Đột nhiên họ dường như quay về thời điểm trước kia, dưới gốc cây ngân hạnh, ánh nắng lọt qua tán lá tạo thành đốm sáng hắt lên người hắn ta, hắn ta vẫn là chàng thiếu niên mắt to mày rậm luôn tủm tỉm cười đó.
“Mẹ kiếp, ngươi còn cười được!”, Thẩm Nguyệt quơ lấy chiếc bát rỗng bên bàn ném về phía Tần Như Lương.
Tần Như Lương né nhanh như chớp, chiếc bát sượt qua người hắn ta rồi vỡ tan tành trên bậc cửa bên ngoài, âm thanh giòn tan vang lên rất vui tai.
Tần Như Lương liếm môi như nhớ lại dư vị kia, hắn ta đáp: “Nếu ta nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên ta hôn cô.
Tuy rằng cô không chịu phối hợp, nhưng là lần ta cảm thấy tuyệt vời nhất”.
Thẩm Nguyệt tỏ ra chán ghét, nàng phẫn nộ nói: “Nhưng ta cảm thấy như bị lợn húc ấy”.
Tần Như Lương đáp: “Thẩm Nguyệt, chỉ riêng chút ngọt ngào của ngày hôm nay cũng đủ để ta vì cô mà đạp lên chông gai rồi, không oán thán, không hối hận”.
Nói xong, hắn không đùa giỡn thêm, quay người rời khỏi Trì Xuân Uyển.
Thẩm Nguyệt thoáng sững sờ, sau đó nhanh chóng hoàn hồn, nói rất rõ ràng rành mạch với bóng lưng của Tần Như Lương: “Tần Như Lương, ngươi nghe cho rõ, ta không yêu ngươi”.
Tần Như Lương khựng lại, dù không quay đầu nhưng hắn ta vẫn đáp lời: “Ta biết, nhưng ta vẫn không muốn bỏ cuộc.
Thứ ta muốn tìm lại không chỉ có chuyện cũ và quá khứ đã mất, mà còn là chính bản thân ta nữa”.
Những năm qua, hắn vẫn luôn sống trong sai lầm.
Cho dù Thẩm Nguyệt không yêu hắn ta cũng không sao.
Hắn ta biết bản thân mình trước kia cũng từng có được.
Thẩm Nguyệt cảm thấy Tần Như Lương bị điên rồi.
Nếu hắn ta muốn làm đồng bọn với nàng về mặt chiến lược, nàng hoàn toàn đồng ý, nhưng nếu hắn ta muốn dây dưa tình cảm, điều này khiến người ta vô cùng đau đầu.
Trên đường quay về, Tần Như Lương không còn ngăn cản Thẩm Nguyệt và Tô Vũ thân mật nữa, nàng còn tưởng rằng Tần Như Lương tỉnh ngộ rồi, nghĩ thông suốt rồi, buông tay rồi.
Nhưng không ngờ rằng hắn ta vẫn quấn riết không buông.
Chuyện trước kia đã qua lâu rồi, huống hồ đó cũng chỉ là chuyện giữa Thẩm Nguyệt của ngày trước và Tần Như Lương.
Sở dĩ Thẩm Nguyệt lựa chọn vạch trần chân tướng cũng chỉ vì muốn Tần Như Lương nhìn rõ con người Liễu Mi Vũ, cũng để tẩy sạch oan khuất cho Thẩm Nguyệt trước kia.
Bây giờ nghĩ lại, chân tướng của chuyện xưa việc cũ đã thổi bùng lên ý chí đấu tranh của Tần Như Lương, hình như hắn ta còn lún sâu hơn, đúng là thiệt thòi.
Thẩm Nguyệt lau môi mình hết lần này đến lần khác, lau đến mức môi còn sưng hơn hôm qua.
Quay đầu trông thấy Ngọc Nghiên vẫn còn đờ ra, nàng không khỏi đanh mặt hỏi: “Mất hồn rồi à?”
Ngọc Nghiên hoàn hồn, nhìn Thẩm Nguyệt với vẻ vô tội: “Hả?”
“Ban nãy trông thấy Tần Như Lương bộc phát thú tính, ngươi ở bên cạnh trơ mắt đứng nhìn, sao không ngăn cản hắn ta?”, Thẩm Nguyệt hỏi.
“Nô tì… nô tì…”, Ngọc Nghiên mở to đôi mắt loang loáng nước, mặt mũi đỏ bừng: “Đến giờ vẫn chưa hoàn hồn cho lắm…”
Cũng phải, nàng ta là một nha hoàn, ngày thường chỉ biết chăm sóc chủ tử, thế giới tình cảm là một mảnh trắng xóa, đã từng trải qua chuyện nam nữ bao giờ đâu.
Chỉ riêng cảnh tượng ban nãy đã khiến nàng ta mặt đỏ chân run rồi, cảm thấy ban ngày ban mặt mà làm vậy thật thiếu lễ độ nên lầm bầm trong lòng rằng phi lễ chớ nhìn, đâu còn tâm trí nào mà xông tới ngăn cản nữa.
Huống hồ đến cả Ngọc Nghiên cũng cảm nhận được, bây giờ tướng quân đối xử với công chúa không còn chút ác ý nào nữa, hắn ta chỉ muốn tốt cho công chúa.
Ngay chính nụ hôn cưỡng ép đột nhiên ập tới cũng chỉ khiến nàng ta cảm nhận được tình yêu tràn đầy mà tướng quân dành cho công chúa.
Ngọc Nghiên thầm cảm thấy, hắn ta tốt hơn tên Tô Vũ kia nhiều chứ.
Thẩm Nguyệt cũng không so đo với nàng ta, chỉ nói: “Lần sau phản ứng nhanh nhẹn một chút, đừng để
“Đến cả công chúa còn không kịp phản ứng, nói gì là nô tì…”, Ngọc Nghiên còn chưa nói xong, Thẩm Nguyệt đã đảo mắt nhìn sang khiến nàng ta ngậm miệng ngay lập tức.
Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi nên đi lấy nước đi”.
“Công chúấy nước làm gì vậy?”
“Súc miệng”.
Ngọc Nghiên lẩm bẩm: “Chỉ là hôn một cái thôi mà, nô tì cảm thấy không cần súc miệng… đâu”.
Thẩm Nguyệt điềm tĩnh nhìn nàng ta thêm lần nữa, nàng ta lập tức quay đầu chạy ra ngoài: “Công chúa đợi chút, nô tì sẽ đi lấy nước cho công chúa ngay!”
Thẩm Nguyệt nhìn theo bóng lưng của Ngọc Nghiên, nghĩ thế nào cũng thấy nha hoàn của mình sắp bị người ta lừa mất rồi.
Ngọc Nghiên nhanh chóng lấy nước, Thẩm Nguyệt đứng dưới mái hiên súc miệng hết lần này đến lần khác.
Ngọc Nghiên ở bên cạnh nói: “Công chúa, đủ rồi mà, người đã rửa bao nhiêu lần rồi… Nếu cứ rửa nữa, nô tì sợ da môi cũng bị người rửa bợt đi mất”.
Thẩm Nguyệt ngậm nước trong miệng, lúng búng nói: “Không được, ta vẫn phải rửa thêm”.
Khi Thẩm Nguyệt vẫn mải miết súc miệng không biết chán, Ngọc Nghiên ở bên cạnh lầm bầm rằng: “Thực ra, nô tì cảm thấy tướng quân sau khi thay đổi từ trong ra ngoài cũng rất tốt mà”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...