“Hắn thích ta, trong hàng ngàn hàng vạn người trong cõi đời này, hắn chỉ thích một mình Lục Tiểu Xuân ta, cả đời không đổi.”
Tiểu Xuân nhìn Lý Thanh, đôi mắt trong suốt sáng ngời, tựa như đầm nước trong vắt dưới chân núi Bạc Mang.
Lý Thanh chợt nghẹn lời, gió thổi qua miếng vải buộc trên mắt hắn, khiến nó bay bay.
“Được rồi, huynh trở về nghỉ ngơi đi, ta đi đây.” Tiểu Xuân vỗ vỗ tay, xoay người bỏ đi. Vừa đi được hai bước, nàng lại dừng lại, nàng quay đầu nói với Lý Thanh vẫn đang đứng tại chỗ “Không ăn gì thì cũng phải uống nước chứ. Bình thường đều là do Đại Tông sư tự mình múc nước, nếu huynh không thích thì bảo tùy tùng chuẩn bị cho, nước ở núi Bạc Mang này rất sạch sẽ.”
Lý Thanh vẫn hệt như tảng đá, không nhúc nhích.
Tiểu Xuân nhếch miệng, bỏ đi.
Sau khi Tiểu Xuân đi được một lúc, Lý Thanh mới hơi động đậy. Hắn chậm rãi giơ tay lên, vươn ra sau ót, tháo miếng vải bịt mắt xuống.
Miếng vải mềm mại bay bay trong tay hắn.
Từ lúc hắn tỉnh lại đến giờ, miếng vải này vẫn chưa từng rời khỏi người hắn. Tận sâu trong lòng, hắn luôn cảm thấy, miếng vải này có ý nghĩa vô cùng sâu xa.
Người ban nãy… Lý Thanh nhớ đến Tiểu Xuân, không khỏi nhíu mày.
Nàng tạo cho hắn cảm giác rất lạ, nhưng lạ ở chỗ nào, hắn cũng không tài nào hình dung được. Tóm lại….
“Hừm, một mình đứng ngây ra ở đây làm gì chứ?”
Lý Thanh còn chưa kịp nghĩ tiếp, một giọng nói buồn bực đã truyền đến. Lý Thanh cau mày buộc miếng vải kia lên mắt lại, xoay người bỏ đi.
“Này này, ngươi làm gì vậy hả, ta vừa tới lại bỏ đi?”
Hạ Hàm Chi bất mãn đi đến, chắn trước mặt Lý Thanh, Lý Thanh trầm giọng nói: “Có chuyện gì?”
Hạ Hàm Chi: “Không có gì.”
Lý Thanh: “…”
Hạ Hàm Chi chầm chậm bước sang bên cạnh, ngồi dưới một tàng cây để nghỉ ngơi, Lý Thanh nói: “Chuyện của đại hội luận kiếm ngươi đã chuẩn bị xong hết chưa?” Hạ Hàm Chi dựa đầu ra sau, tựa vào trên cây khô.
“Vẫn chưa.”
Lý Thanh: “Vậy sao giờ này ngươi còn ngồi chơi ở đây?”
“A.” Hạ Hàm Chi cười khan một tiếng “Nói cứ như là ngươi bận lắm ấy. Kiếm Tôn đại nhân, đại hội luận kiếm là chuyện của Mẫn Kiếm sơn trang, cũng là chuyện của ngươi, ngươi cũng giỏi rũ bỏ trách nhiệm quá nhỉ.”
Lý Thanh mặc kệ y, xoay người bỏ đi.
“Lần này ngươi hiểu lầm rồi.”
Lý Thanh: “Hả?”
Hạ Hàm Chi: “Ta đến đây không phải để tìm ngươi.” Y cười híp mắt nhìn bóng lưng của Lý Thanh “Ta đến tìm Tiểu Xuân, sao lại không có ở đây?”
Lý Thanh dừng lại, yên lặng một chút, hắn xoay người lại.
“Tiểu Xuân?”
Khoảnh khắc hắn nhớ đến cái tên này, hắn bỗng nhiên giật mình.
Hạ Hàm Chi nhìn hắn, thản nhiên nói: “Nghĩ gì thế?”
Lý Thanh không nói gì.
“Này.”
Lý Thanh: “Ngươi tìm nàng ấy làm gì?”
Hạ Hàm Chi ngáp một cái, nói: “Ta còn chưa ăn sáng, tìm nàng ấy đòi thức ăn.”
Lý Thanh cau chặt mày, trầm giọng nói: “Ngươi có tiền đồ một chút được không hả.”
Hạ Hàm Chi: “Ta không giống ngươi, không cần ăn cơm.” Y khẽ nhướn mày nhìn Lý Thanh, nói: “Thế nào, Tiểu Xuân đâu mất rồi?”
Lý Thanh suy nghĩ một lúc, hỏi Hạ Hàm Chi: “Ngươi quen nàng?”
Hạ Hàm Chi: “Tất nhiên.”
“Nàng….”
Lý Thanh do dự một lúc, Hạ Hàm Chi nói với hắn: “Muốn nói gì?”
Lý Thanh: “Nàng là người thế nào?”
Hạ Hàm Chi: “Còn thế nào nữa, là đệ tử Kiếm Các chứ sao.”
Lý Thanh: “Ngươi biết rõ ta muốn hỏi cái gì.”
Hạ Hàm Chi nhắm mắt nghỉ ngơi: “Không biết.”
“Hạ Thu!”
“Chậc, đừng tức giận.” Hạ Hàm Chi cười nhạt nói “Ngươi đừng giận cũng đừng gấp gáp, mắc công phong thủy ở núi Bạc Mang này biến đổi, lại khiến ta trở thành tội nhân mất.”
Lý Thanh: “Khí Thái Âm ở trên người nàng, từ đâu mà có?”
Hạ Hàm Chi thản nhiên nói: “Ngươi không biết làm sao ta biết chứ.”
Lý Thanh: “Nàng nói… nàng nói có người tặng nàng.”
Hạ Hàm Chi cười he he, nói: “Tốt vậy, kiếm khí Thái Âm mà cứ như là bánh bao, mua một cân còn được tặng thêm hai lạng nữa à.”
Lý Thanh: “….”
Hạ Hàm Chi chống đầu gối đứng lên, vỗ vỗ tro bụi dính trên vạt áo: “Được rồi, ta đi đây.”
Lý Thanh cảm thấy hơi lạ, nếu là trước đây, mỗi lần Hạ Hàm Chi tìm hắn, nếu hắn không đuổi người, Hạ Hàm Chi tuyệt đối sẽ không chủ động rời đi.
Hạ Hàm Chi đứng trước mặt Lý Thanh. Dáng người Lý Thanh cao lớn, chỉ là Hạ Hàm Chi cũng không phải là người ốm yếu, hai người đứng đó, mặt đối mặt, trông vô cùng có cảm giác áp bức.
Lý Thanh khẽ cúi người: “Sao hả?”
Hạ Hàm Chi khẽ nói: “Có người khác tặng kiếm khí Thái Âm cho nàng.”
Lý Thanh: “Nàng…”
Hạ Hàm Chi: “Ngươi tin à?”
Lý Thanh còn chưa kịp lên tiếng, Hạ Hàm Chi đã thoải mái rời đi.
Ban nãy là Lục Tiểu Xuân, giờ lại là Hạ Hàm Chi, lúc này Lý Thanh cảm thấy cơn tức đang lẩn quẩn trong lòng, lại không thể phát tiết, rất khó chịu.
Có người khác tặng kiếm khí Thái Âm cho nàng… Ngươi tin à?
Ý ngươi là sao?
Nếu như không phải, vậy kiếm khí trên người nàng giải thích thế nào đây….
Trong lòng Lý Thanh hơi lo lắng, từ khi hắn tu luyện đến nay, trên đời không có chuyện gì có thể khiến hắn cảm thấy phiền não, nhưng kể từ sau khi đến núi Bạc Mang, mấy chuyện làm rối loạn đầu óc hắn cứ ùn ùn kéo đến.
Sau khi Hạ Hàm Chi ra khỏi sân thì đi xuống chân núi, chợt thấy nơi chân trời mây mờ mù mịt, lại ngây người, trước mặt bỗng thổi đến một cơn gió mát, y trừng mắt nhìn Lý Thanh đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Sắc mặt Lý Thanh lạnh như băng, không chỉ hắn, ngay cả gió cây núi đá xung quanh đều trở nên lạnh như băng.
“Hạ Thu, ta biết ngươi có việc giấu ta, ngươi có thể không nói, nhưng ngươi phải biết rằng, nếu là chuyện ta phải biết thì cuối cùng ta cũng sẽ biết thôi.”
Dứt lời, Hạ Hàm Chi còn chưa kịp mở miệng, Lý Thanh đã lập tức biến mất.
“….”
Hạ Hàm Chi đứng đờ người tại chỗ, sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng khó hiểu hừ cười một tiếng, lẩm bẩm bảo khó hiểu, sau đó tiếp tục đi về phía chân núi.
Hôm sau, cuộc sống của Tiểu Xuân lại khôi phục như thường. Nàng ngủ một giấc ngon lành, sau đó sáng sớm lại bị Vệ Thanh Phong kéo ra ngoài luyện kiếm.
“Đại sư huynh….”
Vệ Thanh Phong vẫn đang chuyên tâm lau kiếm: “Hả?”
Tiểu Xuân cúi đầu, uể oải nói: “Đại sư huynh… nghỉ một ngày được không?”
Vệ Thanh Phong xoay người nhìn nàng.
“Vì sao?”
Tiểu Xuân bị ánh mắt thâm thúy của Vệ Thanh Phong nhìn chăm chú, lòng lập tức chùn xuống một chút.
“Không có không có không có… Ta đi luyện ngay đây….”
Tiểu Xuân cảm thấy khổ biết bao… Nàng cứ như chết lặng cầm Phong Đào, khoa tay múa chân trong sân, Vệ Thanh Phong chăm chú hướng dẫn nàng một lúc.
Tiểu Xuân cảm thấy cánh tay hơi mỏi rồi, nàng nhìn Vệ Thanh Phong, cười đùa nói: “Đại sư huynh, huynh ăn gì chưa?”
Vệ Thanh Phong: “Ăn rồi.”
Tiểu Xuân: “À….”
Vệ Thanh Phong: “Bộ kiếm pháp kia ta dạy muội mấy tháng rồi, muội cảm thấy mình luyện thế nào?”
Tiểu Xuân: “….”
Nghe thấy Vệ Thanh Phong hỏi, trong lòng Tiểu Xuân lập tức chảy mồ hôi. Nàng biết khi đại sư huynh hỏi mấy câu này, có nghĩa là đại sư huynh đã vô cùng bất mãn rồi.
“Khụ.” Tiểu Xuân liếm liếm môi, cẩn thận nói “Tạm… tạm được?”
Vệ Thanh Phong: “Vậy à?”
Tiểu Xuân lập tức xuống nước: “Đại sư huynh, ta sai rồi… ta nhất định sẽ luyện cho tốt….”
Vệ Thanh Phong đi đến, khẽ sờ sờ đầu Tiểu Xuân; Tiểu Xuân ngẩng đầu thì thấy Vệ Thanh Phong đang nở nụ cười nhạt với nàng.
“Đại sư huynh…..”
Giọng Vệ Thanh Phong dịu dàng trầm ấm.
“Tiểu Xuân, đừng sợ gian khó, phải trải qua khổ cực mới có thể thành tài.”
“Dạ.”
Vệ Thanh Phong: “Muội luyện trước đi, ta ra ngoài nhìn thử xem, hôm nay có môn phái nào đến nữa không.”
Tiểu Xuân: “Có cần gọi bọn Ngô Sinh giúp đỡ không?”
Vệ Thanh Phong: “Không cần đâu, tự ta đi được.”
Tiểu Xuân: “Vậy huynh đi trước, ta sẽ cố gắng luyện kiếm.”
Vệ Thanh Phong cười cười nói: “Được.”
Sau khi Vệ Thanh Phong đi, Tiểu Xuân cầm Phong Đào lên, nín thở tập trung, thầm đọc lại những bí quyết mà Vệ Thanh Phong đã dạy nàng trong lòng, sau đó vung kiếm lên, bắt đầu luyện.
Đại sư huynh nói đúng, bộ kiếm pháp kia y đã dạy nàng rất lâu rồi, nhưng vì nàng vừa ngốc vừa lười, đến giờ luyện cũng chưa thành hình, khó trách đại sư huynh tức giận.
Tiểu Xuân vừa luyện vừa nghĩ, thời gian dần trôi, nàng cảm thấy thân thể mình như chìm vào trạng thái tốt nhất.
Ví dụ như nàng có thể cảm thấy thân thể dần nóng lên, không khí quanh thân cũng dần trở nên trầm tĩnh hẳn.
Không tồi.
Luyện được một lúc, Tiểu Xuân dần cảm thấy có hơi lạ.
Không khí xung quanh đã không chỉ là trầm tĩnh nữa, mà bắt đầu hơi nặng nề….
Tiểu Xuân ngừng tay, nhìn xung quanh. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, không nghe được gì cả.
“Cô không hợp với bộ kiếm pháp đó.”
“??”
Tiểu Xuân đột nhiên quay đầu lại, Lý Thanh đang chắp tay đứng ngay chỗ vách đá sau lưng nàng.
“Huynh huynh huynh… huynh xuất hiện lúc nào vậy hả!?”
Lý Thanh thản nhiên nói: “Chiêu thức của bộ kiếm pháp này ngược hoàn toàn với kiếm phách của cô, luyện chính là tự hủy căn cơ.”
Tiểu Xuân không vui.
“Huynh nói gì vậy, cái gì mà tự hủy căn cơ?”
Lý Thanh: “Trong thân thể của cô là kiếm khí Thái Âm của ta, kiếm cách thuần âm, nhưng bộ kiếm pháp này lại hoàn toàn ngược lại.”
Tiểu Xuân: “Vậy thì sao?”
Lý Thanh trầm giọng nói: “Kiếm pháp thì đúng là một bộ kiếm pháp tốt, chỉ là kẻ dạy dỗ lại đúng là không biết gì cả.”
Tiểu Xuân hít thật sâu, gằn từ chữ—-
“Huynh nói gì!?”
Lý Thanh ngừng một chút, lại nói lần nữa: “Ta nói, người dạy kiếm pháp cho cô quá…“
“Ngừng!” Tiểu Xuân không thể nhịn được nữa “Đến đây dừng lại được rồi, Kiếm Tôn đại nhân sao lại đi đến đây, có phải là lạc đường không? Nào, ta đưa huynh về.”
Lý Thanh khẽ nhíu mày: “Cô không tin ta.”
Tiểu Xuân gẩy gẩy móng tay, không nói.
Lý Thanh: “Căn cơ của cô không sâu, có lẽ không hiểu, nhưng…“
“Được rồi.” Tiểu Xuân xen ngang lời hắn “Kiếm Tôn đại nhân, nếu như đại sư huynh là kẻ không biết gì, vậy thì cả Kiếm Các này đều là kẻ ngốc rồi.”
“Đó không phải là không biết gì, mà là y cố tình muốn tẩy khí Thái Âm bên trong cơ thể cô.”
Tiểu Xuân sửng sốt, nàng giương mắt nhìn Lý Thanh.
“Cái gì?”
Vẻ mặt Lý Thanh lạnh lùng, không hề có biểu cảm gì khác.
“Nếu không phải là kẻ không biết gì thì chính là kiến thức của y vô cùng sâu rộng. Y muốn dùng bộ kiếm pháp nghịch hành này, làm át đi kiếm khí Thái Âm, kiếm pháp này cô không nên luyện nữa.”
“….” Tiểu Xuân ngậm miệng, đầu óc không ngừng xoay chuyển.
Học kiếm với ta đi.
……
Tiểu Xuân, ở lại Kiếm Các đi, ta dạy muội kiếm pháp.
…..
Quên đi, đã qua rồi.
Lời của Lý Thanh đã khiến Tiểu Xuân hiểu rõ một số chuyện. Thật ra thì có một số việc cứ như chợt hiểu ra, nhưng thật ra đã in sâu trong lòng nàng từ lâu.
Y muốn làm gì, thật ra thì nàng cũng hiểu.
“Luyện thì đã sao?”
Lý Thanh nhíu mày, “Cái gì?”
“Ta nói là.” Tiểu Xuân ngẩng đầu, nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mắt “Nếu luyện thì đã sao, tẩy đi kiếm khí Thái Âm thì thế nào, vốn nó cũng chẳng phải của ta.”
“Cô biết mình đang nói gì không?”
“Tất nhiên.”
Lý Thanh yên lặng một lúc, thản nhiên nói: “Phương thức tu luyện của cô không ổn, không thể hiểu được sự huyền diệu của khí Thái Âm, sau khi cô hiểu rõ sẽ không có ý nghĩ này nữa đâu.”
“Hừm.” Tiểu Xuân liếc mắt.
Lý Thanh: “Cô không tin ta.”
Tiểu Xuân: “Kiếm pháp của đại sư huynh mới là huyền diệu nhất.”
Lý Thanh: “Cô….”
Tiểu Xuân hăng hái xoa xoa thanh kiếm trong tay, nói: “Cái khác thì ta không biết, nhưng kiếm thuật của đại sư huynh là cao nhất, ngay từ khi ta còn nhỏ đã nhìn thấy huynh ấy luyện kiếm. Hơn nữa…” Tiểu Xuân dừng một chút lại nói: “Hơn nữa đại sư huynh có ơn với ta, huynh ấy không chỉ dạy ta tập võ, còn tặng bảo kiếm cho ta, cho nên dù thế nào, ta cũng không ngừng tập kiếm pháp mà đại sư huynh dạy.”
Tiểu Xuân giương mắt nhìn Lý Thanh nói: “Cho nên…“
“Bảo kiếm?”
“?”
Tiểu Xuân nhìn Lý Thanh, vẻ mặt của hắn rốt cuộc cũng có thay đổi, hắn cười lạnh một tiếng, nói:
“Ý cô là thanh kiếm trong tay cô đấy à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...