Liễu Mi Vũ giật mình, sau đó mới tỉnh táo lại, mang theo dáng vẻ thống khổ nhìn Tần Như Lương.
Ngọc Nghiên lo âu hỏi: “Công chúa, người thế nào rồi, người không sao chứ?”
Thẩm Nguyệt trực tiếp ra lệnh cho thị vệ: "Tiện thiếp này nói năng càn rở với bổn công chúa, vả miệng cho ta”.
“Vâng!”
Nếu như là ngày thường, Tần Như Lương nhất định sẽ lập tức đứng bật dậy ngăn cản, nhưng hắn hiện tại ngay cả bản thân còn chưa lo nổi.
Hắn đều nghe rõ ràng từng câu từng từ ác độc phun ra từ miệng Liễu Mi Vũ vừa rồi.
Nơi này là hoàng cung, không phải là ở nhà, làm sao có thể dễ dàng để cho nàng ta nghĩ gì nói đó như vậy?
Tần Như Lương không ngăn cản.
Thị vệ đương nhiên phải nghe theo sự sai bảo của công chúa, vả miệng một người phụ nữ rất dễ dàng.
Thị vệ lập tức buộc chặt hai tay Liễu Mi Vũ, tay năm tay mười tát vào miệng.
Liễu Mi Vũ lúc đầu còn có thể đứt đoạn mắng hoàn chỉnh hai câu, nhưng sau đó khoang miệng bị đánh rách tới đầy máu tươi, gò má nàng ta sưng vù, ngay cả nửa từ cũng không thốt ra nổi.
Búi tóc nàng ta rối tung đã không còn sức lực phản kháng, lúc này giống như một mụ đàn bà điên bật ra từng tiếng khóc mơ hồ.
Sáu mươi gậy của Tần Như Lương đã đánh xong, thị vệ thi hình lại đổi thành roi, một roi quất xuống liền khiến hắn ta rên lên, lưu lại trên từng từng đường máu sâu.
Cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, hơi thở nặng nề.
Nhưng khi Liễu Mi Vũ bị vả miệng tới mê sảng hắn vẫn trầm giọng nói: “Tĩnh Nguyệt công chúa, ta cầu xin cô, xin cô tha cho nàng ấy lần này”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Nể mặt ngươi tối nay không lẫn lộn đúng sai, ta cho ngươi phần thể diện này”.
Nàng nhấc tay ra hiệu cho thị vệ dừng lại.
Thẩm Nguyệt hờ hững rảo bước tới trước mặt Liễu Mi Vũ, thoáng liếc qua nàng ta, sau đó hơi cúi người xuống, vươn một tay bóp chặt lấy cái cằm nhỏ nhắn của Liễu Mi Vũ, ngón tay khẽ dùng lực liền nhón lấy non nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta, buộc nàng ta phải nhìn thẳng vào mình.
Trong mắt Thẩm Nguyệt không một gợn sóng, ánh trăng tô điểm càng khiến đôi mắt nàng thêm sâu lắng, trầm tĩnh tới vô thực.
Nàng nhìn Liễu Mi Vũ nói: “Mi Vũ, ngươi làm rõ cho ta, rốt cuộc là ai lòng dạ rắn rết, và ai lại là người khiến Tần Như Lương biến thành dáng vẻ thảm hại này?”
Con ngươi của Liễu Mi Vũ trừng lớn, giống như bị nhấn chìm trong vũng nước, đầy nước mắt và hoảng loạn.
Thẩm Nguyệt khẽ nói: "Nếu không phải ngươi một lòng muốn vu oan hãm hại ta thì sẽ xảy ra chuyện này sao? Ngươi cảm thấy Tần tướng quân đang bị trừng phạt là vì ta sao?
Hắn là vì ngươi, ba mươi gậy vốn nên do ngươi chịu nhưng lên đến trên người hắn lại biến thành sáu mươi gậy, nếu không phải là ngươi tự nhiên chen ngang, hắn cũng sẽ không phải nhận lấy sáu mươi gậy này, hoàng thượng cũng sẽ không gọi hắn đến đại điện để đối chất, có lẽ ngay đến năm mươi roi tiếp theo này cũng đã có thể tránh khỏi".
Thẩm Nguyệt vặn mạnh cằm Liễu Mi Vũ, khiến nàng ta phải nghiêng đầu nhìn sang Tần Như Lương đang cắn răng cố gắng chống đỡ phạt roi kia.
Mỗi một roi hạ xuống đều có thể đánh tới nhỏ máu.
Máu trộn với mồ hôi thuận theo đường cong vân da rõ nét trên lưng hắn chậm rãi rơi xuống.
Liễu Mi Vũ không đành lòng nhìn tiếp nữa chỉ liều mạng lắc đầu, nhưng nàng ta không thể thoát khỏi sự trói buộc của Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt điềm nhiên như không nói tiếp: “Mi Vũ à, ngươi lấy đâu ra mặt mũi ngông cuồng trách móc mọi thứ lên đầu ta? Nếu ngươi đã yêu Tần tướng quân như vậy tại sao còn tàn nhẫn để Tần tướng quân gánh vác phần của ngươi, ngươi có thể tự mình chịu phạt mà.
Làm sai thì phải đảm trách hậu quả, ngươi không chịu được thì sao vẫn làm? Ngươi được tính là cái thá gì, tưởng rằng tất cả mọi người đều nên yêu chiều quan tâm tới ngươi sao?”
Nàng thả lòng ngón tay, giương mắt từ trên cao nhìn xuống Liễu Mi Vũ: “Hiện tại ngươi nên thưởng thức thật tốt thành quả mà bản thân tạo ra đi”.
Nàng lạnh lùng cong khóe miệng, nói với giọng mỉa mai: “Có thể nhìn ra được Tần tướng quân quả thực yêu ngươi tới thê thảm, còn ngươi cũng hận không thể yêu chết hắn ta, phần tình chàng ý thiếp này các ngươi cứ chậm rãi gặm nhấm đi, bổn công chúa không theo hầu nữa”.
Nói xong, Thẩm Nguyệt cũng không muốn nhìn tiếp nữa mà xoay người đi từng bước rời khỏi cung dưới sự dìu đỡ của Ngọc Nghiên.
Tần Như Lương máu và mồ hôi đầm đìa ngẩng đầu nhìn lên, xuyên qua những sợi tóc bị mồ hôi thấm đẫm ướt dính, hắn thấp thoáng thấy bóng lưng tràn đầy tôn quý cùng kiêu ngạo của Thẩm Nguyệt.
Sau khi Thẩm Nguyệt rời khỏi, Tần Như Lương chưa từng lên tiếng.
Liễu Mi Vũ ở bên cạnh vẫn khóc tới ầm ĩ đất trời.
Hương Lăng được đưa tới cửa cung, khi đến dưới cổng Hàn Vũ đón Liễu Mi Vũ cũng bị tình hình trước mắt này dọa tới trợn mắt há mồm, một câu cũng không thốt lên nổi.
Sau khi năm mươi roi đánh xong, sau lưng Tần Như Lương đã máu thịt bê bết, thảm thương không nỡ nhìn.
Hắn quỳ trên mặt đất cũng không vội đứng dậy mà dây dưa một hồi, gió đêm thổi bay cảm giác nóng rực trong huyết quản hắn, đau đớn cũng dần tiêu tan.
Tần Như Lương lấy lại bình tĩnh, sắc mặt có chút tái xanh.
Thị vệ cũng buông Liễu Mi Vũ ra, nàng ta vội vàng bò đến bên cạnh Tần Như Lương, muốn chạm vào hắn ta nhưng lại không biết nên đặt tay xuống chỗ nào chỉ khóc không thành tiếng: "Tướng quân… tướng quân à, chàng thế nào rồi?”
Tần Như Lương không nhìn tới nàng ta mà phất tay gượng dậy mặc lại từng lớp quần áo, phút chốc lại biến thành một tướng quân oai phong lẫm liệt.
Hắn quay người dặn dò: “Hương Lăng, đưa phu nhân trở về đi”.
Liễu Mi Vũ thấy Tần Như Lương muốn sải chân đi vào trong cung liền hỏi: “Tướng quân, chàng muốn đi đâu? Chàng không cùng Mi Vũ trở về sao?”
Tần Như Lương không trả lời nàng ta, hắn bước đi vững vàng mạnh mẽ, chẳng bao lâu bóng lưng đã hòa vào trong màn đêm.
Sự việc trong cung vẫn cần hắn tới khắc phục hậu quả, thích khách còn chưa tìm ra tung tích, hắn cần phải kiểm tra mọi ngóc ngách trong hoàng cung tới toàn bộ kinh đô, hắn làm sao có thể nghỉ ngơi chữa vết thương khi chỉ có thời gian ba ngày đây?
Liễu Mi Vũ tưởng rằng Tần Như Lương lần này đã hoàn toàn thất vọng về nàng ta.
Nếu biết được sẽ nhận phải kết quả này, nàng ta chắc chắn sẽ không hấp tấp vạch trần Thẩm Nguyệt, nàng ta giờ phút này cũng hối hận tới cực điểm, nhưng tiếc là đã quá muộn.
Bây giờ Tần Như Lương ngay cả một câu cũng không nguyện ý nói chuyện với nàng ta.
Liễu Mi Vũ nhìn chăm chăm Tần Như Lương rời đi, vừa đau vừa hận, nhưng chỉ còn sót lại nỗi bất lực.
Hương Lăng là một người thông minh, ở cửa cung đã loáng thoáng nghe ngóng được tình huống bên trong liền vội vã an ủi: “Phu nhân, ngươi đừng buồn, tướng quân thay người chịu phạt đã chứng minh vị trí của người trong trái tim tướng quân vẫn không thể thay thế được”.
Liễu Mi Vũ hoang mang lo sợ đáp: “Nhưng tại sao chàng ấy không muốn nói chuyện với ta?”
“Tướng quân còn phải truy bắt thích khách, nếu không bắt được thích khách sẽ không có cách nào báo cáo lại với hoàng thượng, có lẽ đợi sau khi chuyện này qua đi liền tốt thôi”.
Tạm thời cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.
Sắc trời đã không còn sớm, Hương Lăng lúc này mới cùng Liễu Mi Vũ rời cung.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...