Liễu Thiên Hạc hạ giọng nói: “Ta không mong ngươi thả ta ra, chỉ mong ngươi cho ta một cây châm thôi.
Mở được ra hay không là phải xem may mắn của ta.
Ta đảm bảo lần này sẽ không xuất hiện trong kinh thành nữa, cũng tuyệt đối không đối địch với ngươi.
Tần Như Lương, coi như là vì Thiên Tuyết, ngươi thả ta một lần được không?”
Sắc mặt Tần Như Lương sầm lại.
Hắn ta hỏi: “Ngươi đã đến kinh thành rồi?”
Mặt Liễu Thiên Hạc cứng lại: “Ta nói là sau này sẽ không đến”.
“Ngươi đi nương nhờ Dạ Lương, làm kẻ phản quốc, vô số tướng sĩ Đại Sở đã vì âm mưu quỷ kế của ngươi mà mất mạng, sao ta có thể tha ngươi được?”
Liễu Thiên Hạc thay đổi sắc mặt, nói: “Tần Như Lương, ngươi đã thành ra thế này rồi, rốt cuộc Đại Sở cho ngươi lợi ích gì mà ngươi còn phải hy sinh tính mạng cho Đại Sở chứ! Ngươi cho rằng bây giờ ngươi quay về thì vẫn sẽ quang vinh như trước chắc!”
Tần Như Lương lạnh lùng nói: “Nói đi thì cũng phải nói lại, lúc ngươi lập công ở Dạ Lương, mấy lần chơi chiêu hiểm cho ta rơi vào chỗ chết thì sao không nghĩ đến Thiên Tuyết đi?”
“Đó là ta bất đắc dĩ!”
“Bây giờ ngươi là tội phạm triều đình, nếu ta thả ngươi ra thì ta cũng sẽ dính tội, ta cũng bất đắc dĩ!”
Nói xong, Tần Như Lương bình tĩnh đi qua Liễu Thiên Hạc.
Liễu Thiên Hạc thấy vậy bèn trở mặt, chửi ầm lên.
Tiếng chửi của hắn ta kéo Thẩm Nguyệt đến, Thẩm Nguyệt chậm rãi đi dưới ánh mặt trời, híp mắt nhìn Liễu Thiên Hạc: “Không cầu cứu được nên thẹn quá hóa giận à?”
Liễu Thiên Hạc phẫn hận nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt, nếu ánh mắt hắn ta biến thành đao được thì chắc Thẩm Nguyệt đã bị băm vằm hết trăm lần.
Thẩm Nguyệt ngồi bên cạnh lồng giam của hắn ta, nói: “Tần tướng quân tính cách vốn vậy rồi, ngươi có là ca ca của Mi Vũ hay là cha ruột đi nữa thì hắn ta cũng sẽ không thả ngươi đâu”.
Liễu Thiên Hạc châm chọc: “Hừ, ngươi hiểu hắn ta quá nhỉ! Tiếc là Thiên Tuyết lại xếp thứ nhất trong lòng hắn ta, ngươi cũng chỉ là đồ bị phu quân ruồng bỏ mà thôi”.
Thẩm Nguyệt híp mắt nói: “Ngươi mà Liễu Mi Vũ không hổ là huynh muội ruột nhỉ, cứ vội đâm đầu vào chỗ chết cơ”.
Nàng lấy ra một cái bình sứ, thưởng thức trong tay, nhíu mày nói: “Thấy có quen mắt không? Tỏa Ngàn Hầu này là một thứ độc rất mạnh, không màu không vị, nếu trúng độc nhẹ thì có thể sống sót được chút, còn trúng độc nặng thì có thể chết vì thất khiếu chảy máu, đúng không nào?”
Liễu Thiên Hạc sao mà không nhận ra đây là độc mà hắn ta mang theo.
Thẩm Nguyệt nói: “Vừa khéo trước khi đi ta đã yêu cầu đại tướng quân Dạ Lương đem độc này tới”.
Liễu Thiên Hạc trầm giọng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười: “Ngoại trừ đạo lý lấy người trả lại cho người ra thì ta còn làm gì được nữa”.
Nói rồi, nàng đứng dậy phủi góc áo, đứng bên ngoài lồng sắt của Liễu Thiên Hạc.
Liễu Thiên Hạc nhích về phía xa, phòng bị toàn thân.
Thẩm Nguyệt nhớ lại: “Ta nhớ không nhầm thì Liễu Mi Vũ cũng trúng độc này thì phải, chẳng qua nàng ta trúng độc nhẹ, vẫn chống cự được mấy hôm”.
“Tần Như Lương khi ấy như một kẻ điên, tìm thuốc giải khắp nơi cho nàng ta.
Đại phu nói phải có một loại thuốc dẫn là Tử Hà Xa mới giải được độc này”.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Ngươi có biết không? Tỏa Ngàn Hầu phải lấy Tử Hà Xa làm thuốc dẫn mới giải được à?”
Liễu Thiên Hạc chậm chạp không đáp.
Hắn ta biết người phụ nữ này cực kỳ giảo hoạt, hơn nữa lúc trước hắn ta đồng ý với yêu cầu của Liễu Mi Vũ là đưa cho Liễu Mi Vũ độc dược xong thì cũng rời khỏi thành, không biết về sau xảy ra chuyện gì.
Thẩm Nguyệt hỏi như vậy nhất định là đã gặp chuyện gì đó, nếu hắn ta trả lời không đúng thì sẽ khiến Liễu Mi Vũ bị hớ.
Thẩm Nguyệt lại lấy một bình sứ khác ra, nói: “Ta có dựa theo phương thuốc ban đầu, lấy Tử Hà Xa làm thuốc dẫn, điều phối ra bộ thuốc giải này, cuối cùng cũng có thể thử trên người ngươi một lần xem có kết quả gì không”.
Lòng Liễu Thiên Hạc trầm xuống, muốn chạy trốn.
Nhưng cái lồng này chỉ có không gian như vậy, hắn ta có trốn cũng không thoát được.
Thẩm Nguyệt nhấc chân giẫm vào xiềng xích trên cổ tay hắn ta, hắn ta không tránh nổi.
Sau đó nàng nắm chặt mái tóc rối bời của hắn ta, hung hăng kéo mạnh về phía ngoài.
Liễu Thiên Hạc bị đau, cả đầu ép chặt vào song lồng.
Liễu Thiên Hạc chửi mắng: “Cái đồ độc ác nhà ngươi! Ngươi nói muốn áp ta về kinh mà, bây giờ lại không nhịn được mà muốn giết ta rồi!”
Thẩm Nguyệt mỉm cười nói: “Ta chỉ muốn ngươi thử dược hiệu của thuốc giải thôi, có muốn giết ngươi đâu”.
“Ngươi thả ta ra!”
Thẩm Nguyệt cẩn thận mở nắp bình ra, níu lấy tóc Liễu Thiên Hạc, khiến hắn ta ngẩng đầu lên, sâu xa nói: “Ngươi cho rằng mình nghiến chặt răng không chịu há mồm thì không sao à? Ta vẫn có thể rót vào từ mũi ngươi thôi”.
Liễu Thiên Hạc mặc kệ da đầu bị kéo căng, chỉ lắc đầu liên tục.
Thẩm Nguyệt vừa mới đổ chất lỏng kia ra, Liễu Thiên Hạc gầm lên: “Ngươi dừng tay lại!”
Thẩm Nguyệt dừng lại một chút, nói: “Đừng sợ, ta có thuốc giải mà, chờ ngươi trúng độc thì ta sẽ cho ngươi thêm thuốc giải”.
Đến khi có hai giọt chất lỏng nhỏ đến gần mũi Liễu Thiên Hạc, hắn ta mới không nhịn được mà hét lên.
“Tỏa Ngàn Hầu này là dùng trùng độc chế thành, thuốc giải của nó cũng là lấy trùng độc luyện chế, nhưng phải sắp xếp theo trình tự khác nhau mới được!”
“Mặc dù ta không biết Tử Hà Xa là gì, nhưng biết không có loại trùng độc nào như thế! Con đàn bà độc ác nhà ngươi, ngươi muốn giết ta đúng không!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...