Chương 70: Chương cuối
Ba Diệp bỗng gọi quản gia đến, “Anh đi đón đứa nhỏ lại đây.”
Quản gia tuân lệnh chạy đến chỗ ở của Cố Uyển Như, không ngờ lại mang về một tin xấu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Phu nhân mới vừa đi, dì Lâm nói phu nhân về quê giải sầu.”
Mẹ Diệp khẩn trương nói: “Thế đứa nhỏ đâu?”
“Đứa nhỏ cũng được ôm theo.”
Mẹ Diệp như bị sét đánh ngang tai, ba Diệp nhanh chóng chạy qua đỡ bà rồi nói quản gia đưa bà lên lầu nghỉ ngơi.
Hành động này của Cố Uyển Như cũng phần nào chứng minh thân phận khả nghi của đứa nhỏ.
Trong nháy mắt, ba Diệp như già đi vài tuổi, ghế gỗ lê xa hoa to lớn khiến ông càng thêm ốm yếu. Diệp Lệ Thành không đành lòng, anh nói về đứa con của Thẩm Ngữ trước: “Ba, con còn một đứa con.”
“Được hai tháng rồi, là bé trai.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bàn tay già nua nổi gân xanh của ông Diệp run nhè nhẹ, “Con nói thật sao? Sao con lại…”
Ông hiểu tính đứa con này nhất, mười mấy năm qua đều rất chung thủy, sao bây giờ lại có con riêng?
“Tình cảm của con và Uyển Như đã tan vỡ từ lâu, nhưng vì lo việc Lâm Lâm thi đại học nên vẫn chưa ly hôn.”
“Thế, thế đứa bé kia…”
“Đứa bé rất khỏe mạnh.” Khi nhắc đến con thì giọng Diệp Lệ Thành vô thức trở nên dịu dàng, “Ngày mai con sẽ ẵm đến cho ba mẹ nhìn.”
Môi ba Diệp giật giật, ông không nói gì mà chỉ khe khẽ thở dài.
Trong ba đứa con, ông lo nhất là Diệp Lệ Thành. Lúc trẻ ông lăng nhăng, tuy đứa con trai này không biểu hiện ra ngoài nhưng ông biết con ông vẫn luôn ghét cái tính trăng hoa của ông.
Hiện giờ, con ông lại chủ động nói sẽ ẵm con đến cho ông nhìn…
Ba Diệp khoát khoát tay bảo con trai ra ngoài, chuyện của đám trẻ thì để tự tụi nó lo.
Cửa thư phòng cuối cùng cũng mở ra, Diệp Lâm Lâm ngăn ba mình lại: “Ba, sao ba muốn ly hôn với mẹ?”
Diệp Lệ Thành không biết nên giải thích với con gái như thế nào, bởi vì không yêu sao? Bởi vì cả ba mẹ đều ngoại tình sao?
“Lâm Lâm, tuy rằng ba mẹ ly hôn nhưng ba mẹ vẫn luôn yêu con, vẫn luôn chở che cho con.”
“Ba không yêu mẹ sao? Mẹ mới vừa sinh em trai…”
“Tình trạng của ba mẹ lúc trước rất phức tạp, con chỉ cần biết là ba và mẹ đều yêu con…”
“Con không quan tâm! Con không muốn ba mẹ ly hôn… Huhu… Không được ly hôn!” Diệp Lâm Lâm ôm ba khóc lớn.
Diệp Lâm Lâm từ nhỏ đến lớn đều sống trong bầu không khí gia đình đầm ấm, cô hoàn toàn không thể tiếp thu được chuyện gia đình bỗng nhiên tan vỡ.
“Không phải ba mẹ rất yêu nhau sao? Sao lại muốn ly hôn? Huhu… Không được ly hôn, ba mẹ mà ly hôn thì con tự sát!”
Diệp Lệ Thành thấy con gái khóc thành như vậy, lòng anh rối thành một cục. Anh vỗ vỗ lưng cô, nhẹ giọng trấn an, đợi cô khóc đủ rồi mới mở miệng: “Lâm Lâm, có rất nhiều chuyện khó có thể duy trì mãi mãi, đặc biệt là tình cảm. Con phải học được cách chấp nhận, đối mặt cũng như tiếp nhận nó.”
“Con gái của ba rất ưu tú, sở dĩ ba nói cho con biết quyết định của ba là bởi vì con đã trưởng thành. Con có quyền biết được quyết định của ba, nhưng đồng thời ba cũng có quyền tự đưa ra quyết định cho mình.”
Diệp Lâm Lâm khóc lớn hơn, cô đẩy ba ra rồi hét lên: “Con không chấp nhận! Ba mẹ không được ly hôn!”
Diệp Lâm Lâm khóc lóc chạy về biệt thự, về cái nơi từng là gia đình ấm áp của cô. Trong nhà vẫn trang trí như cũ, nhưng nó sẽ không bao giờ ấm áp như trước nữa.
Dì Lâm nhận được điện thoại của Diệp Lệ Thành thì lập tức chạy đến biệt thự chăm sóc Diệp Lâm Lâm.
Diệp Lâm Lâm vừa nghe là Diệp Lệ Thành bảo bà đến đây thì bắt đầu dùng trăm phương nghìn kế muốn tìm ra nguyên nhân ly hôn của ba mẹ từ miệng bà.
Dì Lâm là người từng trải, rất kín miệng nên không hé một chữ nào.
Đôi khi Diệp Lâm Lâm vẫn đến nhà ông bà nội ăn cơm, cô vô tình nghe thấy đám người hầu bàn tán thì mới biết là đứa em trai mà mẹ sinh không phải con ruột của ba, ba thì đã có một đứa con với người phụ nữ khác. Hơn nữa ba còn nói sau khi ly hôn thì sẽ ẵm con đến cho ông bà nội nhìn.
Diệp Lâm Lâm không muốn tin, chắc chắn là mẹ bị hiểu lầm, mẹ cô yêu ba cô lắm, sao mẹ cô có thể ngoại tình được?
Về phần ba cô… Diệp Lâm Lâm cắn cắn môi dưới, cô muốn nhìn xem người phụ nữ phá nát hạnh phúc gia đình mình là ai!
Diệp Lâm Lâm đợi ở công ty Diệp Lệ Thành vài ngày, cuối cùng cũng chờ được đến ngày ba đi làm. Trưa hôm đó cô lén theo sau ba, tìm được nơi ở của ba.
Diệp Lâm Lâm nhớ tên tiểu khu, chờ khi Diệp Lệ Thành đi làm thì mới vào đó.
“Mời cô đưa thẻ.” Bảo vệ ngăn Diệp Lâm Lâm lại.
“Tôi là Hân Hân ở shop bán hoa, ngài Diệp Lệ Thành có đặt hoa.”
“Nhà nào?” Bảo vệ nhìn bó hoa hồng trắng.
“Ngài Diệp bận rộn nên không có nói là nhà nào.”
“Tôi phải gọi cho ngài ấy để xác nhận.”
“Hình như ngài ấy bận lắm nên mới quên dặn. Ngài ấy nói là mua cho vợ, còn chậu hoa cúc nhỏ này là cho con ngài.” Diệp Lâm Lâm để lộ ra chậu hoa cúc đang ôm trong ngực.
Bảo vệ biết nhà Diệp Lệ Thành vừa mới sinh một đứa con trai, cô gái trước mặt nhìn cũng đàng hoàng nhưng bảo vệ vẫn gọi hỏi thử.
“Xin hỏi cô Diệp có phải là ngài Diệp đặt hoa cho cô không?”
“…”
“Đúng rồi…” Thẩm Ngữ im lặng một giây rồi mới đáp, đúng là Diệp Lệ Thành hay đặt đồ ngọt và đổ bổ cho cô nhưng hoa thì hiếm khi tặng.
Bảo vệ xác nhận xong thì liền thả người, cậu ta thấy Diệp Lâm Lâm nhỏ gầy, để cô tự ôm bó hoa to kia vào thì khá là vất vả nên cậu ta liền cố tình lái xe tuần tra chở cô vào.
Chỗ Diệp Lệ Thành ở là một biệt thự nhỏ hai tầng, hoa cỏ trong vườn được cắt tỉa gọn gàng, khác hoàn toàn với vườn nhà cô, từ lâu nó đã không có ai chăm sóc, mũi Diệp Lâm Lâm chua xót.
Ba và người phụ nữ khác có một gia đình nhỏ…
Diệp Lâm Lâm đi vào, cô hồi hộp ấn chuông cửa, người mở cửa là một dì chừng ba mươi mấy tuổi.
Là người này sao? Nhưng cảm giác không giống lắm…
“Có cô Diệp ở nhà không ạ?” Diệp Lâm Lâm hỏi, “Ngài Diệp nhờ tôi nói vài câu với cô Diệp.”
“Có ở nhà, cô chờ một lát.” Người phụ nữ đó mời Diệp Lâm Lâm ngồi ở phòng khách rồi lên lầu báo cho cô Diệp.
Trong lòng Diệp Lâm Lâm không bình tĩnh được như bên ngoài, cô vô cùng sợ hãi. Nếu đó là một người phụ nữ lợi hại thì cô nên làm gì bây giờ?
Tiếng bước chân ngày càng gần, “cô Diệp” xuất hiện trước mặt Diệp Lâm Lâm.
“Tiểu, Tiểu Ngữ? Sao, sao lại… Là cậu?” Đầu Diệp Lâm Lâm trống rỗng, cô không thể tưởng tượng được mình sẽ dùng cách này để gặp Thẩm Ngữ.
“Choang” một tiếng, cái ly trong tay Thẩm Ngữ rơi xuống đất, mảnh thủy tinh văng khắp nơi.
Thẩm Ngữ quay đầu định rời đi nhưng Diệp Lâm Lâm lại bước lên phía trước một bước rồi bắt lấy cổ tay cô, chất vấn nói: “Cậu và ba tớ ở bên nhau? Là cậu sinh con cho ba tớ!?”
“Lâm Lâm, cậu buông ra trước…” Cổ tay Thẩm Ngữ bị Diệp Lâm Lâm nắm chặt đến đau đớn, Thẩm Ngữ vẫn còn nhỏ tuổi, mới sinh chưa được ba tháng, cơ thể còn yếu hơn thai phụ.
Chị Nguyệt nghe tiếng cãi cọ thì run tay gọi cho Diệp Lệ Thành rồi mới đến tách hai người ra.
Chị Nguyệt bắt lấy tay Lâm Lâm: “Cô buông ra trước được không, phu nhân mới sinh, cơ thể còn yếu ớt lắm.”
Diệp Lâm Lâm cực kỳ hận Thẩm Ngữ, móng tay bấu vào da thịt cô, ánh mắt oán hận: “Tao coi mày là bạn, tao mang mày về nhà nghỉ hè, vậy mà mày lại lăn lộn với ba tao.”
“Mày biết không, ba mẹ tao muốn ly hôn, tất cả là tại mày! Mày là người hủy hoại gia đình tao!” Diệp Lâm Lâm vẻ mặt dữ tợn, những người lúc đang vô cùng tức giận thì luôn mạnh hơn lúc bình thường. Diệp Lâm Lâm đẩy Thẩm Ngữ đất, leo lên người cô rồi kéo tóc cô.
“Tao coi mày là bạn thân nhất, ha ha, tao thật khờ…”
“Xin lỗi Lâm Lâm, xin lỗi…” Thẩm Ngữ không đánh trả, cô cố gắng đứng lên để giảm bớt đau đớn.
“Đừng kêu gọi tên tao! Mày không xứng!” Diệp Lâm Lâm giống như nổi điên, liên tục tát Thẩm Ngữ. Chị Nguyệt kéo ra không được nên liền che chắn phía trước Thẩm Ngữ, đỡ những bạt tay đó.
“Chị Nguyệt tránh ra đi, đây chuyện của em, em tự giải quyết.”
“Nếu ngài Diệp về mà nhìn thấy…”
“Em sẽ tự giải thích.”
Chị Nguyệt do dự rời đi, Thẩm Ngữ nhắm mắt yên lặng gánh chịu cơn giận của Diệp Lâm Lâm.
Lúc Diệp Lệ Thành về đến nhà thì Diệp Lâm Lâm đã đánh mệt, đang cúi đầu ngồi ở dưới đất, không biết đang nghĩ gì. Mà Thẩm Ngữ thì ngã ở một bên, trên người không có chỗ nào là ổn, nơi nơi đều là vết bầm và dấu tay sưng đỏ.
Tim Diệp Lệ Thành như bị xé thành từng mảnh nhỏ, anh bế Thẩm Ngữ lên: “Tiểu Ngữ, anh về rồi, đừng sợ…”
Tay anh lỡ đụng đến vết bầm, Thẩm Ngữ co người lại một chút.
Diệp Lệ Thành đỏ mắt, cánh tay đang ôm cô run lên.
Thẩm Ngữ của anh có làm nên tội tình gì đâu…
Thẩm Ngữ kéo kéo khóe miệng với anh, vốn định cười nhưng lại đụng trúng vết thương trên miệng nên liền đau đến thở dốc.
“Đừng sợ, anh đưa em đi bệnh viện, rất nhanh sẽ không đau nữa.”
