Ngón tay Tô Vũ nâng nhẹ phần cằm của Thẩm Nguyệt, khẽ khàng đẩy đầu nàng sang một bên để hắn nhìn thấy hai bên cổ nàng.
Dấu hôn trên cổ kéo dài xuống bên dưới, lan tới cả xương quai xanh bị chăn bông che phủ.
Tô Vũ thấy dấu hôn kia rất đậm, bất giác dịu giọng hỏi: “Đau không?”
Thẩm Nguyệt cụp mắt, vành tai lặng lẽ đỏ lên: “Không nhớ rõ nữa”.
Khi ấy Tô Vũ hôn nàng, nàng đâu còn tâm trí quan tâm mình đau hay không, chỉ cảm thấy toàn thân chìm trong mây mù, tất cả mọi thứ bị quăng lên chín tầng mây.
Hắn mang theo thuốc mỡ bên mình nên lấy ra bôi lên cổ cho Thẩm Nguyệt, giống như lần trước, hắn vận động chân khí đưa vào trong cơ thể nàng, như thế có thể tan vết bầm nhanh hơn.
Ngón tay của Tô Vũ lướt thẳng xuống dưới, tới bên cổ áo của nàng mới dừng lại: “Dưới cổ vẫn còn vài vết nữa cũng cần bôi chứ, nếu nàng không muốn thì ta không bôi”.
Nhưng Thẩm Nguyệt muốn, nếu ngày mai vẫn còn mặc kiểu áo giống như váy áo của hôm nay, không bôi thuốc sẽ không che được.
Thế nên nàng vén chăn ra, để lộ bả vai bên dưới lớp chăn.
Nàng giơ tay nới lỏng cổ áo, áo ngủ mềm mại chậm rãi trượt xuống, để lộ xương quai xanh và xương vai.
Đó là nơi mà tối nay Tô Vũ từng lướt qua, bây giờ hiện ra trước mắt hắn, cho dù còn vương dấu hôn từ hắn, vẫn vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.
Hắn vừa bôi thuốc cho nàng vừa nói: “Mấy ngày này nàng không muốn cho ta đến gần, một câu dư thừa cũng không chịu nói với ta.
Bây giờ còn oán ta, còn giận ta không”.
Thẩm Nguyệt không đáp lời, chỉ vô thức nghiêng cổ về phía bàn tay hắn.
Tô Vũ đáp: “Thực ra ta không muốn nàng biết những thứ này, ta cũng muốn rằng trong lòng nàng, ta vẫn luôn để lại hình ảnh tốt đẹp.
Nếu biết trước như vậy, ta nên giấu giếm thêm chút nữa, sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào cho nàng tìm thấy”.
“Ta không tham quyền thế, cũng không thích âm mưu, thế nhưng đây lại là những thủ đoạn phải dùng để có thể đi tới ngày hôm nay.
Đến giờ phút này ta còn sống, số trời định sẵn rằng hai bàn tay ta không thể sạch sẽ nữa”.
Thẩm Nguyệt biết, Tô Vũ có thể giãy giụa thoát ra khỏi vòng xoáy của tiền triều, không thể nào dựa vào sự đơn thuần.
Nếu không, ở trên triều đường nuốt người không nhả xương, chỉ e rằng hắn đã chẳng còn lại gì rồi.
Chỉ có thủ đoạn và toan tính mới có thể ngụy trang hắn, bảo vệ hắn.
“Khi nàng không trông thấy, ta còn làm rất nhiều chuyện xấu xa khác.
Nếu ta không nói, nàng sẽ không biết, nhưng không có nghĩa là điều đó chưa từng xảy ra, bởi vì ta vẫn luôn là một người như thế”.
Thẩm Nguyệt nhìn hắn nhắc đến mọi thứ với vẻ bình tĩnh và thản nhiên: “Một người tự nhận mình không còn thuốc chữa, không gì cứu vớt được”.
Thẩm Nguyệt thấy lòng dạ chua xót, hai mắt cay sè.
Đúng vậy, trước giờ điều nàng ghi nhớ kỹ nhất luôn là hình ảnh trăng sáng gió mát của hắn.
Nhưng nếu như không có âm mưu đen tối giúp hắn ngụy trang và bảo vệ bản thân, làm sao hắn có thể nhẹ nhàng thanh tao được.
Con người luôn phức tạp.
Trên thế gian này chẳng ai có tốt hoàn toàn, cũng chẳng có ai xấu đến tận cùng được.
Hắn từng lên núi diệt ổ thổ phỉ cứu lấy nàng, hắn từng giúp nàng vô số lần, hắn từng cứu mạng nàng và Hạ Du, hắn cũng từng chữa bệnh cho nạn dân trên chiếc bàn cũ nát đặt bên ngoài cổng thành.
Làm sao hắn có thể là một người xấu từ trong ra ngoài được.
“A Nguyệt, nếu Tô Vũ không xấu xa thì không thể nào bảo vệ nàng lớn lên từng ngày.
Nếu hắn không xấu xa thì không thể nào loại bỏ phần tử đối lập trên triều.
Nếu hắn không xấu xa, không thể nào giữ mình độc lập khi bốn bề thọ địch, nếu hắn không xấu xa, càng không thể nào giúp nàng phục hưng Đại Sở”.
“Nàng vẫn còn thời gian và cơ hội để suy xét lại, nàng vẫn có thể suy nghĩ cho rõ ràng, có lẽ con người như ta sau này không thể nào sánh vai đi cùng nàng được, cũng không thể bầu bạn cùng nàng đến khi già.
Nếu nàng nghĩ kỹ rồi, hai ta cả đời làm quân thần cũng không phải không thể”.
Hắn hiếm khi lộ ra vui buồn: “Nếu nàng không muốn dây dưa cùng ta trong quan hệ tình cảm, không cần phải tự mình buồn bực, chỉ cần báo với ta một tiếng, ta sẽ tự cắt đứt nó”.
Hắn đối với người khác tồi tệ, thậm chí đối với bản thân cũng tồi tệ, cũng chỉ muốn tốt cho một mình nàng.
Thẩm Nguyệt đau đớn khôn nguôi.
Làm sao nàng nỡ cắt đứt mối quan hệ giữa họ cơ chứ.
Tô Vũ nói: “Nhân duyên giữa người với người sâu đậm hay thoáng qua, chắc hẳn đã được định sẵn rồi.
Ta không cưỡng cầu, nhưng có được ngày nào sẽ trân trọng ngày đó.
Thế nên đối với ta mà nói, luôn cảm thấy mỗi khi nói với nàng một câu sẽ bớt đi một câu, mỗi khi ôm nàng một lần sẽ bớt đi một lần, mỗi khi hôn nàng một cái sẽ bớt đi một cái”.
Khóe mắt Thẩm Nguyệt rưng rưng: “Ta nghĩ đến cả đời, chàng lại nghĩ đến từng ngày một”.
“Trong mỗi một ngày ở đây, nàng cũng có lúc xa cách ta, cũng có lúc tức giận vì ta, còn cả khi ta cố kiềm chế để không mang đến thêm rắc rối và buồn bực cho nàng, thế nên những ngày còn chừa lại, đã ít lắm rồi, ít lắm”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Hóa ra ta đã lãng phí nhiều thời gian của chàng như vậy”.
Nàng nghe ra được, lời nói của hắn vô cùng thiếu cảm giác an toàn, chỉ tràn ngập suy nghĩ lo được lo mất.
Thế nhưng trước nay nàng luôn ngó lơ điều này.
Nàng hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tại sao còn muốn ta phải nghĩ cho kỹ, nếu ta cắt đứt quan hệ với chàng, chẳng phải đến từng ngày chàng cũng không có nữa sao?”
“Nhưng như thế mới có thể khiến nàng cảm thấy nhẹ nhàng”.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên, hai mắt ướt đẫm: “Chàng đâu phải ta, chàng làm sao biết ta sẽ cảm thấy nhẹ nhàng.
Nếu không thể mong ước xa xỉ được ở bên chàng cả đời, thế thì cả đời này ta sẽ dây dưa mờ ám cùng chàng, cũng rất tốt mà”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...