Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần


Sau khi uống xong một ngụm thuốc, ánh mắt nhìn Thẩm Nguyệt của hắn tối lại, hắn thì thầm bên tai nàng: "Nếu đã biết mình là bệnh nhân thì phải biết uống thuốc.

Nếu như nàng đã không muốn uống thì ta đành phải giúp nàng uống".

Phòng tuyến của Thẩm Nguyệt đã bị hắn đánh bại hoàn toàn.

Hắn nhìn bát thuốc đã gần cạn, trầm giọng nói: "Ngoan nào A Nguyệt, chỉ cần một ngụm cuối cùng thôi".

Nghe giọng của hắn giống như đang dụ dỗ con nít ăn cơm, vô cùng dịu dàng kiên nhẫn, trái tim của Thẩm Nguyệt đập loạn xạ.

Đừng nói là dỗ nàng uống thuốc chữa bệnh, cho dù dỗ nàng uống thuốc độc thì nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Nàng từ lâu đã trúng độc của Tô Vũ, sớm đã không thể tự kềm chế bản thân, cũng không oán thán không hối hận.

Thẩm Nguyệt trầm giọng nói: "Ta sẽ tự mình uống".

Chỉ có điều lúc nàng vừa vươn tay muốn đón lấy bát thuốc thì Tô Vũ đã đi trước một bước, tiếp tục nuốt thuốc vào miệng.


Thẩm Nguyệt lại trừng mắt nhìn hắn, nhìn vẻ mặt ung dung của hắn, đôi mắt hắn nheo lại nhìn nàng như thể muốn nói - không phải nàng muốn tự mình uống sao, đến đây đi nào.

Thẩm Nguyệt bị hắn chọc tức đến mức dở khóc dở cười.

Hắn học được cách trêu đùa người khác như vậy từ khi nào?
Bát thuốc này đã uống đến gần hết, chỉ còn lại một ngụm cuối cùng, Thẩm Nguyệt không thể để cho Tô Vũ, người không trúng độc, nuốt nó thêm nữa.

Vì vậy nàng đã phải dựa vào gần hắn hơn, hơi thở đan xen, chính nàng cũng chủ động nghiêng đầu, áp vào bờ môi của Tô Vũ.

Ngụm thuốc cuối cùng này nàng phải uống rất lâu, lâu đến mức khiến cho Thẩm Nguyệt mê man chóng mặt.

Lúc nàng chủ động thả Tô Vũ ra, nàng thấy môi hắn cũng hồng nhuận động lòng người, khóe mắt hữu tình hữu ý.

Tô Vũ không muốn tách rời nàng, tiếp tục xích lại hôn lên môi của nàng.

Nàng chạm vào vai Tô Vũ, trái tim đập loạn xạ, toàn thân run rẩy, nỉ non nói: "Đã hết thuốc rồi, nhị nương còn đang nhìn kìa, đừng như vậy".

Tô Vũ khẽ cười nói: "Nhị nương đã đi từ sớm rồi".

Thẩm Nguyệt quay đầu lại nhìn, lúc nãy khi cùng Tô Vũ nàng còn nhìn thấy.

Lúc này nàng mới phát hiện Thôi thị không biết đã ra khỏi phòng từ lúc nào.

Thôi thị tuy là một phụ nhân nhưng đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy Tô Vũ và Thẩm Nguyệt quấn lấy nhau như vậy, trong ấn tượng của bà ta thì Tô Vũ là một người lý trí và biết kiềm chế, không bao giờ tỏ ra mất kiểm soát như vậy.

Thôi thị đương nhiên là mừng cho hai người bọn họ, nhưng bà ta ở bên cạnh nhìn thấy cũng rất xấu hổ, Thẩm Nguyệt chắc chắn cũng không tránh khỏi xấu hổ, đương nhiên bà ta phải biết lặng lẽ rút lui.

Bà ta cẩn thận canh giữ bên ngoài phòng, cho dù lạnh cóng thì vẫn vui vẻ.

Trong phòng chỉ còn lại Tô Vũ và Thẩm Nguyệt, giữa hai người đã không còn chút khoảng cách nào như trước nữa.

Thẩm Nguyệt cảm thấy hơi ấm mềm mại truyền khắp thân thể, hơi ấm chạy đến đâu đều khiến cho chỗ đó của nàng mềm nhũn cả ra.


“Còn đắng miệng không?”, Tô Vũ trầm giọng hỏi.

Thẩm Nguyệt ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, rũ mắt xuống mỉm cười, trên khuôn mặt vốn dĩ tái nhợt lại hiện lên một tia ửng hồng cực kỳ mê người, nàng nói: "Không đắng".

Tất cả những gì nàng có thể cảm nhận được là sự ngọt ngào và ấm áp.

Tô Vũ nói: "Vậy sao, để ta nếm thử xem".

Lần này, Thẩm Nguyệt đã không còn kiêng kị nữa, nàng rúc vào vòng tay của Tô Vũ, nàng đáp lại hắn một cách nồng nhiệt.

Thật khó để rời khỏi nụ hôn cho đến khi đôi môi nàng tê dại.

Sau đó, căn phòng như chìm trong từng hơi thở mê mang thần trí của Thẩm Nguyệt.

Tô Vũ dùng đầu ngón tay vuốt ve môi nàng, trong chốc lát khẽ cười mà nói: "Vì nàng vẫn đang là bệnh nhân, cho nên ta sẽ không quấy rầy nàng nữa.

A Nguyệt, nàng lo tỉnh dưỡng cho tốt, nhớ không được kén ăn, ngoài uống thuốc thì nàng còn phải ăn cơm".

Thẩm Nguyệt gật đầu, nàng biết Tô Vũ không thể ở trong phòng nàng đến rạng sáng cho nên hắn sắp phải rời đi.

Trong lòng cảm thấy có chút mất mát, nàng rũ mắt xuống nói: "Ta biết, chỉ cần chàng đừng cho ta ăn cháo thịt rắn nữa là được".

Nụ cười trong mắt Tô Vũ dần trở nên đậm hơn, hắn khẽ nói: "Mật rắn cùng thịt rắn ăn một lần là đủ rồi, sau này ta sẽ không cho nàng ăn nữa".


Thẩm Nguyệt mím môi cười yếu ớt.

"Ta phải đi, nàng hãy bảo vệ tốt chính mình".

Thẩm Nguyệt vẫn gật đầu.

Tô Vũ đợi một lúc, không thấy nàng muốn nói gì nữa thì hắn mới vén chăn bông, đứng dậy cầm mũ quan bên cạnh rồi bước đi, chỉ để lại cho Thẩm Nguyệt một bóng lưng anh tuấn.

Thẩm Nguyệt cực kỳ không muốn hắn rời đi, cảm thấy dường như hơi ấm còn đang mất dần.

Nàng buột miệng hỏi: "Chàng sẽ đến nữa chứ?"
Tô Vũ dừng bước rồi xoay người, trong mắt như hiện lên ánh lửa, hắn khẽ nói: "Không biết lần sau là đến khi nào".

Thẩm Nguyệt càng lúc càng cảm thấy mất mát, nàng đáp: "Ta biết rồi".

Tô Vũ nói: "Nàng luyến tiếc ta mà không nói thì làm sao ta biết được?"
Thẩm Nguyệt ngẩn người rồi ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Chàng rõ ràng biết ta rất luyến tiếc chàng"..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui