Chương 54: Bị chịch đến vào bệnh viện lần nữa + Điều tra theo dõi
Một đêm phóng đãng, Cố Uyển Như đỡ trán ngồi dậy, thắt lưng nặng trĩu, cô ta dời mắt nhìn xuống, một cánh tay ngăm đen đang khoát lên bên trên. Cả người Cố Uyển Như nổi da gà, cô hét lớn, hất cánh tay kia ra rồi nhảy xuống giường.
Bảo vệ tỉnh lại, mắt nhắm mắt mở, “Hét cái gì…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu đi ra ngoài cho tôi! Cút!”
Cố Uyển Như dùng tay che ngực, ngồi xổm trên sàn che mặt khóc.
Bảo vệ “chậc” một tiếng, xuống giường đi đến bên cạnh cô ta, “Khóc cái gì mà khóc! Trời biết đất biết tôi biết cô biết, tôi sẽ không nói chuyện này ra ngoài đâu.”
“Tối hôm qua chính cô đã ôm tôi rồi cầu xin tôi mạnh hơn…”
“Đừng, đừng nói nữa…” Cố Uyển Như che tai lắc đầu phủ nhận, khóc không thành tiếng, giống như một thiếu phụ yếu ớt. Bảo vệ đúng là rất thích dáng vẻ này, tối hôm qua làm tình với Cố Uyển Như, cậu ta cảm thấy rất thỏa mãn, cậu còn muốn ở bên cô ta thật lâu nữa.
“Tôi ăn nói vụng về, phu nhân, tôi thật sự thích cô. Tuy tôi không có tiền, nhưng nếu cô gặp chuyện gì uất ức thì tôi đều sẽ giúp.”
Những lời này thật sự đã chạm đến trái tim Cố Uyển Như, mấy ngày nay Diệp Lệ Thành đối xử lạnh nhạt với cô, nhà ngoại lại ở xa, bảo vệ trẻ tuổi khỏe mạnh, đêm qua cậu ta vô cùng dũng mãnh. Chính người này đã khiến cô nếm được tư vị của tình dục, nói không chút động lòng là nói dối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng sao bảo vệ có thể so với Diệp Lệ Thành! Bọn họ khác nhau một trời một vực, chỉ là rào cản trong lòng cô ta càng lúc càng lớn.
Cô ta không có mặt mũi thừa nhận chuyện đó với tên bảo vệ, cũng không muốn thừa nhận việc mình ngoại tình.
Cậu ta thấy mặt cô ta vẫn bình tĩnh, trong lòng liền nảy ra quỷ kế. Tuy Cố Uyển Như hơi lớn tuổi nhưng lúc làm tình thì cũng có cảm giác là lạ, quan trọng là cô ta có tiền, cậu ta không muốn bỏ lỡ miếng thịt béo bở này.
“Phu nhân, tôi thật sự muốn ở bên cạnh cô, tôi không muốn giấu cô nữa, tối hôm qua tôi đã chụp ảnh lại rồi.” Cậu ta tỏ vẻ thâm tình, hôn nhẹ lên má Cố Uyển Như, “Tôi cũng không thích thứ gì khác, chỉ thích cơ thể cô thôi, tôi hứa sẽ không truyền chuyện này ra ngoài.”
Cố Uyển Như nắm tóc cậu ta, trừng mắt nhìn, “Cậu nói cái gì? Đồ thấp hèn như cậu mà còn mơ tưởng muốn tôi! Cút cho tôi, đi ra ngoài!”
Cố Uyển Như vừa đánh vừa đẩy cậu ta ra khỏi cửa, cô ta cuộn người sau cánh cửa rồi khóc lớn.
Không biết qua bao lâu, tiếng khóc dần lắng xuống, Cố Uyển Như đột nhiên ngẩng đầu, Thẩm Ngữ, Thẩm Ngữ còn ở trong phòng!
Cố Uyển Như nhanh chóng mở cửa căn phòng phụ nhưng bên trong không có một bóng người.
Không thấy Thẩm Ngữ!
Cô ta ném hết chăn gối xuống đất, mở tủ quần áo kiểm tra, thậm chí lật tung gầm giường nhưng vẫn không thấy ai.
Thẩm Ngữ uống thuốc ngủ rồi có thể đi đâu? Không phải bị người phục vụ kia đem đi rồi chứ…
Cố Uyển Như chỉ muốn lợi dụng cơ thể Thẩm Ngữ chứ không có ý định hại người. Cố Uyển Như vừa sợ vừa lo, tay vò vò váy ngủ, cô ta kinh hồn bạt vía co người ngồi trên ghế.
Tại phòng giám sát, Cố Uyển Như không muốn nhìn thấy tên bảo vệ kia nữa nên liền điện thoại yêu cầu quản lý đổi bảo vệ mới, sau đó Diệp Lâm Lâm gọi đến.
Cố Uyển Như bình tĩnh lại, tạm gác chuyện theo dõi rồi nghe điện thoại.
“Alo Lâm Lâm. . .”
***
Ở phòng bên cạnh, một đôi nam nữ đang nằm ân ái, người đàn ông đang ngủ nhưng thi thoảng vẫn đong đưa eo, giữa hai người đâu đâu cũng là thứ dinh dính màu trắng, thoạt nhìn vô cùng dâm loạn.
Diệp Lệ Thành tỉnh lại trước, làm tình trong thời gian dài khiến cả người anh mệt mỏi, toàn thân mỏi nhừ, anh cũng không nghĩ nhiều mà lập tức kiểm tra tình hình Thẩm Ngữ, bản thân anh cường tráng như vậy còn không chịu được huống chi là Thẩm Ngữ gầy yếu.
