Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần


Nếu như Hạ tướng vứt bỏ những cựu thần khác chỉ vì cái mạng già này của mình thì cho dù tương lai có sống sót cũng không thể tiếp tục đụng đến chuyện chính sự trong triều đình, đến lúc đó thì ông ta chỉ còn là một lão già vô dụng, sống không bằng chết!
Hạ tướng nói: "Tiểu tử thối, tự cao tự đại! Ngươi cho rằng ngươi hiện tại có thể vô pháp vô thiên vì được hoàng thượng sủng ái sao!"
Hạ Du nói: "Ông đã sắp chết mà còn có tâm tư giáo huấn ta hay sao? Rốt cuộc là kẻ nào đang ở trong thư phòng, bước ra đây cho ta!"
Hạ tướng định đi ra ngoài dạy cho Hạ Du một bài học như trước đây, nhưng Thẩm Nguyệt đã ngăn ông ta lại.

Thẩm Nguyệt nói: "Tướng gia, đừng nóng vội.

Nếu như hắn ta muốn bọn ta ra ngoài thì bọn ta ra ngoài là được".

Hạ tướng lo lắng nói: "Chuyện này không thể được, nếu để cho hắn ta nhìn thấy mọi người rồi bẩm báo lên hoàng đế thì tai họa sẽ ập đến".

Thẩm Nguyệt nói: "Tướng gia đừng lo lắng, con trai của ông không ngốc đâu".

Nói xong nàng nhìn về phía Tần Như Lương, hai người mở cửa thư phòng thản nhiên bước ra ngoài.

Hạ Du đang đứng ở cửa, nhìn thấy Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương đi ra thì liền biến sắc, nói: "Là các ngươi".


Thẩm Nguyệt quay lại nhìn Hạ Du, mặt mày lạnh nhạt như đang nhìn một người xa lạ, không còn thân thiện với hắn ta như trước nữa.

Từ khi bữa rượu đó bắt đầu thì nàng và Hạ Du trước mặt đã không còn là bạn nữa.

Quan lộ của Hạ Du đang rất bằng phẳng, trong khi nàng như người đang đi trên cầu độc mộc, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Hạ Du thực sự đã thay đổi rất nhiều, đã sớm không còn nhìn ra chút sự non nớt nào trên gương mặt hắn.

Hạ Du nhíu mày thật chặt hỏi: "Các người đến đây làm gì?"
Thẩm Nguyệt lãnh đạm cười nói: "Còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên, ta đến liên minh cùng cha ngươi".

Nàng đi tới trước mặt Hạ Du, cẩn thận xem xét biểu cảm trên gương mặt hắn ta rồi lại nói: "Ngươi muốn đi cáo trạng thì cứ cáo trạng, ta không quan tâm.

Cùng lắm thì ta sẽ cùng Tô Vũ đi vào chỗ chết, cuối cùng còn có thể kéo theo cha của ngươi.

Chờ khi đại quân nam cảnh kéo đến lãnh thổ Đại Sở thì ta cho dù đang trên đường hoàng tuyền cũng muốn nhìn xem quan lộ của ngươi còn có thể đi được bao xa?"
Hạ Du cắn răng mím môi, căm hận nhìn nàng nói: "Sao chén rượu đó không thể độc chết được ngươi!"
"Chắc là do ta mạng lớn", nàng thưởng thức phản ứng của Hạ Du, sau đó thản nhiên mũ trùm đầu lên như không có chuyện gì xảy ra, vân đạm phong khinh xoay người rời đi.

Thẩm Nguyệt không sợ một chút nào.

Hạ tướng là người thân nhất của Hạ Du, nếu như ngay cả ông ta mà hắn ta cũng vứt bỏ được thì nàng cũng bội phục, không thể nói gì hơn.

Sau khi thuận lợi rời khỏi Hạ phủ, Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương đi cạnh nhau trong con hẻm tối.

Thẩm Nguyệt đi đường vòng.

Tần Như Lương nói: "Có thể bỏ qua Hạ Du, nhưng còn tên Hạ Phóng gian manh xảo trá, thường ở trước mặt hoàng thượng bày mưu tính kế, cũng là kẻ hai mặt.


Hoàng đế xuất thân võ phu, giang sơn Đại Sở này là do ông ta giành được bằng đao kiếm chứ không phải mưu lược.

Có thể nói ông ta đang rất cần một người gian xảo như Hạ Phóng ở bên cạnh.

Nếu như có cơ hội thì không thể giữ lại kẻ này, sao cô lại đồng ý với Hạ tướng sẽ không tính toán với hắn ta?"
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: "Cho dù ta không đối phó với hắn ta thì tự nhiên cũng sẽ có người muốn hắn ta chết.

Ngươi không biết chuyện huynh đệ tương tàn mới càng thêm thú vị hay sao? Tương lai chúng ta còn có thể dùng được Hạ tướng, nếu như ta ra tay giết chết còn ông ta mà ông ta còn muốn làm việc cho ta thì ta cũng không dám dùng".

Tần Như Lương nghiêng đầu nhìn nàng.

Sườn mặt của nàng ở trong bóng đêm mờ ảo, thần sắc không để cho kẻ khác nắm bắt được.

Đây có còn là Thẩm Nguyệt trước đây không?
Có thể nàng vẫn là con người trước kia, nhưng trái tim của nàng đã trở nên khác trước rất nhiều.

Nàng giống như người đang dang tay đi trên dây giữa hai vách núi, vừa quyết liệt vừa điên cuồng, nhưng đồng thời cũng vô cùng thanh tĩnh và lý trí.

Thẩm Nguyệt lại đột nhiên mở miệng nói gằng từng chữ: "Hạ Phóng, kẻ này thật sự là đáng chết".


Không biết đã rẽ qua bao nhiêu con hẻm thì Thẩm Nguyệt mới dừng lại trước một cánh cửa hông.

Nàng quay lại nhìn cánh cửa, mọi thứ đều quen thuộc ngoại trừ giấy dán niêm phong trên cánh cửa.

Đây là cửa hông nhà Tô Vũ.

Thẩm Nguyệt nhớ Tô Vũ đã từng một mình lên núi cứu nàng thoát khỏi hang ổ của bọn cướp, lúc trở về đã mang nàng bước qua cánh cửa này.

Nàng cũng từng bước qua cánh cửa này khi đến nhà Tô Vũ để nấu ăn cho hắn.

Nàng cũng từng tình cờ gặp Tô Vũ ở đây, đứng ở cạnh cửa nói chuyện, hai người đều lưu luyến.

Nàng cũng từng đứng ở vị trí này nhìn thấy ngọn đèn dầu tràn ra ánh sáng nhợt nhạt thắp sáng bóng dáng của Tô Vũ.

Nàng cũng từng ở đây nhìn thấy hắn giết người không chút do dự..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui