cõi xa xăm không thấy được”.
Vân Phiêu Phiêu chợt chậm rãi đọc một mình “Động thì mưa gió mịt mờ, sấm vang chớp giật, tĩnh thì trăng sao vằng vặc, khí ấm hơi lành. Theo khí vận của âm dương, vần xoay huyền bí, đứng ngôi đầu trong vạn vật, sáng chói tinh anh...”.
Tới đó nàng lại ôm má, dáng như nhất thời không nhớ được đoạn dưới.
Thẩm Thăng Y ngâm tiếp “Đã năm màu khó vá, cõi chín tầng rộng thênh, quần tinh rạng rỡ, nhật nguyệt bồng bềnh...”.
Vân Phiêu Phiêu ngắt lời “Lại là cái gì vậy?”.
Thẩm Thăng Y nói “Là bài Bích Lạc phú”.
Vân Phiêu Phiêu kêu thất thanh “Phải rồi, đúng là bài Bích Lạc phú”.
Dáng vẻ của nàng vừa sợ hãi vừa mừng rỡ, nhảy cẫng lên rồi lập tức đứng sững ra.
Ngoài cửa thư trai có một nữ nhân đứng không biết tự lúc nào.
Nữ nhân này mặc áo xanh, khoảng hai bảy hai tám tuổi, cao mà gầy, nhưng tuy gầy vẫn không khó coi, dung mạo vô cùng xinh đẹp, mấy chữ Thiên hương quốc sắc dường như đặt ra cho nàng.
Vân Phiêu Phiêu cũng đang ngây người ra ngắm nàng.
Nàng cũng nhìn nhìn Vân Phiêu Phiêu, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Thẩm Thăng Y và Chu Hạc cũng đã phát giác, còn đang lấy làm kỳ lạ, Vân Phiêu Phiêu đã bước lên hai bước hỏi “Ngươi là ai?”.
Nữ nhân kia không đáp, cứ sửng sốt nhìn Vân Phiêu Phiêu.
Chu Hạc bên cạnh lên tiếng “Đây là vợ ta, chẳng lẽ cô nương biết nàng à?”.
Vân Phiêu Phiêu nói “Dường như ta đã gặp qua”.
Chu Hạc nói “Gặp ở đâu vậy?”.
Vân Phiêu Phiêu không đáp được.
Nữ nhân kia tiếp tục bước vào, Vân Phiêu Phiêu đứng sững nhìn nàng không chớp mắt.
Nàng đi thẳng tới trước mặt Vân Phiêu Phiêu, hạ giọng nói “Dường như ta đã gặp cô rồi”.
Vân Phiêu Phiêu hỏi “Ở đâu vậy?”.
Nữ nhân kia nói “Quên mất rồi”.
Chu Hạc hỏi chen vào “Lúc nào thế?”.
Nữ nhân không nghĩ ngợi đáp luôn “Cũng quên mất rồi”.
Vân Phiêu Phiêu hỏi ngay “Nói tên cho ta biết được không?”.
Nữ nhân kia đáp “Tô Tiên”, rồi nhìn chằm chằm vào Vân Phiêu Phiêu.
Vân Phiêu Phiêu lẩm bẩm “Tô Tiên... Tô Tiên...”.
Chu Hạc hỏi “Có thấy quen không?”.
Vân Phiêu Phiêu gật đầu đáp “Nhưng không biết lúc nào”. Mặt nàng chợt lộ vẻ đau đớn, mồ hôi toát ra, thân hình lảo đảo ngã xuống.
Tô Tiên kịp thời đỡ nàng lên, ngạc nhiên hỏi “Cô ta bị sao thế?”.
Thẩm Thăng Y đáp “Chỗ bị nội thương đau lại phát tác, chịu không nổi đã ngất đi rồi”.
Chu Hạc nói “Mau đỡ cô ta lên ghế”.
Ba người ai cũng đưa tay ra đỡ Vân Phiêu Phiêu, cùng bước về phía cái ghế trúc.
Trong ba người, Thẩm Thăng Y là người Vân Phiêu Phiêu muốn giết, Tô Tiên và nàng còn có quan hệ chặt chẽ hơn.
Ngay Chu Hạc, Vân Phiêu Phiêu cũng biết rất rõ.
Nhưng hiện tại đối với Vân Phiêu Phiêu thì họ toàn là người lạ.
Bất kể là ai, hiện tại đối với Vân Phiêu Phiêu cũng đều là người lạ.
Nàng mường tượng đúng như lời bác Thọ, đã bị Quỷ Vô thường dưới Âm ti bắt mất hồn phách rồi, chỉ còn cái vỏ thân xác mà thôi.
Đây là đêm đầu tiên nàng bị mất hết trí nhớ.
Đêm thứ nhất như thế, đêm thứ hai ra sao?
***
Chiều tối ngày hôm sau, Vân Phiêu Phiêu mới tỉnh dậy sau gần một ngày hôn mê.
Trong lúc nàng hôn mê, Chu Hạc đã mời hai vị danh y trong vùng tới.
Họ cũng bó tay không có cách nào.
Đây là lần đầu tiên trong đời làm thầy thuốc, thậm chí lần đầu tiên trong đời họ gặp phải “chứng bệnh” như của Vân Phiêu Phiêu.
Thẩm Thăng Y và Chu Hạc đưa họ về, tiện đường bước vào nhà trong ăn cơm, chỉ để Tô Tiên ở lại trong thư trai trông nom Vân Phiêu Phiêu.
Tô Tiên có vẻ rất ưa thích Vân Phiêu Phiêu, từ đêm qua luôn luôn ở cạnh giường Vân Phiêu Phiêu, thậm chí ăn cơm luôn tại thư trai.
Tuy nàng nói là vì thấy tò mò, nhưng Thẩm Thăng Y đã nhìn ra là không đơn giản như vậy.
... Không khéo Tô Tiên có quen biết Vân Phiêu Phiêu.
Thẩm Thăng Y đã nghi ngờ như thế, nhưng Tô Tiên đã nói là không biết Vân Phiêu Phiêu từ đầu, nên y chỉ còn cách lặng lẽ chờ xem diễn tiến.
Chu Hạc thì như không hay biết gì.
Họ vừa ra khỏi thư trai, Vân Phiêu Phiêu đã tỉnh lại.
Trong thư trai đã thắp đèn, ánh sáng đang chiếu vào mặt Vân Phiêu Phiêu.
Vân Phiêu Phiêu vừa mở mắt, thì thấy một vầng ánh vàng vọt, đến khi nàng nhìn thấy rõ ràng ngọn đèn thì cũng thấy Tô Tiên ngồi cạnh giường.
“Tô Tiên phải không?”. Rõ ràng nàng vẫn chưa quên tất cả.
Tuy chính mắt nhìn thấy Vân Phiêu Phiêu ngất đi gần một ngày mới tỉnh, nhưng vừa nghe Vân Phiêu Phiêu gọi tên mình, Tô Tiên vẫn không khỏi giật mình, buột miệng “Vâng, thưa tiểu thư”.
Vân Phiêu Phiêu ngồi dậy, lạ lùng nhìn Tô Tiên “Cô gọi ta là gì?”.
Tô Tiên hỏi lại “Cô mất hết trí nhớ thật rồi à?”.
Vân Phiêu Phiêu buồn rầu cười một tiếng, nói “Thật ta không nhớ được gì cả”.
Tô Tiên bất giác thở dài.
Vân Phiêu Phiêu nhìn nàng chăm chú, cất tiếng nói “Cho dù ta không nhớ được gì cả, nhưng ta biết nhất định cô có quen ta, nếu không thì ta đã không có cảm giác quen thuộc với cô như vậy”.
Tô Tiên không nói gì.
Vân Phiêu Phiêu chợt đưa tay kéo tay áo Tô Tiên nói “Sao cô không nói cho ta biết?”.
Tô Tiên lạnh lùng hỏi “Cô muốn ta nói cái gì?”.
Vân Phiêu Phiêu đáp “Thì là tên họ của ta, lai lịch của ta”.
Tô Tiên nói “Hiện tại thì cứ thế này là tốt nhất”.
Vân Phiêu Phiêu ngạc nhiên hỏi “Tại sao thế?”.
Tô Tiên nói “Trong tình thế hiện tại, cô biết càng nhiều thì chết càng nhanh”.
Vân Phiêu Phiêu định hỏi tiếp, Tô Tiên đã nói ngay “Vốn cô chết cũng được sống cũng được, chẳng dính líu gì tới ta, vấn đề là hiện tại cô ở đây rất dễ làm người cả nhà ta bị liên lụy”. Nàng ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Ta hoàn toàn không muốn Hạc ca bị tổn hại một chút gì cả, cô phải biết như thế”.
Vân Phiêu Phiêu ngơ ngác gật đầu.
Tô Tiên giật tay áo lại, nói qua chuyện khác “Hôm nay họ mời hai vị danh y tới đây, tuy đều không có cách nào khôi phục trí nhớ cho cô nhưng có lưu lại hai bài thuốc, Thẩm Thăng Y đã theo phương cắt thuốc, ta đã dặn a hoàn sắc rồi, lát nữa cô uống xem có chút công hiệu nào không”.
Vân Phiêu Phiêu chỉ còn cách gật đầu.
Tô Tiên lại nói “Sáng mai hai vị danh y kia sẽ trở lại, ngoài ra Hạc ca còn mời thêm ba vị khác, chắc là sáng mai sẽ tới cả, căn cứ vào kinh nghiệm của họ, thì chắc sẽ có một kết quả”.
Vân Phiêu Phiêu nói “Hy vọng như thế”.
Tô Tiên nói “Ta thì lại không hy vọng như thế”.
“Tại sao chứ?”.
“Vì cô khôi phục trí nhớ, biết đâu sẽ giết một người”.
“Ai kia?”.
“Thẩm Thăng Y”.
Đôi mắt ngơ ngác của Vân Phiêu Phiêu chợt rực lên, lẩm bẩm nói “Ta muốn giết Thẩm Thăng Y à? Tại sao ta lại muốn giết Thẩm Thắng Y?”.
“Cô khôi phục trí nhớ rồi tự nhiên sẽ rõ”. Tô Tiên lắc đầu nói tiếp “Ta lại không hy vọng cô sẽ giết người nữa, nhất là giết Thẩm Thăng Y, bất kể thế nào y cũng là một người rất tốt, còn cứu mạng cho cô nữa”.
Vân Phiêu Phiêu bất giác gật đầu “Y đúng là một người tốt”.
Tô Tiên thở dài “Chỉ không rõ cô có phải là người vong ân phụ nghĩa hay không”.
Vân Phiêu Phiêu chợt hỏi “Ta từng giết người nhiều rồi à?”.
Tô Tiên đứng dậy, không trả lời.
Vân Phiêu Phiêu đang muốn hỏi nữa, Tô Tiên đã quay người bước ra phía cửa.
Đưa mắt nhìn theo nàng, đầu óc tựa hồ trống rỗng của Vân Phiêu Phiêu bắt đầu rối loạn.
... Rốt lại mình là ai?
... Giữa mình với Tô Tiên có quan hệ ra sao?
... Tại sao mình muốn giết Thẩm Thăng Y?
***
Bóng chiều tan dần, màn đêm buông xuống.
Bắt đầu đêm thứ ba.
Ban ngày Vân Phiêu Phiêu lại ngất đi, giống hệt một người chết, song lần này chưa đến sẩm tối đã tỉnh lại.
Năm vị danh y lập tức xúm lại chung quanh.
Họ lần lượt tới trước sau buổi trưa, được Chu Hạc mời cả vào thư trai.
Từ lúc Vân Phiêu Phiêu tỉnh lại đến lúc ấy đã qua mấy giờ, năm vị danh y dường như không phát hiện được nguyên nhân căn bệnh kỳ lạ của nàng.
Trống báo canh hai vang lên.
Năm vị danh y cùng nhìn nhau, lui qua một bên, hạ giọng chụm đầu bàn bạc một lúc rồi cùng buông tiếng thở dài, người lớn tuổi nhất bước tới trước mặt Chu Hạc nói “Chu trang chủ...”.
Chu Hạc lập tức hỏi “Thế nào?”.
“Thật xấu hổ, căn bệnh này năm người chúng tôi không sao chữa được”.
Đó là chuyện đã đoán trước, nên Chu Hạc hỏi qua chuyện khác “Theo như năm vị thấy, thì vị cô nương này có bị nguy hiểm đến tính mạng hay không?”.
“Chắc là không”.
Một trong hai vị danh y được mời tới hôm trước tiếp luôn “Hôm qua ta bắt mạch thì khí huyết rất không ổn định, nhưng hôm nay thì không khác người khỏe mạnh bao nhiêu”.
Vị kia cũng nói “Vị cô nương này thể chất khác người lắm, xưa nay ta chưa từng thấy người bệnh nào phục hồi nhanh như thế”.
Tẩm Thăng Y chen vào hỏi “Chẳng lẽ về việc khôi phục trí nhớ cho cô ấy các vị đều không có cách nào à?”.
Vị lớn tuổi nhất đáp “Sở dĩ một người mất hết trí nhớ thường vì cơ thể hay tinh thần bị chấn động mạnh, theo ta thấy vị cô nương này cũng không phải là ngoại lệ”.
Thẩm Thăng Y gật đầu “Đã biết được bệnh là hậu quả của việc gì thì phải có cách chữa trị chứ”.
“Tình trạng thế này bọn ta đã thấy qua không ít, vấn đề là một người sau khi mất hết trí nhớ thì kẻ thành người ngớ ngẩn, kẻ thành người chẳng khác gì ngớ ngẩn, loại bệnh ngớ ngẩn này xưa nay không có thuốc chữa”.
“Vị cô nương này tuy mất hết trí nhớ nhưng chưa thành kẻ ngớ ngẩn”.
“Cho nên bọn ta không dám nói là cô ấy không có thuốc nào chữa được, chỉ là không biết nên cho uống thuốc gì thôi”.
Thẩm Thăng Y trên mặt lộ vẻ khâm phục, nói “Bất kể y thuật của các vị ra sao, chỉ bằng vài câu nói mới rồi, Thẩm mỗ đã muốn viết một chữ Phục rồi”.
Năm vị danh y kia gần như nhất tề lắc đầu, người lớn tuổi nhất nói ngay “Thẩm đại hiệp quá lời rồi”.
Thẩm Thăng Y nói “Trong đời ta đã gặp không ít người được gọi là danh y, nhưng dường như người minh bạch thẳng thắn Không biết lấy làm không biết như các vị lại không có nhiều”.
“Đó là y đức, không biết cũng nói là biết, há chẳng phải là đem tính mạng của người bệnh ra đùa giỡn sao”.
“Ta vẫn hy vọng các vị tốn thêm chút thời giờ suy nghĩ nữa”.
Vị danh y lớn tuổi trầm ngâm rồi nói “Theo tình hình hiện tại của vị cô nương này thì không phải là không thể hy vọng khôi phục được trí nhớ”.
Thẩm Thăng Y nói “Có lẽ lão tiên sinh có cách gì hay rồi”.
“Không phải là cách hay”.
“Cũng xin cứ chỉ dạy cho”.
“Cởi trói phải tay người đã trói”.
“Nói như thế, tức là muốn khôi phục trí nhớ cho cô ta thì phải tìm người đã làm cô ta bị thương”.
“Có thể người khác thì vị cô nương này hoàn toàn không nhận biết được, chứ người ấy thì nhất định là không, có thể sau một lần thấy mặt, cô ấy sẽ đột nhiên khôi phục được trí nhớ”.
Thẩm Thăng Y ngẫm nghĩ “Quả là chúng ta nên thử dùng cách này một phen”.
Chu Hạc nói “Nhưng ngay cả tên họ của cô ta chúng ta cũng không biết”.
Thẩm Thăng Y lại trầm mặc một lúc.
***
Đêm nay cũng là Tô Tiên rời khỏi thư trai sau cùng.
Nàng tới cửa rồi, chợt quay đầu nói “Thì ra cô đã mất hết trí nhớ thật”.
Nghe câu này đủ biết tới hiện tại nàng mới hoàn toàn tin.
Sự phán đoán của Thẩm Thăng Y và Chu Hạc còn có thể ngờ vực, chứ năm vị danh y chẩn mạch xong cũng đều nói thế thì khó có thể là giả.
Vân Phiêu Phiêu nghe nàng nói, chợt thở dài một tiếng hỏi “Vậy hiện tại ngươi có chịu nói rõ cho ta nghe mọi chuyện chưa?”.
Tô Tiên nhìn Vân Phiêu Phiêu, chợt cười một tiếng đáp “Hiện tại vẫn chưa phải lúc”.
Vân Phiêu Phiêu hỏi ngay “Vậy còn phải chờ bao lâu nữa?”.
Tô Tiên không đáp, chỉ cười một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Nụ cười của nàng lần này vô cùng giả trá.
Dĩ nhiên hiện tại Vân Phiêu Phiêu không thể nhận ra.
Bất kể là cười thế nào, hiện tại đối với nàng cũng đều là cười mà thôi.
***
Đêm nay cũng có trăng.
Sắp hết canh ba, trên đường vẫn có người.
Hai người hầu mặc áo xanh cầm đèn lồng đi trước mở đường, phía sau là bốn người phu khiêng hai cỗ kiệu.
Trong kiệu là năm vị danh y, trong đó có hai người có mặt tối hôm qua.
Nhà họ vốn ở gần, nên cũng như hôm qua, khám bệnh xong là về nhà, còn ba người kia ở xa hơn, nên đều nghỉ lại nhà Chu Hạc.
Hai người hầu và bốn phu khiêng kiệu đều là người của Chu Hạc, đêm qua đã đưa họ về nhà rồi, nên không cần phải dặn dò chỉ đường nữa, cứ ung dung đi.
Tới ngã tư, hai cỗ kiệu chia ra đi hai đường.
Vừa rẽ ra đã dừng lại.
Cách chỗ rẽ không đầy một trượng đã có bốn người chia nhau đứng chặn hai cỗ kiệu.
Hai người bên trái một mặc áo đỏ một mặc áo xám, hai người bên phải một mặc áo vàng một mặc áo trắng.
Đó chính là bốn Lang quân Hỏa, Mộc, Thổ, Kim trong Ngũ Hành truy mệnh.
Chu Hạc thì có thể biết trên giang hồ có Ngũ Hành truy mệnh, chứ hai người này thì còn chưa bao giờ nghe qua. Nhưng họ theo hầu Chu Hạc đã lâu năm, tuy không học được nhiều võ công nhưng đã gặp không ít người giang hồ, vừa nhìn thấy đã biết ngay bốn người kia không hề có ý tốt, lập tức dừng ngay lại. Người đi bên trái ôm quyền nói “Hai vị bằng hữu...”.
Kim Lang quân ngắt lời “Không phải là bằng hữu”.
Người hầu kia thoáng ngạc nhiên nói “Vậy thì hai vị...”.
Mộc Lang quân bên cạnh lại ngắt lời “Là bốn vị...”.
Người hầu bên phải nói luôn “Không rõ bốn vị chặn đường bọn ta là có điều gì chỉ giáo vậy?”.
Kim Lang quân cười nói “Bọn ta muốn hỏi là hỏi hai vị đại phu ngồi trong kiệu kìa”.
Rèm hai cỗ kiệu lập tức mở ra, hai vị danh y cũng thò đầu ra nhìn xem có chuyện gì, nghe tới đó có một người buột miệng hỏi “Chuyện gì vậy?”.
Kim Lang quân hỏi “Chu Hạc mời các ngươi vào khám bệnh trước sau hai lần, là cho ai thế?”.
“Một vị cô nương”.
“Có phải là người đêm trước ngất trước nhà Chu Hạc không?”.
Một người hầu kêu thất thanh “Chẵng lẽ là các ngươi đánh vị cô nương kia bị thương à?”
Kim Lang quân cười nói “Ngươi thông minh đấy”.
Người hầu kia không tự chủ được bất giác lui lại một bước, quay nhìn người bạn nói “Ngươi bảo vệ hai vị đại phu cho cẩn thận, ta phải về báo ngay cho lão gia”.
Dứt lời y quay lưng chạy luôn, nhưng vừa chạy được mấy bước thì nghe tiếng người bạn la hoảng, vai phải lập tức bị đè nặng.
Y hoảng hốt ngoảnh nhìn, thấy Kim Lang quân đứng sau lưng, một tay nắm lấy vai mình.
Kim Lang quân trên mặt đầy vẻ tươi cười, nhưng là một nụ cười khiến người ta không lạnh mà run.
Y hoảng sợ bật tiếng la hoảng, khuỷu tay thúc mau về phía sau, không ngờ vừa cử động, toàn thân đã lập tức cứng đờ.
Kim Lang quân cười hỏi “Ngươi có biết một kẻ quá thông minh thì thường gặp kết quả thế nào không?”.
Người hầu mường tượng như lưỡi cũng cứng lại, không nói được một tiếng.
Kim Lang quân trả lời giúp y, nói dằn từng tiếng “Là chết sớm”, rồi xoay vai y lại, tay thả ra rồi nắm một cái, đã bóp vỡ sau đầu y.
Người hầu kia lập tức nghe “cách” một tiếng vô cùng lỳ lạ, trong đời chưa từng nghe thấy.
Kim Lang quân rẩy tay một cái, phía sau đầu y đã nát bét, rồi lập tức buông ra.
Người hầu kia ngã vật xuống đất.
Kim Lang quân không nhìn tới một cái, chỉ nói “Người không thông minh có khi cũng chết sớm”, rồi từ từ quay lại.
Đến lúc y đã xoay hẳn người lại, bốn người phu khiêng kiệu đã biến thành bốn cái xác chết, người hầu còn lại cũng đã gục xuống trước chân Thổ Lang quân.
Thổ Lang quân khẽ xoa tay nói “Ta dám đảm bảo rằng về người này thì cho dù có thuốc thánh cũng không chữa cho sống đuợc”.
Kim Lang quân ánh mắt nhìn xuống nói “Người ta giết lần này ta cũng dám đảm bảo rằng không ai chữa cho sống được”.
Mộc Lang quân nói “Theo ta thì giết người bằng kiếm vẫn chắc chắn nhất”.
Thanh trường kiếm dài mỏng đang trong tay y, mũi chỉ xuống đất, máu tươi rỏ xuống từng giọt từng giọt.
Bốn người phu khiêng kiệu đều chết dưới thanh kiếm của y.
Hỏa Lang quân thì khoanh tay đứng yên tại chỗ, chưa hề nhúc nhích.
Bởi vì nếu y ra tay thì tiếng nổ ầm ầm, nơi này lại cách Chu gia trang không xa.
Tạm thời họ còn chưa muốn kinh động người trong Chu gia trang.
Hảo Lang quân suốt từ đầu cũng không lên tiếng, lúc ấy mới cười cười nhìn hai người thầy thuốc nói “Bây giờ thì chúng ta có thể nói chuyện thoải mái rồi, không sợ ai nói hớt”.
Hai người thầy thuốc dường như đã gặp qua loại người tàn nhẫn độc ác như thế rồi, nên từ đầu đã hoảng sợ co rúm lại, cũng không dám hô hoán, chỉ sợ làm bọn kia nổi giận thì cả mình cũng khó sống.
Hỏa Lang quân cười cười nói tiếp “Bọn ta rất thích những ai vui lòng hợp tác”.
Hai người thầy thuốc hoảng sợ nối nhau gật đầu.
Đối với người chịu hợp tác, Ngũ Hành truy mệnh xử trí ra sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...