Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần


Tô Vũ lúc đầu bị tịch biên như thế nào thì bây giờ đến lượt Hạ Phóng.

Sông có khúc người có lúc, điều này rất công bằng.

Chỉ là khi đó trong nhà Tô Vũ không tìm thấy bất kỳ chứng cứ phạm tội nào, mà hôm nay Hạ Phóng đúng là tội tình chồng chất.

Hắn tẩy trắng không nổi.

Dân chúng kinh thành nhắc tới hắn đều hận tới thấu xương.

Thẩm Nguyệt quay đầu liền tiến vào tiệm trà nghe tiên sinh thuyết thư đang hăng say kể chuyện tới hả hê lòng người.

Nghe đâu vào ngày hôm sau tiên sinh thuyết thư lại nhắc tới vụ việc của đại học sĩ Tô Vũ.

Nói rằng đại học sĩ liêm khiết chính trực có khả năng bị tên cẩu quan Hạ Phóng kia vu cáo hãm hại, Hạ Phóng tham quyền vơ vét của cải, kéo bè kết cánh, ủ mưu xóa sạch phe đối lập, không việc ác nào không làm.

Dân chúng nghe xong đều gật đầu cảm thấy có đạo lý.


Ai là quan thanh liêm, kẻ nào là tham quan đã rõ như ban ngày.

Hoàng đế lúc này đang đọc kết quả thẩm tra được Hình bộ trình lên, tuy rằng Hạ Phóng vẫn không chịu nhận tội nhưng mọi chứng cứ đã không thể chối cãi nữa.

Từ số vàng bạc và thư từ được tìm ra từ trong nhà, hắn tuyệt đối không còn cơ hội lấp liếm.

Hoàng đế tức giận ngập trời, không chỉ vấn đề thấp thỏm trong lòng còn chưa được giải quyết, mà kết quả này cũng thực sự khiến hắn thất vọng tới cực điểm với Hạ Phóng.

Toàn bộ sự thận trọng dè dặt Hạ Phóng thể hiện ngày thường đều là ngụy tạo cho hoàng đế xem, chẳng ngờ hắn ngoài mặt ngoan ngoãn tuân thủ, nhưng sau lưng lại là kẻ vô ơn tham tài.

Hoàng đế nhìn từng miếng vàng thỏi bạc được xếp ngay ngắn trước mặt mà không kìm được than, Hạ Phóng thực sự quá tham lam.

Nếu là ngày thường hắn nhất định sẽ không chớp mắt ra lệnh chém đầu Hạ Phóng.

Nhưng lúc này không được, chuyện của Hạ Phóng đến không đúng lúc, rõ ràng có người ở phía sau đang âm thầm giật dây.

Hoàng đế nói với cung nhân bên cạnh: “Truyền lệnh của trẫm xuống Hình bộ, đừng vội kết thúc vụ án của Hạ Phóng, vụ án của Tô Vũ vẫn chưa khép lại, đợi kết án xong lại bàn tiếp”.

Trong nhà giam của Đại Lý Tự,
hai ngày yên tĩnh trôi qua.

Quản giáo phòng giam nơi Tô Vũ đang bị giam giữ không dám buông lỏng, cả ngày Tô Vũ không nói một lời, trầm mặc đến mức như không có cảm giác tồn tại.

Hai tên lính cai ngục cũng tự mình giết thời gian, thỉnh thoảng mang theo chút đồ ăn nhẹ và rượu tới làm ấm bụng.

Lửa trong chậu than cháy bập bùng, hắt ánh sáng và bóng lên bức tường tối mịt, mơ hồ vẽ thêm vài phần sức sống.

Chẳng ngờ Tô Vũ bỗng nhiên mở lời, giọng điệu hắn nhàn nhạt: “Xem ra hai ngày này Hạ đại nhân có việc bận quấn thân, cũng không quan tâm tới ta nữa”.


Không hiểu sao ngay khi Tô Vũ nói chuyện lại có một sức hấp dẫn khó cưỡng lại.

Giọng nói bình đạm không phô trương của hắn lọt vào tai, giống như đang nói chuyện phiếm với lính canh vậy.

Hai lính canh nghe vậy thì đánh mắt nhìn nhau, rồi nhìn hướng Tô Vũ đáp: “Như vậy ngài không phải nên mừng thầm sao, Hạ đại nhân không có mặt, ngài cũng tránh được một trận đau đớn da thịt”.

Đại học sĩ đương triều, thầy giáo của các hoàng tử công chúa, không chỉ học vấn uyên bác, tính cách thanh cao, theo nhìn nhận của cai ngục, hắn căn bản không giống như loại gian tế xảo quyệt trong lời đồn kia.

Không ai có thể tưởng tượng được rằng một người không tranh sự đời, vui thích nhạt nhẽo như hắn lại là gian tế của Bắc Hạ.

Chỉ là cai ngục chỉ phụ trách canh giữ ngục giam, tính khí cũng ôn hòa, cho dù bên trong có gì tai quái thì họ cũng không nói ra được.

Tô Vũ đáp: “Nỗi đau xác thịt cũng chỉ thuộc về xác thịt”.

Cai ngục nghe vậy chỗ hiểu chỗ không.

Cai ngục còn lại nói: "Nghe nói Hạ đại nhân vướng phải kiện cáo, hiện tại đang ở nhà giam của Hình bộ, tạm thời không rảnh rang quan tâm tới ngài".

Cai ngục cũng đã nghe qua những chuyện vô căn cứ bên ngoài kia có người nói rằng Tô đại nhân này hoàn toàn bị Hạ đại nhân kia hãm hại.

Tô Vũ nhẹ giọng đáp: “Cũng không biết Hạ đại nhân có còn cơ hội thẩm vấn ta nữa không”.


“Ai mà biết được, đợi kết quả thôi”.

Hiếm khi cai ngục nghe được Tô Vũ một lần nói vài câu như vậy bèn có một loại hảo cảm nói không lên lời đối với giọng điệu nhã nhặn điềm đạm của hắn, hắn không giống nhưng những quan viên vênh váo tự đắc, ngược lại còn rất dung dị dễ gần.

Cai ngục hỏi: “Ngài có lạnh không? Hay là uống một hai ngụm rượu làm ấm người nhé?”
Tô Vũ đáp: “Cảm ơn, ta không thường uống rượu, nếu được, có thể dời chậu than lại gần một chút không?”
Tên cai ngục cũng được coi là một người dễ nói chuyện, thường ngày vẫn đặt một chậu lửa cạnh lối đi cửa phòng giam của hắn vào ban đêm, vì vậy cũng không cảm thấy yêu cầu này của hắn là quá đáng.

Thấy chậu than còn lại còn chưa đốt lửa, cai ngục bèn di chuyển chiếc mà họ đang sử dụng qua đó.

Tô Vũ ngồi dựa lưng vào cửa ngục, hắn hơi nghiêng nghiêng đầu, vươn đôi bàn tay gầy guộc ra khỏi khe hở của cửa ngục để hơ lửa.

Trên ngón tay hắn vẫn vương vết máu, nhưng động tác lại ung dung thanh nhàn căn bản không giống như một người đang chôn thân chốn lao tù.

Cai ngục nhìn hắn lặng lẽ sưởi ấm vậy mà cảm thấy đó là một loại hưởng thụ thị giác, yên tĩnh và thanh bình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui