Ngọc Nghiên nói: “Hay là công chúa hãy cân nhắc đến việc tìm lại cha ruột của Bắp Chân đi? Người như Liên công tử cũng khá ổn, có điều ruột thịt vẫn tốt hơn.
Nếu người tìm lại cha ruột của Bắp Chân thì nô tỳ sẽ không nói gì nữa”.
Thẩm Nguyệt cũng không dám chắc chắn rốt cuộc Tô Vũ có thích Bắp Chân hay không, vì những người làm chuyện lớn như hắn thường không thích trẻ con.
Nhưng Thẩm Nguyệt cũng nhớ rất rõ cảnh tượng Tô Vũ dạy một đứa nhóc đọc sách trong tiểu viện, mặc dù không quá thân cận nhưng cũng coi như hài hòa.
Thẩm Nguyệt nghĩ, tính cách của Bắp Chân vốn trầm lặng, có lẽ sẽ khá hợp với Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt nói: “Cha ruột của Bắp Chân chưa từng tới nhận con.
Một là đối phương không hề biết mình có con, chỉ là phong lưu một đêm, loại người rác rưởi như thế, không cần cũng được! Hoặc cũng có thể là biết mình có con trai nhưng không dám nhận, nếu là trường hợp này thì quá kém cỏi, còn cần kẻ đó làm gì?”
Ngọc Nghiên không phản bác được câu nào.
Thẩm Nguyệt nói rất nhiều, nàng không ép Ngọc Nghiên hiểu cho mình, chỉ mong là Tô Vũ sẽ không bị người bên cạnh mình hiểu lầm.
Thẩm Nguyệt hỏi: “À, Liên Thanh Châu đâu? Từ lúc quay về tới giờ vẫn chưa gặp hắn, không biết cuộc sống của hắn có ổn không?”
Ngọc Nghiên đáp: “Lúc trước nô tỳ nhận được tin Liên công tử đã không còn ở kinh thành mà rời kinh từ lâu rồi”.
“Rời kinh rồi? Có nói là đi đâu không?”
“Không ạ, chắc là đi nơi khác buôn bán”, Ngọc Nghiên cố nén nhưng cuối cùng vẫn thốt thành lời: “Liên công tử là người tốt, nếu lúc trước biết Bắp Chân bị người trong cung đưa đi thì Liên công tử chắc sẽ bất chấp tất cả để vươn tay giúp đỡ.
Chỉ là… công chúa, nhị nương…”
Nói tới đây, nàng ta lại bị Thẩm Nguyệt ngắt lời: “Ngày hôm nay không phải đã nói rồi sao, sau này không được đôi co nhau nữa.
Nếu khi đó đã chọn không nói rõ vậy thì về sau hãy giữ kín trong lòng đi”.
Muốn thì nói luôn trước mặt, khi đã bỏ lỡ rồi thì Thẩm Nguyệt cũng không muốn nghe nữa.
Ngọc Nghiên chỉ đành nuốt những lời muốn nói xuống, sau đó lại im lặng.
Hôm sau lúc rời giường, Thẩm Nguyệt lại súc miệng thêm mấy lần.
Mọi thứ trong Trì Xuân Uyển đều quay lại trạng thái bình thường.
Buổi sáng Tần Như Lương lại tới, còn mang theo một tô canh gà.
Lúc hắn ta bước vào, Thẩm Nguyệt đang ngồi trong phòng rung chân, nhìn thấy hắn ta liền mắng ngay: “Đồ tồi, ngươi còn dám tới nữa à?”
Tần Như Lương thấy dáng vẻ “xù lông” đó của nàng, tâm trạng lập tức tốt hẳn, hắn ta mỉm cười, nói: “Ta đâu làm gì trái lương tâm, tại sao lại không dám tới?”
Ngọc Nghiên và Thôi thị đứng chắn trước mặt Thẩm Nguyệt, nếu như Tần Như Lương dám động tay động chân lần nữa thì chắc chắn sẽ không xong với bọn họ.
Đấu võ mồm với Thẩm Nguyệt mấy việc lặt vặt thế này không biết có được coi là tìm niềm vui trong khổ đau không nữa.
Tần Như Lương nhìn Thẩm Nguyệt, sau đó chỉ vào khóe mắt mình, nói: “Tối hôm qua ngủ không ngon à? Mắt có quầng thâm rồi kìa”.
Hắn ta không nói còn đỡ, vừa cất lời là lại khiến Thẩm Nguyệt tức giận.
Tần Như Lương cười nói: “Còn ta thì ngủ ngon lắm”.
Thẩm Nguyệt nheo mắt: “Gần đây hình như ngươi thích cười đấy nhỉ, bị canh gà ám não rồi à”.
“Bao năm nay ta đã không được cười thoải mái rồi.
Sao, cô chỉ cho phép bản thân cười, còn ta thì không được phép à?”.
Hắn ta đưa canh gà cho Ngọc Nghiên: “Mang đi đổ đi”.
Ngọc Nghiên nhìn Thôi thị, thấy bà ta khẽ gật đầu với mình thì mới bưng tô canh đi ra ngoài, đổ canh vào trong bồn hoa.
Ngọc Nghiên đi ra ngoài nhưng Thôi thị vẫn ở lại, Tần Như Lương muốn làm mấy chuyện cợt nhả cũng khó, huống hồ hiện giờ Thẩm Nguyệt vẫn rất đề phòng hắn ta.
Thẩm Nguyệt liếc nhìn nồi canh đặc sệt mỡ trong tay Ngọc Nghiên, cười lạnh: “Con gà này chết oan thật, ngươi không cảm thấy mỗi ngày một con gà là lãng phí nhưng ta lại thương số hoa mình trồng lắm đây”.
Tần Như Lương nói: “Vậy từ mai ta chuyển sang hầm bồ câu nhé?”
Thẩm Nguyệt trợn mắt, sau đó liếc tay hắn, hỏi: “‘Móng vuốt’ của ngươi khỏi rồi à?”
Tần Như Lương cũng nhìn tay mình rồi đáp: “Vẫn chưa”.
“Ngươi lừa ai đấy, rõ ràng hôm qua dùng sức mạnh lắm mà”.
Tần Như Lương nói: “Hôm qua là do hăng hái quá cho nên mới có sức hơn bình thường”.
Thẩm Nguyệt đá chân về phía Tần Như Lương, nhưng hắn ta đã kịp né sang bên cạnh.
Tần Như Lương nói: “Từ từ nói chuyện thôi, cô động tay động chân gì thế”.
Thẩm Nguyệt cất lời: “Hắn bắt đầu chữa cho ngươi từ khi nào? Sao ngươi lại giấu diếm?”
Tất nhiên nàng biết, ngoài Tô Vũ ra thì trên đời không có người nào khác chữa khỏi được cho đôi tay của hắn ta.
“Trước đây có châm cứu vài lần, mới ổn hơn chừng ba đến năm phần gì đó.
Nếu muốn khỏi hẳn thì vẫn phải chăm sóc thêm”.
“Chỉ châm cứu thôi cũng giúp ngươi đỡ được?”
Tần Như Lương nhìn nàng nói: “Sao có thể chỉ châm cứu thôi được, lúc cô không biết đã dùng lưỡi dao mỏng rạch vài cái, nhưng vết tích quá nhỏ nên khó phát hiện thôi.
Về sau vẫn phải châm cứu thêm thì mới khỏi được, có điều sau khi về kinh không còn cơ hội nữa”.
Thương tích của hắn ta là do Tô Vũ chữa trị, tất nhiên cũng chỉ mình Tô Vũ mới biết rõ cách thức.
Qua biểu hiện của Tần Như Lương, từ khi hồi kinh tới giờ, Thẩm Nguyệt không hề phát hiện dấu vết gì hết, nếu không phải hôm qua cảm nhận được lực tay của hắn ta thì nàng còn tưởng hai tay của hắn ta đã bị phế hẳn rồi.
Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi biết đóng kịch thật đấy”.
Những người xung quanh nàng, ai cũng là diễn viên giỏi cả rồi!
“Cũng bình thường”.
“Bình thường cái đầu ngươi ấy!”.
Nếu không phải Thôi thị và Ngọc Nghiên cản lại, có khi Thẩm Nguyệt đã nhảy dựng lên đuổi đánh Tần Như Lương luôn rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...