Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần


Những đứa bé khác đều lớn hơn Bắp Chân, thầy giảng bài, bé nghe không hiểu nhưng đôi mắt luôn bám theo Tô Vũ, ánh mắt như muốn dính chặt vào hắn luôn vậy.

Tiểu Hà nói Đại học sĩ mặc quan bào thanh liêm, tay cầm quyển sách đúng là cảnh đẹp của viện Thái Học.

Lời này đúng là không sai!
Tô Vũ thỉnh thoảng giơ tay xoa mi mắt, thỉnh thoảng liếc nhìn Bắp Chân một cái, mang theo cảm giác không giận tự uy.

Lúc này, Bắp Chân sẽ có chút kiềm chế, biết răng sữa mình còn chưa mọc hết, đôi khi chảy nước miếng nên bé nắm lấy tay áo lau vội nước bọt chảy ra ở khóe miệng.

Hành động này tuy non nớt nhưng trong cử chỉ lại lộ ra tia đạm nhiên an bình.

Những học trò khác đang ôn tập bài học, Tô Vũ lại đi tới bên cạnh Bắp Chân, bắt đầu dạy chữ cho bé, học từ cái căn bản nhất.

Lời nói ra từ miệng Tô Vũ rất đơn giản, mỗi chữ đều dễ hiểu, giọng điệu ấm áp dễ nghe.


Tô Vũ dạy Bắp Chân cầm bút, ngón tay thon dài trắng nõn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bắp Chân vẽ một đường, trong tiếng đọc sách lanh lảnh của đám hoàng tử công chúa, hắn khẽ khàng thì thầm bên tai Bắp Chân: “Mẹ con khỏe không?”
Bắp Chân trôi chảy đáp: “Mẹ khỏe lắm!”
Tô Vũ lại chậm rãi hỏi tiếp: “Nàng đã dạy con những gì rồi?”
Bắp Chân nghĩ ngợi rồi nói: “Ỷ mạnh hiếp yếu!”
Tô Vũ nhướn mày.

Bắp Chân lại nói: “Câu cá!”
“Trong cung Thái Hòa nào có cá!”
Bắp Chân vẫn nói: “Không phải cá bình thường, là cá sấu”.

Tô Vũ nở nụ cười, thanh giọng nói: “Đúng là thứ mà nàng sẽ dạy!”
Sau khi tan học, Tiểu Hà phụ trách đón Bắp Chân về.

Khi trở lại cung Thái Hòa, sách vở bên trong cặp của Bắp Chân đều cố ý mà như vô tình bị người khác kiểm tra một lần.

Trước mặt người ngoài, Bắp Chân không mở miệng nói chuyện, trên gương mặt nho nhỏ không lộ ra cảm xúc gì nên người trong cung đều cho rằng bé hơn một tuổi rồi mà vẫn không thể nói.

Cung nhân muốn kiểm tra, Bắp Chân cũng để mặc họ làm.

Về tới cung Thái Hòa, Thẩm Nguyệt ném cặp sách nhỏ cho Thôi thị hoặc Ngọc Nghiên, sau đó nắm tay con trai về phòng.

Nàng hỏi: “Hôm nay học sĩ đã dạy con những gì?”
“Dạy chữ”.

“Ừ, vậy hắn có nói gì thêm với con không?”, Thẩm Nguyệt tỏ ra như không có gì mà hỏi.

Bắp Chân đáp: “Đại học sĩ hỏi mẹ đã dạy những gì”.


“Vậy con đáp thế nào?”
“Ỷ mạnh hiếp yếu”.

Thẩm Nguyệt xụ mặt: “Mẹ dạy con ỷ mạnh hiếp yếu bao giờ!”
“Câu cá sấu”.

Mí mắt Thẩm Nguyệt khẽ giật: “Con không thể nói ra mấy điều tốt đẹp sao? Ví dụ như mẹ dạy con đi đường, nói chuyện, chăm lo cho con sạch sẽ gọn gàng, sao con không nói mấy thứ này?”
Bắp Chân ngơ ngác: “Con không nghĩ được nhiều vậy”.

Thẩm Nguyệt thở dài, uể oải nói: “Dù sao đây cũng là lần đầu ta làm mẹ, không có kinh nghiệm, thôi vậy! Nhưng mà lần sau con phải nói mấy việc dễ nghe chút đó!”
Trước đây Tiểu Hà rất ít khi tới viện Thái Học, càng không cần phải nói tới việc nhìn thấy Đại học sĩ Tô Vũ.

Hôm nay, nhờ phúc của Bắp Chân, nàng ta có thể mỗi ngày tới viện Thái Học ngắm nhìn một lần rồi.

Khi tan học, Tiểu Hà đã có mặt ở viện Thái Học, có thể thường xuyên nhìn thấy thân hình cao gầy của Tô Vũ đang đứng ở trước bàn Bắp Chân, dạy bé học.

Nhìn Tô Vũ và Bắp Chân ở cạnh nhau, ngày này qua ngày khác, Tiểu Hà cũng có chút “tâm đắc”.


Ngày hôm đó, nàng ta vẫn đón Bắp Chân về như thường lệ, an toàn trao Bắp Chân đến tay Thẩm Nguyệt ở cung Thái Hòa: “Hôm nay, khi nô tỳ tới thì vẫn chưa tan học, nhìn thấy Đại học sĩ đang dạy tiểu công tử viết chữ, công chúa đoán xem nô tỳ đã phát hiện điều gì?”
Thôi thị mang tới khăn nóng, Thẩm Nguyệt ngồi xổm trước mặt con trai, cẩn thận nhẹ nhàng lau mặt lau tay cho thằng bé.

Nghe Tiểu Hà nói thế cũng thuận miệng hỏi: “Phát hiện cái gì?”
Ở chung lâu ngày, Tiểu Hà biết Thẩm Nguyệt thân là chủ nhân nhưng không hề kiêu ngạo phách lối, nói chuyện với Ngọc Nghiên cũng thoải mái vui vẻ.

Tiểu Hà cười hi hi trêu chọc: “Nô tỳ phát hiện ra là Đại học sĩ với tiểu công tử rất giống nhau!”
Thẩm Nguyệt đang nâng và lau mặt cho Bắp Chân, nghe thế thì động tác chợt khựng lại.

Một câu vô thức của Tiểu Hà làm nàng giật mình, sững người quan sát khuôn mặt bé bỏng trước mặt, trong lòng lại có cảm giác không thể nói ra.

Nàng nhớ là trước nửa tuổi, ngũ quan của Bắp Chân vẫn tinh tế như mình nhưng hiện tại đã một tuổi, vẻ ngoài nảy nở một chút, dần dần không còn quá giống người mẹ là nàng nữa.

Tay Thẩm Nguyệt bất giác xoa nơi mắt của con trai, Bắp Chân híp mắt, để mặc nàng vuốt ve..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui