Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần
Sau khi ra ngoài đại điện, gió từ bên ngoài thổi vào khiến Thẩm Nguyệt tỉnh táo hơn rất nhiều. Trên núi lạnh hơn dưới chân núi rất nhiều.
Ánh đèn trong đại điện rất sáng nhưng màn đêm bên ngoài đại điện lại hiu quạnh yên tĩnh.
Tô Vũ nói: "Ta tiễn nàng về".
"Chàng nghỉ ngơi ở đâu, cách có xa không?", Thẩm Nguyệt hỏi.
Rượu thơm của Dạ Lương thực sự rất ngon.
"Không xa".
Thói quen quả nhiên là thứ rất đáng sợ.
Trên suốt quãng đường từ kinh thành tới đây, mỗi ngày nàng đều sớm chiều ở cùng Tô Vũ, bây giờ phải tách ra mỗi người ở một chỗ khiến cho nàng cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng đã tới hành cung thì cũng không thể hành xử giống như ở Thành Huyền, càng không thể giống như lúc ở quân doanh Dạ Lương để hai người ở chung một doanh trướng.
Khi bước đến ngã ba đường, chỗ ở của Thẩm Nguyệt nằm ở một hướng còn chỗ ở của Tô Vũ nằm ở hướng bên kia.
Thẩm Nguyệt đã bảo hai cung nhân trở về biệt uyển trước để chuẩn bị, trong khi nàng lại đứng cùng Tô Vũ ở ngã rẽ trong chốc lát.
Thẩm Nguyệt nương theo men rượu mà lên tiếng trước: "Chỗ ở của chàng có cung nhân hầu hạ hay không?"
Tô Vũ cúi đầu nhìn nàng, khóe miệng khẽ nở nụ cười nói: "Không biết thái giám có tính hay không?"
Thẩm Nguyệt bĩu môi nói: "Đêm nay ta hơi say, chàng cứ xem như là ta chưa từng nói gì đi. Ta về trước, chàng nhớ ngủ sớm một chút đi".
Nàng đi vài bước rồi lại quay đầu thì nhìn thấy Tô Vũ vẫn đang đứng đó.
Nàng nói: "Tô Vũ, sau này chàng nên cố gắng đừng gượng ép bản thân, không thích thì cứ trực tiếp cự tuyệt. Ta biết có một vài thời điểm chàng thân bất do kỷ nhưng ta cũng biết chàng đã cố gắng hết sức".
Tô Vũ nói: "Cảm giác được người khác che chở cũng thật tốt".
Thẩm Nguyệt liếc mắt nói: "Chàng rất đắc ý sao?"
"Nhất là khi nghe được những lời nói thong dong đường hoàng của nàng lại càng khiến cho ta đắc ý", hắn cúi đầu cười hai tiếng nói: "Được quân yêu thương như thế, thần thật sự cảm thấy rất hưởng thụ".
Cả khuôn mặt của Thẩm Nguyệt nóng lên, nàng nói: "Đó chỉ là do đang tranh cãi với người khác, chàng nghĩ là thật sao? Ta chỉ không muốn để cho bọn họ nghĩ rằng ta và chàng dễ bị bắt nạt mà thôi".
Tô Vũ tiến lên hai bước rồi đứng sát trước mặt nàng.
Nàng lui về phía sau rồi tựa lưng vào cột trụ.
Tô Vũ giơ tay lên đưa ra cây sáo trúc nằm trong lòng bàn tay khiến Thẩm Nguyệt sững sờ mất một lúc.
Nhớ lại lần trước khi nàng trả lại cây sáo trúc này thì nàng đã đau lòng vô cùng, những chuyện xảy ra đêm đó nàng đều có thể nhớ được rõ ràng từng cảnh một.
Tô Vũ thì thầm nói nhỏ: “Ngay từ đầu khi tạo ra cây sáo này thì ta đã định tặng nó cho nàng, nếu như có chuyện gì xảy ra thì nàng cứ thổi nó lên, ta sẽ thu xếp người đến bảo vệ nàng".
Nhưng nghĩ lại sau này cho dù có gặp chuyện gì thì với tính tình nóng nảy của mình nàng cũng sẽ tự tìm cách giải quyết thay vì mù quáng nhờ người khác giúp đỡ nên ta chỉ mong rằng có thể thường xuyên nghe thấy nàng thổi nó để ta có thể thường xuyên đến bên cạnh nàng".
Thẩm Nguyệt nghe vậy thì ngẩn ngơ, không ngờ ngay từ đầu Tô Vũ đã có ý định như vậy.
Đáng tiếc Thẩm Nguyệt rất hiếm khi thổi nó, nhưng vẫn mang nó theo bên mình mọi lúc mọi nơi.
Nàng vẫn rất thích cây sáo trúc này.
Không chỉ bởi vì nó được tạo nên một cách rất tinh xảo mà còn bởi vì nó là thứ độc nhất vô nhị do Tô Vũ làm tặng nàng.
Chắc hẳn là do uống rượu nên Thẩm Nguyệt rất dễ bị gợi lên cảm xúc, sống mũi nàng đột nhiên lại cảm thấy hơi nóng lên.
Tô Vũ nói: "Nếu nàng thực sự không thích cái này thì lần sau ta sẽ làm cái mới cho nàng".
Thẩm Nguyệt chỉ sợ hắn sẽ bỏ cây sáo này đi cho nên liền vội vàng chụp lấy nó, gắt gao nói: "Ta thích cái cũ, không thích cái mới".
Tô Vũ cười nói: "Vậy sao này nàng sẽ không trả lại cho ta chứ?"
“Ta sẽ không trả lại nữa”, cho dù sau này Tô Vũ bảo nàng trả lại thì nàng cũng sẽ không trả lại.
Nàng dường như đã lĩnh ngộ sâu sắc được ý nghĩa của sự quan tâm đến một người khác.
Cho dù tương lai không còn hắn ở bên cạnh thì nàng cũng có thể giữ lại chút gì đó của hắn để nhớ về hắn.
Tô Vũ nói: "Nàng trở về ngủ đi, nếu như có chuyện gì xảy ra thì nàng cứ thổi nó lên, ta ở cách đó không xa liền có thể nghe thấy được".
Tô Vũ vẫn đứng mãi ở đó nhìn theo bóng lưng nàng đi càng lúc càng xa.
Nàng không quay đầu lại mà chỉ khẽ nở một nụ cười ngọt ngào.
Nàng như một kẻ ngốc vừa mới rơi vào lưới tình, nàng nguyện ý dừng bước để tận hưởng niềm hạnh phúc ngọt ngào này.
Niềm hạnh phúc ngọt ngào này vốn chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, cho nên nàng có lén mừng thầm một chút thì đã làm sao?
Nhưng khi Thẩm Nguyệt trở về nằm trên giường rồi mang trâm ngọc cùng sáo trúc mà Tô Vũ tặng đặt ở dưới gối thì nàng lại trằn trọc không thể chìm vào giấc ngủ, như đột nhiên vùng vẫy trồi lên được khỏi bể tình...
Tô Vũ vẫn chưa nói rõ ràng với nàng rằng hắn có yêu nàng hay không, hắn cũng không tỏ thái độ theo đuổi nàng, cũng không thể hiện tình cảm gì nhiều với nàng, tuy rằng giữa hai người cũng có vài hành động thân mật nhưng hắn chưa bao giờ chính thức bày tỏ với nàng, chỉ có một mình nàng tự ảo tưởng rồi tự cảm thấy ngọt ngào mà thôi!
Cái gì mà cảm nhận niềm hạnh phúc ngọt ngào, phải nói là chỉ số thông minh giảm sút thì có, đừng có mà tự tìm lý do cho sự ngu ngốc của bản thân!
Thẩm Nguyệt vật lộn với cơn mất ngủ trên giường một lúc lâu nhưng sau đó nàng lại đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Nàng và Tô Vũ vẫn chưa chắc chắn về tương lai, thực sự còn quá sớm để nghĩ về những chuyện vớ vẩn này. Không ai biết tình hình sẽ thế nào sau khi bọn họ trở về, hiện tại vấn đề hòa đàm giữa hai nước vẫn còn là vấn đề lớn.
Tốt hơn hết là phải giải quyết những khó khăn trước mắt rồi mới có thể nghĩ đến những chuyện khác.
Nghĩ vậy, nàng liền thành công nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...