Edit: Vi Yên, Huyết Vũ | Beta: Ngư Nhi
Đầu ngón tay vốn hơi lạnh, nay được nắm lại thì nóng lên, Khương Sơ căng thẳng rút tay lại, “Không sao.”
Hứa Đình Thâm khẽ cười, “Em đi hái cà chua đi.”
Hai người thu hoạch được tương đối khá, chẳng những có cà, rau hẹ còn có đủ loại rau dưa, không những thế còn có cả thịt lợn và trứng gà.
Khương Sơ nhìn thịt lợn còn tươi: “Gần đây có chợ không nhỉ? Sáng mai chúng tôi có thể đi mua không?”
Cũng may tổ tiết mục chỉ làm khó họ một buổi tối mà thôi, “Có thể.”
Khương Sơ nghe xong thì mặt mày tươi tỉnh hẳn, quay đầu nhìn Hứa Đình Thâm. Mọi người xem chương trình đều thấy ánh mắt Hứa Đình Thâm lúc nào cũng đặt trên người cô, thấy cô cười thì cũng cười mà thấy cô nhìn mình thì ánh mắt tràn ngập cưng chiều.
Cho dù có ngồi cách màn hình thì vẫn phải ăn thức ăn cho chó như thường.
Chỗ ở tổ tiết mục bố trí cho bọn họ có đầy đủ đồ đạc thiết yếu ngoại trừ nguyên liệu nấu ăn. Hứa Đình Thâm cầm quả ớt: “Làm ớt xanh nhồi thịt rồi lúc đấy em không ăn ớt thì gắp sang cho anh nhé?”
Hai mắt Khương Sơ tỏa sáng, cô sùng bái nhìn anh: “Uầy, anh tốt ghê.”
Hứa Đình Thâm quay đầu đòi thưởng: “Hôn một cái.”
Cô gái nhón chân thơm lên mặt anh, Hứa Đình Thâm không thấy đủ nhìn cô chằm chằm nhưng cô lại chẳng hề hay biết. Hứa Đình Thâm trợn mắt, trên đầu còn được tổ biên tập chèn cho mấy câu cảm thán: “Vì sao vợ tui chỉ thơm mặt?” “Có phải vợ không yêu tui nữa không?”
Khương Sơ chăm chú rửa cà chua, cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình thì cô ngẩng đầu thấy Hứa Đình Thâm vẫn đang nhìn mình, cô khó hiểu cười hỏi: “Sao thế?”
Anh cong môi: “Hôn ở đây.”
Khương Sơ nhíu mày, cảm thấy anh thật trẻ con: “Không được.”
“Tại sao?”
Cô thẹn thùng, nhỏ giọng nói: “Để tối rồi…”
Hứa Đình Thâm hớn hở, khẽ nói: “Phải bù gấp đôi.”
Khương Sơ không còn cách nào khác đành gật đầu.
[Báo cáo, hai người này nói thầm.]
[Hai người thân mật như thế có để ý đến cảm xúc của tôi không!!!]
[Hứa Đình Thâm em không ngờ anh lại là người như vậy, aaa chó con dính người, em có thể em có thể!]
[Không! Cô không thể! Đó là người đàn ông của Khương Sơ!]
Bữa tối làm được một nửa thì tổ tiết mục thông báo mọi người sẽ mang đồ ăn sang nhà Thi Tử Mặc cùng ăn.
Hứa Đình Thâm nhíu mày: “Xong rồi, nhỡ bọn họ đầu độc bọn tôi thì sao?”
“Không đâu, em đã chết đâu.”
Anh cười rộ lên: “Em là chuột bạch à?”
“Anh là chuột đen.”
“Anh là mèo đen.”
Khương Sơ bất mãn, bĩu môi hỏi: “Anh muốn ăn em?”
Hứa Đình Thâm cúi đầu, lông mi hơi run run, khóe miệng có ý cười nhàn nhạt, anh không nói gì nữa. Tham gia chương trình có chỗ không tốt, không thể trêu đùa cô, không thể chọc cô đỏ bừng mặt.
Tài nấu ăn của Thi Tử Mặc rất tốt, biết mọi người sẽ tới ăn cơm nên dù biết mọi người sẽ mang đồ ăn tới nhưng vẫn làm một bàn đồ ăn lớn. Lúc bước vào nhà Khương Sơ rất hoảng hốt, cô kéo vạt áo Hứa Đình Thâm: “Làm sao bây giờ, em cảm giác mình sắp thua rồi ý, chúng ta… có vẻ thua chắc rồi.”
Hứa Đình Thâm trêu cô: “Anh phải làm hết thức ăn rồi, nếu thua em phải tự chịu hết.”
Khương Sơ lườm anh, “Anh làm chẳng lẽ anh không phải chịu trách nhiệm? Ai làm người ấy chịu!”
“Đanh đá quá, chẳng phải anh học tập em đấy à?”
Cô nghĩ đến đêm hôm đó Hứa Đình Thâm bảo “Dám làm không dám chịu à” thì tai đỏ bừng, không dám nói chuyện với anh nữa.
Đợi khi trời tối hơn nữa, Thi Tử Mặc kê một chiếc giường trúc để mọi người cùng ăn cơm. Nông thôn có nhiều muỗi nên bên cạnh còn có hương đuổi muỗi, gió mát ban đêm khiến cả người thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần.
Sau khi giới thiệu, mọi người bắt đầu động đũa, Thi Tử Mặc nấu ăn rất ngon, Khương Sơ gắp một miếng móng heo chín mềm bỏ vào trong miệng, ngon đến nỗi nheo mắt lại: “Chị Tinh Văn chị sướng thật đấy, chồng chị làm đồ ăn đỉnh ghê.”
Hứa Đình Thâm nhìn chỗ đồ ăn mình vất vả đã làm xong sắp nguội lạnh rồi mà người nào đó chẳng thèm cho một ánh mắt, anh muốn nói lại thôi, vậy mà bà xã nhà anh còn nhìn người khác với vẻ mặt hâm mộ.
Không vui.
Lận Văn Đống khó hiểu: “Sao mọi người có nhiều nguyên liệu nấu ăn thế?”
Thi Tử Mặc nói: “Mua ở nhà người khác.”
Cậu ta tức giận: “Còn có thể như vậy á?”
“Tổ tiết mục không nói là không thể như vậy.”
Hứa Tinh Văn không nhịn được cười: “Vẫn còn có người ngây thơ quá, mọi người mau vào bắt nạt đi.”
Mọi người cười nghiêng ngả.
Lận Văn Đống vì quá nghe lời, không có nguyên liệu nấu ăn nên xếp thứ nhất từ dưới lên. Nhìn cậu ấy cõng bạn gái chống đẩy, Khương Sơ lè lưỡi: “May mà chúng ta không thua.”
Hứa Đình Thâm đút tay vào túi, ngạo mạn nói: “Nếu chúng ta mà thua, anh sẽ ngồi trên lưng em để em chống đẩy.”
Vì thế người nào đó lại bị đánh.
“Sao lúc nào anh cũng bắt nạt em thế?”
Hứa Đình Thâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Em quá đáng yêu nên bị bắt nạt là đúng rồi.”
Khương Sơ: “???”
Cô đáng yêu nên cô đáng đời? Quả nhiên là ông chồng thân yêu của cô.
Sau khi ăn tối xong, Hứa Đình Thâm cùng Khương Sơ đi dạo trên con đường nhỏ. Rõ ràng Hứa Đình Thâm không vui lắm, cúi đầu không nói gì.
[Hứa Đình Thâm không vui kìa.]
[Có phải do nãy Khương Sơ chỉ ăn đồ ăn người khác làm không.]
[Hứa Đình Thâm ngây thơ thật đấy, có mỗi thế thôi.]
[Căn bản là do Khương Sơ không thích cậu ấy, rõ ràng chỉ có mỗi Hứa Đình Thâm bỏ công, nếu thế này mà gọi là cưng chiều thì tôi không còn gì để nói.]
Bình thường vào những lúc thế này thể nào Hứa Đình Thâm cũng chòng ghẹo cô, Khương Sơ thấy anh hơi buồn buồn thì hỏi: “Anh không vui à?”
“Ừ.”
Cô hơi cau mày, duỗi tay níu lấy vạt áo anh, “Sao thế?”
Hứa Đình Thâm vươn tay ra, cho cô xem miệng vết thương vốn định không cho cô biết: “Vừa nãy lúc nấu ăn bị cắt vào.”
Từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, dù về sau biết nấu ăn nhưng cũng chưa bao giờ thường xuyên làm cho người khác ăn như vậy. Khương Sơ nghĩ mà lòng đau như cắt, xoang mũi chua xót: “Có đau không?”
Đã lâu như thế rồi, đương nhiên không còn đau nữa.
“Không đau.” Vờ vịt ra vẻ đau lòng, “Tại anh làm đồ ăn không ngon nên hôm nay em chẳng ăn miếng nào.”
Khương Sơ nghe anh nói thì tự trách vô cùng, dịu giọng dỗ anh, “Em xin lỗi, em không cố ý mà.”
Cô đau lòng, học Hứa Đình Thâm thổi cho anh, “Về sau anh làm gì em cũng ăn hết.”
Cô ngẩng đầu cẩn thận nhìn anh, lông mi run lên như lông chim cọ qua trái tim anh.
“Thế hôn một cái.”
Khương Sơ cảm thấy đầy tội lỗi giờ chỉ lo an ủi anh, cô vội vàng nhón chân chạm vào môi anh.
Hứa Đình Thâm ho nhẹ một tiếng, “Chưa đủ.”
Khương Sơ kiễng chân, hai tay vòng qua cổ anh hôn sâu, Hứa Đình Thâm đảo khách thành chủ, vươn tay ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, điên cuồng đoạt lấy nước bọt trong miệng cô.
Cuối cùng anh cũng hết giận, Khương Sơ mềm oặt trong lòng anh, hai tay vô lực vắt qua lưng anh, không phát hiện Hứa Đình Thâm đang cười trộm.
Nhưng đương nhiên các fan “Sherlock Holmes” sẽ không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
[Sao tôi lại cảm thấy Hứa Đình Thâm cố tình tỏ ra đáng thương.]
[Mẹ ơi, boy tâm cơ, chiêu này đỉnh quá đi, Khương Sơ bị ăn sạch luôn.]
[Sao Khương Sơ dễ lừa thế? Hứa Đình Thâm cứ thế dụ nàng tiên nhà chúng tôi về à??? Tức.]
[Rốt cuộc là tình yêu thần tiên gì đây.]
Lúc Khương Sơ ngẩng đầu lên thì thấy Hứa Đình Thâm đang cười, cô khó hiểu hỏi: “Anh cười gì?”
Anh vội nhịn cười, “Anh có cười gì đâu.”
Ngay lúc mọi người tưởng Khương Sơ sẽ vạch trần người nào đó thì cô lại trưng ra vẻ mặt tươi cười, “Vui lên đi mà, lần sau em sẽ không như vậy nữa, về nhà thôi.”
Mọi người không đành lòng nhìn, đó là lão sói xám lừa bé thỏ trắng về nhà mà hết lần này đến lần khác bé thỏ trắng dỗ dành được lão sói xám vui vẻ thì đắc chí. Đúng là yêu đương khiến con người ta giảm trí thông minh mà.
“Tiểu Khương Sơ nhà chúng ta là kẻ ham ăn.” Hứa Đình Thâm kéo tay cô, nhíu mày: “Anh sẽ học tay nghề nấu nướng của anh Tử Mặc để bắt lấy dạ dày của em.”
“Không… Không cần đâu.” Khương Sơ mím môi, kéo áo khoác của anh nhẹ giọng nói: “Lòng em đã là của anh rồi mà.”
Dù cho đây đã là lần thứ hai thổ lộ rồi nhưng tim anh vẫn rung động như trước.
Hứa Đình Thâm lên hôn lên mu bàn tay cô, khóe miệng không giấu được nụ cười: “Anh cũng vậy.”
Trước khi đi ngủ khán giả còn nghe thấy Hứa Đình Thâm cười lạnh: “Sớm biết thế này thì sẽ không nghe lời Lâm Kỳ đi tham gia cái chương trình giải trí quái quỷ này rồi, biết ngay là con bé chẳng có lòng tốt gì mà.”
Chương trình giải trí là cái quái gì, chuyện họ làm buổi tối còn thú vị hơn cái chương trình này.
Khương Sơ khó hiểu: “Cũng rất tốt mà.”
Tốt cái gì? Vì tham gia chương trình nên nhiều lời nói riêng tư không thể nói, nhiều chuyện tư mật không thể làm, Hứa Đình Thâm càng nghĩ càng thấy tức: “Vậy em đền cho anh đi.”
“Hả?”
Camera ghi hình đã bị tắt, anh quay phim cũng nghỉ từ sớm, Khương Sơ còn chưa phản ứng lại thì đã bị anh đè lên tường. Cô chống tay ở ngực Hứa Đình Thâm, hơi khó thở, yếu đuối nói: “Làm gì vậy?”
Giọng anh khàn khàn: “Em có biết không… Anh đã nhịn một ngày rồi.”
Có mấy fan bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.
[Hứa Đình Thâm hình tượng của anh sụp rồi kìa, trước đây anh đâu có như vậy.]
[Liêm sỉ rơi hết rồi, nam thần của tôi đã biến thành người không có liêm sỉ rồi.]
[Trả lại anh yêu cho tôi đi.]
Sau khi chương trình phát sóng, vì độ hot tăng cao nên không tránh khỏi việc bị cắt câu lấy nghĩa [1], không ít blogger trên Weibo đã cắt ghép thành đoạn ngắn gây nên tranh cãi, có thể là làm cho chương trình thêm hấp dẫn nhưng cũng có thể làm xấu hình tượng của các ngôi sao.
[1] Cắt câu lấy nghĩa: Chỉ việc cắt những đoạn riêng biệt ghép lại thành một đoạn khác không còn giống với nội dung ban đầu.
Có đoạn Khương Sơ vụng về tay chân làm nũng với Hứa Đình Thâm, nói cô yếu ớt.
Có đoạn Hứa Đình Thâm giận Khương Sơ và hai người “cãi nhau”, nói Khương Sơ không yêu Hứa Đình Thâm, Hứa Đình Thâm không được quan tâm nên tức giận.
Chỉ có ai xem hết chương trình giải trí này mới biết thực tế không phải như vậy nhưng người cắt ghét tổng hợp này làm khá tốt làm những người chỉ xem qua đều cảm thấy Khương Sơ không đủ yêu Hứa Đình Thâm.
Hơn nữa những lần trước đều là Hứa Đình Thâm ra mặt, Khương Sơ không có động thái gì rồi còn bác bỏ tin đồn, về sau tuy có lên tiếng bảo vệ Hứa Đình Thâm nhưng so với Hứa Đình Thâm thì quả thật nhìn giống như không yêu anh nhiều như vậy.
Chẳng phải những lời yêu thương đều không thể kiềm chế nổi muốn khoe khoang cho cả thế giới biết ư?
Mặc dù đã có người vào giải thích mọi việc không phải như thế nhưng nhiều người đã hình thành ấn tượng không tốt về tình cảm của hai người họ, thế nên lượt xem tập thứ hai rất cao, tất cả mọi người đều chờ đến cảnh Hứa Đình Thâm trở mặt.
Buổi sáng ở nông thôn rất yên tĩnh, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng chim hót.
Hứa Đình Thâm đứng bên giường mặc áo khoác, Khương Sơ dụi mắt: “Ưm… Sao anh dậy sớm thế?”
“Còn sớm.”
“Em cũng muốn dậy.”
Anh nhếch môi, “Heo không cần dậy sớm thế đâu.”
“Bụp” một cái gối bay qua rơi xuống chân anh. Hứa Đình Thâm bật cười, xoay người nhặt bỏ lên giường.
Khương Sơ từ từ tỉnh táo lại, mắt nhắm mắt mở ngái ngủ: “Anh định đi mua đồ ăn à?”
“Ừ.”
“Anh chờ em.” Khương Sơ đứng dậy: “Em xong nhanh thôi.”
Chợ hơi xa nên hai người cùng ba cặp đôi khác ngồi ké máy cày của trưởng thôn. Hai người mua đồ ăn và dưa hấu, thấy trong sân có một cái giếng nước cũ, định làm lạnh dưa hấu bằng nước giếng nhưng không biết cách múc nước lên nên đành thôi.
Ăn cơm trưa xong, chương trình lại đưa ra một nhiệm vụ đó là đi hái quả trên cây dâu rượu. Thời tiết hôm nay không được râm mát như hôm qua, chỉ cần đứng dưới ánh mặt trời một lúc là cảm thấy mình như bị lột một tầng da, đừng nói là con gái đến mấy ông lớn còn không chịu nổi.
May mà người của chương trình không làm khó bọn họ lắm, đổi nhiệm vụ thành hái hai giỏ.
Quả dâu rượu đỏ tía hấp dẫn lòng người lấp ló dưới lá xanh, nhìn một cái thôi đã thấy thèm. Hứa Đình Thâm để Khương Sơ đứng ở gốc cây đợi nhưng Khương Sơ không chịu, cô muốn giúp anh: “Em cũng muốn hái.”
Hứa Đình Thâm ngẩng đầu nhìn mái tóc mềm của cô, suy nghĩ rồi khẽ cười: “Em lùn, không hái được đâu.”
“…” Khương Sơ cảm thấy ngực mình như bị đâm cho một nhát, cô mất hứng bĩu môi: “Anh không cho em đi em đi một mình.”
Để cô làm một mình thì càng không yên tâm, không còn cách nào khác Hứa Đình Thâm đành phải cho cô đi theo cùng hái với mọi người, các đội khác bên nữ đều nghỉ ngơi tại chỗ chỉ có duy nhất Khương Sơ là nữ tham gia hái dâu. Nhà trai mấy đội khác thấy vậy đều nhìn Hứa Đình Thâm đầy trêu ghẹo. Hứa Đình Thâm không để trong lòng, cúi đầu nói: “Đội bọn họ chỉ có một người, chỉ có chúng ta là hai nên em hái được bao nhiêu thì hái, không cần cố gắng quá đâu.”
Khương Sơ gật đầu, cô hái được hai quả thì kéo vạt áo Hứa Đình Thâm: “Anh xem chúng to nè, còn đỏ mọng nữa.”
Anh cúi người ôm lấy cô, Khương Sơ sợ hãi hét một tiếng, cô đưa hai quả dâu rượu đã hái xuống trong tay ra, cúi đầu nhìn Hứa Đình Thâm cười ngọt ngào, Hứa Đình Thâm nghĩ là cô vui vẻ khi mình hái được quả dâu rượu nhưng Khương Sơ lại nói: “Em cao hơn anh rồi.”
Anh hơi ngơ ngác, rồi cười đến mức không dừng được.
Ba người lúc đầu chế giễu Hứa Đình Thâm giờ thấy cảnh này thì ghen tị, hái dâu rượu rõ là khổ mà sao vào tay hai người họ lại biến thành thước phim thần tượng ngọt ngào vậy?
Hái được một nửa mọi người chuẩn bị đi sang bên đối diện, ở giữa có một cái hố rất rộng nên ba người đi lên cầu độc mộc, Hứa Đình Thâm ôm vai Khương Sơ: “Đi thôi, anh đi ở phía sau nên sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Khương Sơ cẩn thận giẫm lên cầu nhưng lúc đi đến giữa cầu, vì động tác của người đi đằng trước mạnh quá khiến cây cầu lắc lư làm Khương Sơ đứng không vững trượt chân một cái, Hứa Đình Thâm nhanh chóng ôm lấy eo cô, hai người cùng ngã xuống.
Khương Sơ được Hứa Đình Thâm che chở nên không bị thương nhưng rõ ràng Hứa Đình Thâm sau lưng cô vừa rên lên, Khương Sơ vội vàng đứng lên khỏi vòng ôm của anh: “Anh không sao chứ?”
Những người khác bị dọa, vội vàng xúm lại hỏi thăm.
Eo Hứa Đình Thâm rất đau nhưng anh cố chịu đựng, lắc đầu: “Không sao đâu.”
Khương Sơ dìu anh đứng lên mới phát hiện chỗ anh vừa ngã xuống có một tảng đá nhô lên, cô chạm vào eo anh: “Đạo diễn, mau đưa Hứa Đình Thâm đến bệnh viện đi.”
Hứa Đình Thâm đau đến mức không khống chế nổi cảm xúc nữa nhưng vẫn cứng miệng: “Em thấy anh yếu ớt thế à?”
Khương Sơ mặc kệ anh, quay đầu nói: “Đừng có nghe anh ấy nói, trên lưng anh ấy có vết thương cũ.”
Rất may cái hố không quá sâu nên nhân viên công tác dễ dàng đưa bọn họ lên bờ. Hứa Đình Thâm thấy ngồi nghỉ một lúc là tốt rồi nhưng không ngờ Khương Sơ vốn dịu dàng đáng yêu nay đã trở thành tổng giám đốc bá đạo: “Anh không đi là em giận đấy.”
Giọng nói dịu dàng nhưng mang theo phần quyết liệt, Hứa Đình Thâm định nói gì nhưng thấy hốc mắt cô đỏ bừng thì tim nhũn ra, cúi đầu khẽ nói: “Thật sự không có chuyện gì mà. Đừng lo lắng, nhé?”
Khương Sơ nức nở nói: “Anh có đi bệnh viện không?”
Lần trước Hứa Đình Thâm gặp chuyện đã khiến cô quá sợ hãi rồi, cô biết anh thích cậy mạnh, biết eo anh không tốt nên mặc kệ tất cả muốn anh phải đi kiểm tra.
Hứa Đình Thâm thỏa hiệp.
[Khương Sơ đúng là ăn hại, thế thôi mà cũng bị ngã, hại Hứa Đình Thâm cũng ngã theo.]
[Khương Sơ cũng không muốn như vậy, ok, chẳng lẽ cô ấy cố ý ngã à?]
[Khương Sơ đúng là chả được tích sự gì, nếu không tại mụ ta thì Hứa Đình Thâm đâu có bị như thế?]
[Thôi các ông im mẹ mồm đi, Hứa Đình Thâm ngã bị thương Khương Sơ lại chả đau lòng hơn mấy người xa lạ như các ông à?]
Sau khi Hứa Đình Thâm đi, mọi người đều sẵn sàng giúp đỡ Khương Sơ, ngay cả đạo diễn cũng bảo cô không cần hái dâu rượu cũng được nhưng cô không nói tiếng nào tự hoàn thành nhiệm vụ, lúc mang về cũng không cần ai giúp.
Bình thường trước mặt Hứa Đình Thâm, Khương Sơ trông rất yếu ớt nhưng khi anh không có ở đây, cô không những có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ mà còn giúp đỡ những người khác.
Đợi đến khi cô về nhà rửa tay, mọi người mới thấy tay cô đã đỏ bừng cả lên, ngón tay trắng nõn mềm mại rách toác nhưng cô chẳng kêu một tiếng nào, nói gì đến rơi nước mắt. Nếu là bình thường chắc chắn cô đã làm nũng với Hứa Đình Thâm rồi.
Không phải cô yếu đuối mà cô chỉ yếu đuối với một người mà thôi. Cô biết người ấy là ngọn núi mình có thể dựa vào, cho dù bày ra mặt nào, anh cũng sẽ bao dung cô.
Khương Sơ tự tìm hiểu cách lấy nước giếng rồi lấy được mấy chậu nước lạnh buốt lên để rửa sạch đống dâu rượu vừa hái và dưa hấu buổi sáng. Sau đó còn làm mấy món ăn chờ Hứa Đình Thâm về.
Nhưng bệnh viện cách đây rất xa, cô chờ anh đến khi thức ăn nguội lạnh mà anh vẫn chưa về.
Hứa Tinh Văn lo cho Khương Sơ nên gọi cô qua ăn cơm nhưng không ngờ cô đã làm xong hết rồi, “Em đang chờ Hứa Đình Thâm đấy à?”
“Vâng ạ.”
“Đoán chừng một lúc nữa vẫn chưa về ngay, em tranh thủ ăn trước đi.”
“Em không sao đâu, cảm ơn chị đã quan tâm em.”
Hơn chín giờ Khương Sơ mới nghe thấy tiếng xe, cô chạy ra ngoài thì thấy Hứa Đình Thâm đang khom người ra khỏi xe.
Cô mặc một chiếc váy trắng ôm sát eo. Hứa Đình Thâm nhìn khuôn mặt lo lắng của cô thì ôm cô vào lòng: “Khóc nhè hả?”
Nếu không phải trên người anh đang có vết thương thì Khương Sơ đã đạp cho anh một cái rồi.
Cô mặc kệ mặt mũi: “Anh không có ở đây em hơi bị vui đấy, mọi người đều nhìn thấy cả. Anh nhìn đi, em còn tự làm cơm đây này.”
[Sao tôi không thấy ha ha ha.]
[Rõ ràng là lo lắng đến mức không nuốt trôi cơm, lừa ai không biết.]
[Lại nữa rồi, đây là tình thú đúng không.]
[Khương Sơ lại mạnh miệng rồi.]
Hứa Đình Thâm nhìn bàn đồ ăn chưa được đụng đũa thì khẽ cười, anh cúi đầu hôn lên môi cô trừng trị cô gái nghĩ một đằng nói một nẻo này.
Rất lâu sau đó, Khương Sơ đỏ mặt đi theo Hứa Đình Thâm vào phòng.
Người trước đó tỏ vẻ không có Hứa Đình Thâm thì càng vui thay đổi sắc mặt, lo lắng hỏi thăm: “Anh thật sự không sao chứ?”
“Không sao.” Hứa Đình Thâm cười nhạo: “Anh có thể bị làm sao được? Anh không thể làm nũng với em được à?”
Người đàn ông lớn tướng rồi mà còn nói những lời này nghe hơi buồn cười, Khương Sơ nhếch môi: “Ai mà biết được, bình thường anh không làm sao vẫn làm nũng đấy thôi.”
“…” Hứa Đình Thâm xoay người nằm trên lưng cô, đôi chân dài không có chỗ để đặt trên mặt đây, “Chị gái nhỏ, anh không đi được nữa rồi.”
Khương Sơ không quan tâm: “Chân không đi được thì cưa luôn đi.”
“Vậy không còn chân nữa chị gái nhỏ sẽ nuôi anh à?” Hứa Đình Thâm lại bắt đầu vô lại, trình diễn vở ăn bám phú bà: “Muốn được ăn bám.”
Khương Sơ nhíu mày: “Không có tiền.”
Anh rút ví trong túi quần ra, lấy hết chi phiếu nhét vào tay cô: “Bây giờ em có tiền rồi.”
Khương Sơ: “…”
“Có thể bao nuôi anh.”
Khương Sơ: “???”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...