Cũng may biên cảnh giữa hai nước coi như an ổn, sau khi tin tức hai bên ký kết hiệp ước hòa bình được truyền ra ngoài, bách tính Dạ Lương đều vui mừng vì lấy lại được thành trì cũ.
Mà Đại Sở tuy mất thành trì, nhưng dù gì cũng bị giày vò bởi chiến tranh, cho nên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc tướng quân cai quản đại quân thành Huyền, chỉ chờ Tô Vũ và Thẩm Nguyệt đưa Tần Như Lương về.
Thấy việc lớn đã xong, hoàng đế Dạ Lương biết bọn họ còn có việc cần làm, nên không cố gắng níu giữ.
Hoàng đế một bên cho người xuống núi nghị sự, một bên cho cung nhân dâng lên không ít đặc sản Dạ Lương.
Trong đó có đến mấy vò rượu dứa.
Thẩm Nguyệt rất thích rượu dứa đặc sản Dạ Lương, cho nên vui vẻ nhận lấy.
Ngoài ra, hoàng đế Dạ Lương còn sai người kéo Liễu Thiên Hạc ở trong địa lao ra ngoài, nhốt hắn ta vào trong một cái lồng sắt còn chắc chắn hơn cả lồng gỗ.
Bên ngoài lồng sắt có một cái khóa vừa dày vừa nặng, Tô Vũ đích thân khóa lại.
Tô Vũ giao chìa khóa cho Thẩm Nguyệt dưới ánh mắt phẫn hận của Liễu Thiên Hạc.
Thẩm Nguyệt cầm chìa khóa, nhếch môi cười với Liễu Thiên Hạc: “Không phục? Cố chịu đi, chờ khi về kinh ta sẽ khiến ngươi chịu phục”.
Tần Như Lương suy yếu đi ra, nhìn thấy Liễu Thiên Hạc trong lồng giam thì hơi khựng lại.
Thẩm Nguyệt nhướng mày nói với Tần Như Lương: “Ca ca của Liễu Thiên Tuyết, không cần ta giới thiệu chắc ngươi cũng biết.
Được rồi, đi thôi”.
Lồng sắt của Liễu Thiên Hạc bị đặt lên một cái xe ba gác, do mấy tên thị vệ di chuyển xuống núi.
Thẩm Nguyệt, Tô Vũ và Tần Như Lương đi theo sau, sau họ là mấy chục tên thị vệ.
Đến khi xuống núi, đại tướng quân Dạ Lương sẽ tiếp đón bọn họ và đích thân đưa bọn họ về biên cảnh Đại Sở.
Trong núi yên tĩnh chỉ còn lại tiếng bước chân, cùng với tiếng lá cây xào xạc theo gió.
Không khí nổi một tầng sương mù thật mỏng, cảnh tượng trước mắt cũng mông lung như ẩn như hiện.
Nhưng chưa đến chân núi, đại khái đi được nửa dường, thì đã thấy một đội binh sĩ Dạ Lương lên núi.
Binh sĩ Dạ Lương đi đến gần, nói là đại tướng quân phái lên núi đón công chúa và sứ thần Đại Sở xuống núi.
Thẩm Nguyệt còn nghi hoặc, chẳng phải nói là chờ ở dưới chân núi hay sao?
Huống hồ Thẩm Nguyệt cũng biết phong cách làm việc của đại tướng quân Dạ Lương rất cẩn thận.
Vài ngày trước ông ta đích thân đưa Thẩm Nguyệt và Tô Vũ lên hành cung trong núi, sao bây giờ chỉ phái một đám binh sĩ lạ mặt đến tiếp ứng?
Cho dù đại tướng quân không rảnh thì cũng phải có một tướng lĩnh dẫn đầu có tiếng nói đi lên mới được chứ.
Nghĩ vậy, trong lòng Thẩm Nguyệt sinh cảnh giác.
Dãy núi này lớn như thế, cho dù bảo vệ nghiêm ngặt thì cũng khó tránh khỏi sơ hở bị người thừa cơ chen vào.
Khả năng này tuy rất nhỏ nhưng lại không phải không có.
Tính cảnh giác của Tô Vũ càng mạnh hơn, hắn lờ mờ che chở Thẩm Nguyệt ở phía sau lưng mình.
Tần Như Lương tuy đang bị thương nhưng cũng đề cao cảnh giác.
Đội binh sĩ kia vừa vặn chặn đường của họ.
Nhưng thị vệ đi theo không dễ dàng bàn giao mà cẩn thận nói: “Hoàng thượng có lệnh, chúng ta phải đưa công chúa, tướng quân và sứ thần Đại Sở giao cho đại tướng quân, các ngươi liền đi xuống núi gặp mặt đại tướng quân với chúng ta đi”.
Đội binh sĩ kia nghe vậy thì âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau, rồi chậm rãi tránh qua một bên,
Nhưng ngay trước khi thị vệ đi ngang qua thì có bóng dáng lóe lên, tiếng đao kiếm tuốt ra khỏi vỏ vang vọng, thị vệ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đâm xuyên cơ thể, chết ngay tại chỗ.
Thị vệ thấy sau thấy thế thì xông lên, nhao nhao rút kiếm ra, nghiêm nghị quát: “Bảo vệ công chúa!”
Những binh lính này lộ vẻ hung ác, ra tay ác liệt chém giết mấy thị vệ.
Lúc này, Thẩm Nguyệt đương nhiên trở thành đối tượng được bảo vệ nhất.
Nàng là công chúa Đại Sở, có nguồn gốc với hoàng đế Bắc Hạ, nàng không được phép gặp chuyện, nhất là càng không thể gặp chuyện gì ở trong Dạ Lương.
Thị vệ giết địch không phải thị vệ bình thường mà là thị vệ đại nội trong hành cung của hoàng đế Dạ Lương, võ công không tệ.
Nhưng lại không phải đối thủ của những binh lĩnh này.
Bọn họ ra chiêu tàn nhẫn, võ công cao cường, khiến Thẩm Nguyệt nhớ lại sát thủ mình gặp trong hành trình lần trước.
Nếu thật là binh sĩ Dạ Lương thì sao có thể mạnh như thế được, những kẻ này rất có khả năng là sát thủ cải trang thành binh sĩ Dạ Lương.
Tần Như Lương ngăn tại trước mặt Tô Vũ và Thẩm Nguyệt, trầm giọng nói: “Tô đại nhân mau dẫn Thẩm Nguyệt rời khỏi đây đi!”
Vừa nói xong, đám sát thủ đã đột phá vòng vây thị vệ, mãnh liệt đánh về phía bên này.
Không cần Tần Như Lương nói nhiều, Tô Vũ cũng đã kéo Thẩm Nguyệt quay đầu chạy.
Thẩm Nguyệt chạy nhanh theo Tô Vũ, chỉ cảm thấy cảnh tượng đang không ngừng lùi về sau.
Khi nàng quay đầu lại nhìn, đã thấy Tần Như Lương không đi cùng nàng và Tô Vũ mà ở lại ngăn cản đám sát thủ kia.
Hai tay Tần Như Lương bị phế, căn bản không dùng được kiếm, hắn ta bây giờ cũng chẳng ngăn nổi đám sát thủ này.
Hắn ta đẩy mạnh lồng sắt của Liễu Thiên Hạc về đám sát thủ để ngăn cản một ít, nhưng đã có sát thủ đi lên dây dưa với hắn ta.
Tần Như Lương tay không tấc sắc không phải đối thủ của họ, hai tay của hắn ta cũng không thể vung quyền phản kích như trước, chỉ có thể cố gắng phản ứng bằng những kinh nghiệm ngày xưa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...