Thẩm Ngữ quay lưng về phía anh, lúc xoay người anh mới phát hiện mình vẫn còn ở bên trong cô, Diệp Lệ Thành dù không nỡ nhưng vẫn nhanh chóng rút dương vật ra. Vừa rời khỏi thì tinh dịch tích tụ bên trong lập tức tràn ra, Thẩm Ngữ rên một tiếng.
“ Ưm…”
Cô nhíu chặt mày, vẻ mặt khó chịu.
“Tiểu Ngữ, khó chịu lắm sao?” Diệp Lệ Thành nhẹ giọng hỏi.
Cô không đáp, hai mắt nhắm chặt.
Diệp Lệ Thành cũng không cố nữa, anh vẫn còn sợ chuyện lần trước anh làm cô đến ngất xỉu. Diệp Lệ Thành dùng khăn tắm bọc cô lại rồi đưa cô đến bệnh viện gần nhất.
Cũng may buổi sáng người không quá đông người, Diệp Lệ Thành đến bệnh viện liền chỉ định muốn bác sĩ nữ tới khám.
Y tá ở quầy lễ tân tưởng bệnh nhân tới làm loạn, mất kiên nhẫn mở miệng trách mắng tư tưởng cổ hủ của người đàn ông này, nhưng lúc cô ta vừa ngẩng đầu nhìn rõ người trước mặt thì lập tức im bặt.
Tuy quần áo của người đàn ông trước mặt nhăn nhúm nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến khí chất cao quý lạnh lùng của anh, y tá đỏ mặt, lắp bắp nói: “Anh, anh chờ chút, tôi sẽ đi gọi bác sĩ. . . “
Y tá đưa bệnh án cho anh, hướng dẫn anh đến thang máy rồi nói anh lên lầu ba, rẽ trái đến phòng thứ ba.
Diệp Lệ Thành lạnh lùng gật đầu, “Cảm ơn.” Cửa thang máy đóng lại, ngăn cách tầm mắt của y tá.
Tim y tá đập bình bịch, cô ta ngẩn ngơ quay về vị trí của mình, sau đó chợt hiểu ra vẻ mặt của người đàn ông ấy.
Anh ta là ai vậy? Cô gái đó là bạn gái anh ấy sao?
Y tá chỉ nhìn thấy mái tóc đen dài đang xõa bung của cô gái, nghĩ đến đây, trong lòng cô ta xuất hiện một chút chua xót.
Không biết cô gái nhà ai mà có phúc như vậy…
Nghĩ một lúc, y tá vẫn phải làm tiếp công việc, bệnh nhân đã xếp thành hàng dài trước quầy lễ tân, y tá kia cũng không nghĩ về người đàn ông đó nữa, cô ta lần lượt đến bên cạnh thăm hỏi từng người bệnh.
Diệp Lệ Thành ngồi chờ ngoài cửa mà lòng lo lắng không yên, một bác sĩ nữ tầm năm mươi tuổi ngó ra, “Người nhà của Thẩm Ngữ là ai?”
“Là tôi.” Diệp Lệ Thành đứng dậy đi vào phòng.
“Bị sốt nhẹ, hạ đường huyết, vùng kín sưng đỏ, có vết rách nhỏ.” Bác sĩ nữ mặt không đổi sắc trình bày bệnh trạng, tay không ngừng viết, cũng không ngẩng đầu lên, “Bao nhiêu tuổi?”
“16.”
Bác sĩ cau mày, lúc này bà mới ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt sắc bén, “Cậu là gì của cô ấy?”
Nhìn vẻ ngoài bà tưởng cô tầm sinh viên.
Diệp Lệ Thành bình tĩnh nhìn bác sĩ, “Bạn trai.”
Hai hàng lông mày của bác sĩ nữ sắp nhăn thành một đường, tuy là làm bác sĩ phụ khoa, bà cũng gặp vô số ca phá thai ở tuổi vị thành niên, nhưng nam nữ đều trạc tuổi nhau.
Bà đè lại sự kinh ngạc trong lòng, “Lần đầu quan hệ?”
“Không phải.”
Bác sĩ cúi đầu tiếp tục viết, “Hai tuần tới không được quan hệ tình dục, những lần quan hệ tiếp theo cũng không được thô bạo như vậy, còn nữa…”
Bác sĩ do dự một chút, “Cô ấy vẫn chưa trưởng thành, theo lý mà nói thì tốt nhất là không nên quan hệ tình dục, không tốt cho sự phát triển của cô ấy. Nhưng nếu thật sự muốn quan hệ, để an toàn thì vẫn nên đeo bao.”
Nữ bác sĩ hiển nhiên coi Diệp Lệ Thành như một kẻ ăn chơi trác táng.
Diệp Lệ Thành gật đầu, nhận đơn thuốc, ôm cô đến phòng VIP để truyền dịch.
Nghe là một chuyện, nhưng có làm theo hay không thì lại là một chuyện khác. Hơn nữa, thời xưa con gái mười bốn đã gả chồng còn cô đã mười sáu, quan hệ tình dục với anh có gì là không được?
***
Cố Uyển Như cúp điện thoại xong thì lập tức chạy đến phòng giám sát, cô vẫn chưa biết, mới hơn mười phút trước, chồng cô ta vừa mới rời khỏi khách sạn.
Cố Uyển Như xem lại camera lúc 10h tối hôm qua, tại tầng 17.
Sau khi cô ra khỏi cửa không lâu, nhân viên phục vụ cũng ra theo, bước đi chậm rãi, Cố Uyển Như nhìn chằm chằm vào màn hình, bỗng một người đàn ông mặc âu phục màu xanh thẫm từ trong góc đi đến trước phòng 7011, người đó rút tấm thẻ phòng màu trắng ra khỏi túi, “bíp” một tiếng, cửa phòng mở ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...