Chương 13: Nụ hôn đầu tiên
Sau khi ngả bài, Thẩm Ngữ không hề che giấu tình yêu của mình nữa, cô nắm chặt lấy tay anh cho đến khi đi hết hoa viên thì mới buông ra.
Khi đến chỗ huyền quan, Thẩm Ngữ nói, “Ừm… Ngủ ngon.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Lệ Thành dừng một chút, sau đó cũng trả lời, “Ừ.”
Thẩm Ngữ có chút nhụt chí, ngay cả câu chúc ngủ ngon mà anh cũng không chịu nói…
Diệp Lệ Thành nhìn có vẻ không có phản ứng gì nhiều cho lắm nhưng anh đợi đến khi cô vào phòng rồi mới lên lầu. Diệp Lệ Thành sợ ồn đến Cố Uyển Như đang ngủ nên anh cũng không về phòng ngủ, mà là đến phòng cho khách ở lầu ba.
Khi đến phòng cho khách thì anh không khỏi nhớ đến dáng vẻ của Thẩm Ngữ lúc nằm trên chiếc giường đó.
Cũng không biết cô ngủ có ngon không, Diệp Lệ Thành lại nghĩ đến lời nói lớn mật của mình đêm nay, anh bắt đầu sinh ra một tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Anh mang theo tâm trạng hưng phấn, nhưng lại bất an và áy náy vượt qua một đêm phức tạp này.
***
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày hôm sau Cố Uyển Như dậy sớm, chuẩn bị xuống lầu ăn bữa sáng thì phát hiện cửa phòng cho khách đóng lại, nhớ lại ngày xong thì cô hiểu ý rồi cười cười, chắc là chồng cô ta đã về.
Lúc trước mỗi lần Diệp Lệ Thành về muộn thì đều trực tiếp ngủ ở phòng cho khách.
Cô ta đẩy cửa ra, màn trong phòng được khép chặt, chỉ có vài ánh mặt trời từ khe hở giãy giụa lộ ra ánh sáng mỏng manh, người đàn ông nằm trên giường còn đang bình yên ngủ say, rất dễ thấy được quầng thâm mắt trên gương mặt trắng nõn của anh.
Nhất định là anh đang mệt lắm. Cố Uyển Như nhẹ nhàng dém chăn lại cho anh, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn anh.
Xa nhau hai tuần, vốn là nên đợi chồng cô ta tỉnh lại rồi hai người cùng nhau hâm nóng tình cảm, nhưng Cố Uyển Như đã lỡ hẹn bạn thân cùng đi học lớp cắm hoa, hơn nữa thời gian cấp bách nên cô ta cũng không thể thay đổi được.
Cô ta hôn nhẹ lên môi chồng rồi mới rời khỏi phòng.
Trước khi đi Cố Uyển Như không quên dặn dò dì Lâm nấu cháo đông trùng hạ thảo* cho Diệp Lệ Thành bổ sung tinh lực rồi mới ra khỏi cửa.
(* đông trùng hạ thảo: một vị thuốc Đông y)
Sau khi Diệp Lệ Thành thức giấc đã là hơn một giờ chiều, có thể chưa quen với múi giờ nên đầu anh có chút đau nhức.
Diệp Lệ Thành ngồi ở mép giường một lúc nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, anh bực bội vò vò tóc, đen mặt đi tắm rửa để tỉnh táo một chút.
Có lẽ là cơ thể đã được thay đổi nên Thẩm Ngữ không gặp một chút vấn đề nào, cô ngủ đủ giấc xong thì đến phòng bếp nấu một bát mì.
Từ sau khi phát hiện được mình có thể tự nấu ăn thì Thẩm Ngữ rất thích ăn những món do tự tay nấu.
Lúc Thẩm Ngữ đang chuẩn bị tắt bếp thì Diệp Lệ Thành cũng đi vào nhà ăn, đập vào mắt anh đầu tiên chính là bóng dáng của Thẩm Ngữ.
Bầu không khí giữa ban ngày và ban đêm là rất khác nhau, ban ngày Diệp Lệ Thành cũng không tùy tính thả lỏng như ban đêm, anh lần nữa mặc vào chiếc ‘áo giáp’ thật dày, không muốn người khác lại gần mình. Rồi anh lại nhớ đến câu thổ lộ của cô ngày hôm qua nên càng thêm ngượng ngùng hơn, bởi vì đây cũng là lần đầu tiên anh trải nghiệm cảm giác được theo đuổi thẳng thừng như thế.
Nếu lúc này anh yên lặng quay người rời đi thì mọi chuyện sẽ ổn rồi, nhưng Thẩm Ngữ lại trùng hợp xoay người nhìn thấy anh, “Chú Diệp! