Edit: Ngư Nhi | Beta: Vi Yên
Khương Sơ mau chóng có bé thứ hai, bé bi khó tính nào đó lại tỏ ra lo lắng, cu cậu đưa nước đến cho Khương Sơ, “Mẹ ơi, lỡ mẹ sinh em gái xong ba không còn thương con nữa thì sao?”
Khương Sơ dỗ cậu bé, “Nếu ba không thương con nữa thì mẹ sẽ đánh mông ba!”
“Đồng ý nha.” Cô vươn tay ra ngoéo tay hứa hẹn với Phao Phao.
Từ khi được Khương Sơ chống lưng cho thì Hứa Tinh Lan bắt đầu kiêu ngạo. Có một lần bé bị cảm, Hứa Đình Thâm đút thuốc cho bé bé nhất quyết không uống, “Thuốc thuốc đắng lắm, con muốn mẹ đút con cơ.”
Đúng lúc Khương Sơ phải ra ngoài làm việc, bụng cô còn chưa thấy rõ nên cô nhận tham gia hoạt động của một nhãn hiệu.
Hứa Đình Thâm phát hiện ra thằng nhóc này ngày càng mè nheo, “Không uống ba đánh đòn đó.”
Anh cũng chỉ uy hiếp ngoài miệng vậy thôi chứ chưa từng đánh Hứa Tinh Lan bao giờ.
Hứa Tinh Lan nhanh chóng chạy đến phía sau ghế sofa, đứng đó thập thò rồi đáp trả, “Nếu ba đánh con thì con sẽ mách mẹ cho coi.”
“Con mách mẹ cũng vô dụng thôi. Mẹ không có ở nhà, không còn ai cản ba đánh con được đâu.”
Bé dõng dạc như ý bảo mình hỏng có sợ ba đâu, “Nhưng mà mẹ sẽ đánh mông ba đó.”
Hứa Đình Thâm im lặng một lúc sau đó híp mắt, “Con nói lại lần nữa để ba nghe rõ nào.”
Hứa Tinh Lan thầm nghĩ chắc ba bị dọa sợ rồi, chiêu này có tác dụng ghê luôn! Bé ló đầu ra, cực kỳ đắc ý lặp lại, “Mẹ nói là nếu ba bắt nạt con thì mẹ sẽ đánh mông ba đó.”
Tuy ý tứ trong câu Khương Sơ nói không giống vậy lắm nhưng Hứa Tinh Lan cảm thấy dùng chiêu này dọa ba ổn ghê, thế là bé mau chóng sửa lại lời mẹ nói một xíu xiu thôi.
Hứa Đình Thâm không sợ chút nào, anh còn cúi đầu khẽ cười, trông có vẻ hơi chờ mong nữa thì phải…
Anh ngồi trên ghế, vẫy tay gọi con trai mình, “Con đến đây, ba không đánh con đâu.”
“Thật ạ?” Đôi mắt nhóc con lóe sáng nhưng bé vẫn không dám qua chỗ anh.
“Thật.” Hứa Đình Thâm nở một nụ cười lộ vẻ đắc thắng, “Nếu Phao Phao không chịu uống thuốc thì ba sẽ dẫn con đi gặp bác sĩ. Nhưng mà bác sĩ sẽ chích mông con đấy nhá, chích cũng không đau lắm đâu, cây kim được đâm vào mông một xíu thôi à.”
Xém chút nữa Hứa Tinh Lan đã bị người ba ruột thịt của mình dọa khóc, “Ba ơi, con uống thuốc mà.”
“Ngoan lắm.”
Lúc Khương Sơ trở về thì thấy con trai mình đang ngồi xem phim hoạt hình, “Con xem phim quá hai tiếng chưa đấy?”
“Mẹ ơi, con mới xem có một tiếng à.”
Khương Sơ nhấn nút tắt trên điều khiển, “Con nghỉ ngơi một chút đi, xem TV không tốt cho mắt đâu.”
“Dạ mẹ.”
Phao Phao đang định về phòng mình thì Khương Sơ giữ bé lại, bàn tay mềm mại đặt lên trán bé, “Ừm, không sốt nữa.”
Cô ngồi xổm xuống hôn bé con, “Con có chịu ngoan ngoãn uống thuốc không đó?”
“Dạ, con uống rồi á.”
“Con trai ngoan quá, con về phòng mình chơi đi.”
Vì thế Hứa Tinh Lan vui vẻ nhảy chân sáo về phòng mình chơi xếp gỗ và xếp hình.
Hứa Đình Thâm vừa đi bơi vào, anh cầm khăn lau tay mình. Bọt nước men theo đường cong cơ thể anh từ từ rơi xuống, Khương Sơ cứ nhìn chăm chăm theo.
Hứa Đình Thâm cho cô tùy ý ngắm nhìn rồi thuận miệng hỏi, “Bình thường em nói gì với Hứa Tinh Lan thế?”
“Hở?” Cô ngơ ngác, trong phút chốc không phản ứng được gì.
“Em nói với nó nếu anh bắt nạt nó em sẽ đánh mông anh hử?” Giọng điệu của anh hơi có chút cảm giác đang tra hỏi tội phạm.
Khương Sơ không biết phải nói sao, “Thật ra…”
Hứa Đình Thâm nhướng mày, đuôi mắt anh tạo nên một độ cong hoàn mỹ, “Em không nên nói dối con đúng chứ?”
Được lắm, dám tìm cớ từ mình luôn! Khương Sơ ho khan một tiếng, “Em nói giỡn với nó thôi mà. Sao mà em dám làm thế được, anh nói xem đúng không?”
Hứa Đình Thâm khẽ cười, giọng anh dịu dàng đến mức chảy nước, “Làm sao bây giờ nhỉ? Anh còn hơi mong đợi Tiểu Khương Sơ sẽ làm như thế nữa ấy.”
“…” Tên biến thái chết tiệt này.
*
Dù gì hai người cũng tích được chút kinh nghiệm, không còn luống cuống tay chân như lúc sinh Hứa Tinh Lan nữa. Cơ mà Hứa Đình Thâm vẫn rất hồi hộp, Khương Sơ cũng cùng tâm trạng, “Nếu sinh con trai nữa thì anh sẽ bỏ con hở?”
“Trong mắt em anh là người như thế ư?”
Khương Sơ gật đầu, “Ừm, đúng thế đấy.”
“Hừ.” Hứa Đình Thâm tỏ vẻ tức giận, anh nắm cằm cô, “Con của Tiểu Khương Sơ sinh sao anh lại không thích được chứ? Em cứ nghĩ xấu anh như vậy đấy hả?”
“Ưm…” Khương Sơ biết mình đuối lý, cô mau chóng chuyển chủ đề, “Bé cưng mới vừa đá em ý.”
Người nào đó đưa tay đến ngay lập tức, lo lắng cúi người xuống rồi lại cẩn thận sờ bụng cô, “Bé cưng ngoan nha, đừng có đá mẹ con nữa nhé!”
Khương Sơ cảm thấy thật ấm áp.
“Em có đau không?”
Cô lắc đầu, “Không đau ạ.”
Bé thứ hai là một cô nhóc kháu khỉnh đúng với tâm nguyện của Hứa Đình Thâm. Hai người đặt tên cho cô bé là Hứa Điềm Sướng, nhũ danh là Điềm Điềm.
“Ba ơi, em gái xấu thật luôn ý.”
Da của em bé mới sinh thường hay nhăn nheo nên trông không được xinh lắm, vì thế Hứa Đình Thâm không chút lưu tình phản bác con trai mình, “Lúc con mới sinh còn xấu hơn em đó.”
Miệng của Hứa Tinh Lan mím lại thành một đường chỉ, bé đứng giận dỗi ba mình trong một góc phòng.
Ban đầu Hứa Tinh Lan còn lo Hứa Đình Thâm sẽ không thương mình nữa, mỗi ngày bé đều bám theo sau mông ba mình nhìn em gái sẽ thay đổi ra sao. Thế là khi cô nhóc lớn hơn một chút nữa thì Hứa Tinh Lan lại cảm thấy em gái đáng yêu quá, còn cưng em gái hơn cả Hứa Đình Thâm nữa cơ.
Hình ảnh trong trí tưởng tượng phải là hai người đàn ông trong nhà lựa cho cô bé những bộ quần áo khi mặc vào sẽ trông thật trắng trẻo xinh xẻo, ngày ngày đều dỗ ngọt công chúa nhỏ Điềm Điềm.
Nhưng sự thật cũng rất tàn khốc.
Công chúa nhỏ Điềm Điềm dần dần hiểu chuyện, bé bắt đầu cực kỳ lạnh lùng xa cách, bé liếc nhìn ba và anh hai của mình, “Hai người xấu thật.”
Hai người kia: “…”
Vừa thấy Khương Sơ về Điềm Điềm đã chạy ùa đến mách mẹ, “Mẹ ơi, hai người kia phiền quá đi, con muốn chơi với mẹ cơ.”
Khương Sơ nhịn cười, “Được rồi.”
“Mẹ ơi, mẹ dẫn con đi mua quần áo được hong mẹ?”
“Hai ngày nữa mẹ dắt con đi nhé?”
“Dạ!”
Điềm Điềm rất vui, bé nhìn đồ chơi trong phòng khách rồi mau chóng trốn về phòng của mình.
Tuy bé còn nhỏ nhưng đã ở riêng một phòng rồi. Bé tự lập hơn cả Hứa Tinh Lan hay mít ướt nữa. Đôi lúc, Hứa Đình Thâm nghĩ hai đứa con của mình chắc sinh sai giới tính rồi, cơ mà anh không buông tha bất cứ thời cơ nào để chế giễu con trai của mình, “Con xem em gái con còn nam tính hơn con đó.”
Hứa Tinh Lan bĩu môi, “Mẹ ơi, ba bắt nạt con kìa!”
Hiếm thấy có lúc Khương Sơ không nói đỡ.
Hứa Đình Thâm thấy cô không nói giúp nhóc con nên anh cũng không dè chừng gì, “Hay là con làm em trai đi, rồi để em gái trở thành chị hai bảo vệ con được không?”
“Ai cho hở? Con chắc chắn có thể trở thành một anh hai tốt!” Hứa Tinh Lan vỗ bộ ngực bé xíu của mình, “Con phải bảo vệ em gái!”
Cũng may Điềm Điềm không ở đây, nếu không chắc chắn bé sẽ tức giận đáp, “Ai cần anh bảo vệ chứ!”
Mắt thấy những viễn cảnh trước kia Hứa Đình Thâm nghĩ đều vỡ tan, nhân lúc không có hai bé con Khương Sơ vui vẻ trêu anh, “Có phải bây giờ anh cảm thấy Phao Phao rất dễ thương, ngốc nghếch đáng yêu nè, lấy nơ bướm đi dỗ nó cũng được nữa.”
Hứa Đình Thâm đột ngột nhẹ giọng hỏi ngược lại cô, “Sao em lại hư như thế?”
“Em làm sao?” Khương Sơ làm mặt quỷ, “Có phải anh đang cảm thấy trò vui của mình đều tan tành hết rồi đúng không?”
Thật ra trong lòng Khương Sơ có hơi tiếc, nhìn Hứa Đình Thâm dỗ con gái ngầu lắm đó.
“Ai nói vậy?” Anh choàng tay ôm Khương Sơ từ phía sau, “Không phải trong nhà vẫn còn một cô gái nhỏ chờ anh dỗ sao?”
Khương Sơ cố giấu ý cười nơi khóe miệng, học theo giọng điệu của Điềm Điềm, “Anh phiền quá đi.”
Hai ngày sau, Điềm Điềm quấn quýt bên Khương Sơ đòi mua quần áo nhưng vì có việc gấp thế là cô phải thất hứa với bé con.
Khương Sơ nghĩ Điềm Điềm thiếu quần áo nhưng Điềm Điềm đâu thiếu gì. Cô bé chỉ không muốn mặc quần áo do ba mua thôi, không ngờ mẹ lại vứt bé lại cho ba.
Thế nên cô bé nào đó rất mất hứng, lúc Hứa Đình Thâm ôm bé thì bé xụ mặt khó chịu.
“Điềm Điềm bị gì vậy?”
Điềm Điềm cực kỳ có lòng khiến người khác tổn thương, “Con muốn mẹ giúp con, con không cần ba đâu.”
Hứa Đình Thâm vô cớ bị ghét: “…”
Anh bất đắc dĩ dỗ dành con gái của mình, “Hôm nay mẹ con thật sự có việc bận, không phải mẹ cố ý thất hứa với con đâu.”
Thấy Điềm Điềm không đáp gì nên anh nghĩ con bé giận Khương Sơ, “Mẹ thất hứa đúng không? Đợi mẹ về ba bắt mẹ viết bản kiểm điểm nha.”
Điềm Điềm vừa nghe thấy đã không vui, “Ba thật xấu xa.”
“…” Hứa Đình Thâm hiểu ngay, con bé không giận Khương Sơ thất hứa, nó thật sự ghét mình…
“Ba không được bắt nạt mẹ đó, nếu không… nếu không con sẽ không quan tâm đến ba nữa đâu.”
Trong lúc nhất thời anh dở khóc dở cười, “Được rồi, ba không bắt nạt mẹ đâu, chúng ta đi mua quần áo nhé.”
Điềm Điềm có hơi không cam lòng nhưng vẫn gật đầu, nghĩ mình vẫn nên cố gắng đi cùng ba một lần thôi, “Cơ mà con muốn tự mình chọn!”
Hứa Đình Thâm đồng ý ngoài miệng thôi, lúc anh đến cửa hàng thì bắt đầu “phát rồ”. Anh cứ thấy váy hồng là lại nghĩ Điềm Điềm chắc chắn sẽ thích. Dù sao mặc váy xòe màu hồng càng giống công chúa hơn, mấy bé gái xung quanh đều mặc như thế cả.
Thế là anh cứ cầm chiếc này đến chiếc khác làm Điềm Điềm phải chống nạnh hét, “Ba!”
“Hử?”
“Mắt thẩm mỹ của ba…” Cô bé nuốt nước bọt rồi nói tiếp, “Í ẹ quá đi!”
“…” Từ lúc Hứa Đình Thâm được ra mắt đến nay không ai dám nói mắt thẩm mỹ của anh kém cả.
Hứa Đình Thâm nhíu mày, anh chọn vài bộ khác nữa. Điềm Điềm không thể nhịn nổi, cô bé lại hét, “Ba ơi, con không thích màu hồng đâu!”
Hứa Đình Thâm bực bội, “Tại sao? Mọi người đều thích màu hồng mà.”
“Ba, con nói cho ba cái này.” Điềm Điềm ưỡn thắt lưng, bé ra dáng “người nhớn”: “Con phải làm một cô bé ngầu thiệt ngầu!”
Anh dở khóc dở cười: “Được rồi, làm một bé gái thật ngầu nha. Ba bế con chọn đồ được không?”
Lúc này Điềm Điềm mới hài lòng, cô bé lựa mấy bộ quần áo sau đó nói với ba mình, “Con cũng không thích phòng màu hồng nữa.”
Con gái nói gì Hứa Đình Thâm cũng đều nghe theo răm rắp, “Ok, hai hôm nữa sẽ đổi màu cho con.”
Trước khi Hứa Đình Thâm rời đi thì nhân viên bán hàng đến tìm anh xin chữ ký, Hứa Đình Thâm vừa cầm bút lên đã nghe thấy giọng nói đầy phẫn nộ của bé con nào đó bên chân, “Ba dám nói chuyện với một dì xinh đẹp, lúc về con phải mách mẹ mới được!”
Nghe thấy lời cô bé nói thì cô fan nọ sửng sốt, sau đó cô ngại ngùng lấy lại cây bút một cách lễ phép trên tay Hứa Đình Thâm, cô vẫn còn yêu đời chưa muốn chết sớm nên chỉ nói thêm một câu, “À… Anh với chị dâu trăm năm hạnh phúc nha.”
Cô fan nọ thấy thần tượng thì sẽ gọi một tiếng “Anh”, trong nhóm fan cũng là một hành động bình thường thôi nhưng Điềm Điềm vẫn chưa hiểu những gì về việc theo đuổi thần tượng. Lúc nghe thấy từ kia thì cô bé lại bắt đầu tức giận, bé ưỡn thẳng thắt lưng, cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía ba của mình, “Dì xinh đẹp còn gọi ba là “anh” nữa!”
Hứa Đình Thâm: “…”
Sao lại có cảm giác mình sắp bị con gái mình hại chết thế này?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...