Anh bế Thẩm Ngữ đi ra khỏi cửa, giống như không thấy con gái mình.
“Ba.” Diệp Lâm Lâm cúi đầu, “Vì sao lại là nó?”
Diệp Lệ Thành dừng chân, giọng lộ ra xa cách: “Hỏi mẹ đi.”
Dứt lời, anh tiếp tục bước đi.
Diệp Lâm Lâm ngơ ngác rời khỏi biệt thự, lời ba nói vẫn luôn vang vọng trong đầu cô.
“Hỏi mẹ đi”.
Thẩm Ngữ với mẹ có liên quan gì với nhau?
Diệp Lâm Lâm vừa về đến nhà là đã lập tức đi đến phòng ngủ của ba mẹ, lục tung mọi thứ để tìm đáp án.
Diệp Lâm Lâm cũng không biết cô muốn tìm cái gì, cô chỉ đang ôm một tia hy vọng, nếu không tìm thấy vậy có thể chứng tỏ là mẹ cô và Thẩm Ngữ không liên quan gì với nhau không?
Đối với cô mẹ là một người vô cùng hoàn mỹ, là một người rất vĩ đại, cô không muốn tiếp thu chuyện mẹ có vết nhơ.
Nhưng hiện thực đã giáng cho cô một cái tát mạnh.
Ở sâu trong tủ quần áo có giấu một tờ hợp đồng.
Cuối cùng Diệp Lâm Lâm cũng hiểu rõ vì sao Thẩm Ngữ lại làm phiên dịch viên cho ba. Cuối cùng Diệp Lâm Lâm cũng hiểu rõ vì sao Thẩm Ngữ lại theo ba đi công tác ở nước Y. Cuối cùng Diệp Lâm Lâm cũng hiểu được vì sao mùa hè năm ấy cô bỗng bị đưa đến nước M học ngoại ngữ.
Diệp Lâm Lâm xếp hợp đồng lại, những đả kích liên tục suốt mấy ngày qua khiến cô chết lặng. Bây giờ cô chỉ muốn biết đứa nhỏ mà mẹ sinh ra có phải là con của ba hay không.
Trong phút chốc, Diệp Lâm Lâm bỗng trưởng thành.
Diệp Lâm Lâm biết mẹ ở đâu, cô dọn một ít đồ rồi về quê mẹ.
Cố Uyển Như có em bé nên không đặt mọi sự chú ý lên người Diệp Lâm Lâm như lúc trước, Cố Uyển Như đã dùng hết sức lực để chăm sóc cho đứa nhỏ.
Diệp Lâm Lâm trong lòng chua xót, cô cảm thấy bản thân như người ngoài.
Diệp Lâm Lâm không qua đêm ở chỗ Cố Uyển Như, cô chỉ lấy vài sợi tóc của em trai rồi lặng lẽ rời đi.
Ba có Thẩm Ngữ, mẹ có em trai, cô không biết nên đi đâu. Diệp Lâm Lâm đi lung tung không mục đích, mãi đến chiều mới phát hiện hơn mấy chục cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, tất cả đều do bà nội gọi.
Mũi Diệp Lâm Lâm chua xót, cô còn có ông nội bà nội.
“Bà nội.” Diệp Lâm Lâm lẻ loi đứng ở nhà ga, “Con tìm mẹ, bây giờ con chuẩn bị về.”
“Bà nội đừng lo, con không sao, vâng, con sẽ tới nhà nhanh thôi…”
Diệp Lâm Lâm cố nén tiếng khóc, cô cúp điện thoại sau đó mới ngồi xổm xuống khóc lớn.
Màn đêm che mất tia sáng cuối cùng, Diệp Lâm Lâm lau nước mắt, mua vé đi chuyến xe gần nhất.
9 giờ tối, Diệp Lâm Lâm về đến nhà, cô đưa tóc em trai cho ông nội.
“Đây là tóc của em trai.” Nói xong, cô bỗng muốn khóc, giọng mang theo một chút nghẹn ngào, “Ông nội, cho dù mẹ có sai thì mẹ cũng là mẹ con, ông nội đừng trách mẹ…”
“Lâm Lâm ngoan, đừng khóc, bà nội đau lòng lòng…” Mẹ Diệp mẫu đau lòng lau nước mắt cho Diệp Lâm Lâm.
Được ông bà quan tâm, cuối cùng Diệp Lâm Lâm cũng không chịu được, ủy khuất hóa thành nước mắt, cô nức nở trong lòng bà nội.
Ba Diệp khẽ thở dài, đúng là tạo nghiệt, tội nghiệp con bé…
***
Ba Diệp gửi tóc đến một cơ quan xét nghiệm có thẩm quyền ở nước M để kiểm tra. Một tuần sau là có kết quả, bản xét nghiệm được gửi bằng email trước, còn tài liệu giấy thì vẫn còn đang được vận chuyển.
Trên báo cáo viết rõ: Không có quan hệ cha con.
Lúc chân chính nhìn thấy kết quả, Diệp Lâm Lâm lại bình tĩnh, không khóc nháo phản đối ba mẹ ly hôn mà chỉ ngoan ngoãn ở bên cạnh ông bà nội suốt kỳ nghỉ. Đến khai giảng thì cũng không báo với ai mà chỉ một mình đến trường đại học mà cô đã thi đậu ở nước M để nộp đơn nhập học.
Có ai mà không bước một mình trên đường đời đâu? Chỉ là có vài người may mắn thì sẽ gặp được bạn đồng hành.
Không có ba mẹ ở bên cạnh, con đường kế tiếp dẫu có chông gai thì Diệp Lâm Lâm cũng sẽ vượt qua hết.
Mỗi giai đoạn cuộc đời đều là một ngã tư đường, mỗi người có một lựa chọn khác nhau, cùng tuổi nhưng Diệp Lâm Lâm lựa chọn nỗ lực học ở xứ lạ mà Thẩm Ngữ thì lại chọn vì Diệp Lệ Thành mà khoác lên bộ váy cưới.
Sau khi hòa bình ly hôn với Cố Uyển Như được một năm, Diệp Lệ Thành khăng khăng đòi phải làm một hôn lễ cho Thẩm Ngữ. Anh không công bố ra ngoài mà chỉ mời người thân, bạn bè đến.
Hôn lễ được tổ chức ở một lâu đài cổ không biết tên tại một thị trấn nhỏ ở Châu Âu. Mắt Diệp Lệ Thành tràn ngập tình yêu: “Anh muốn cùng em đi ngắm hoàng hôn, không biết em có nguyện ý cho anh cơ hội này hay không?”
“Tôi còn có thể ở lại thế giới này bao lâu?” Thẩm Ngữ thầm hỏi hệ thống.
“Cho đến ngày cô muốn rời đi.”
“Cảm ơn.” Thẩm Ngữ thầm nói.
Mọi người thấy Thẩm Ngữ không phản ứng thì bắt đầu căng thẳng, mắt Diệp Lệ Thành vốn mang theo ý cười giờ cũng nhiễm một chút khẩn trương: “Gả cho anh nha?”
Thẩm Ngữ đột nhiên ném hoa đi rồi cười với Diệp Lệ Thành đang khẩn trương: “Chú đuổi theo em đi rồi em gả em cho chú.”
Dứt lời, cô xách váy lên rồi chạy trên thảm hoa hồng, Diệp Lệ Thành ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Thẩm Ngữ.
Diệp Dập Thành phản ứng lại trước, lúc này Thẩm Ngữ đã chạy ra khỏi cửa lâu đài, anh ta đánh mạnh một cái lên lưng em trai: “Đuổi theo đi, vợ em chạy mất rồi!”
Khách khứa cười vang, lúc này Diệp Lệ Thành mới bừng tỉnh, anh đỏ mặt đuổi theo, thầm nghĩ tối nay phải hung hăng ‘dạy dỗ’ cô vợ nhỏ dám trêu đùa mình mới được.
Diệp Lệ Thành chân dài, anh đuổi kịp Thẩm Ngữ ở ngay trước cổng vừa hoa, anh ôm eo cô rồi hung tợn cắn lên môi dưới hồng nhuận của cô: “Đồng ý không?”
Thẩm Ngữ cười ôm cổ anh, chủ động hôn đáp trả: “Đồng ý.”
Khách khứa đuổi theo vỗ tay hoan hô chúc mừng bọn họ, chỉ có bé Diệp hai tuổi ghét bỏ xoay đầu, ba mẹ ngày nào cũng hôn tới hôn lui, hôn xong là mặc kệ bé luôn!
Bé rất tức giận nhưng đáng tiếc là ông bà nội thương bé nhất cũng đều đang nhìn ba mẹ hôn hôn. Bé tức giận nhét bánh quy đầy miệng, thôi kệ đi, ai bảo bé cũng thương bọn họ làm gì.
CHÍNH VĂN HOÀN.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...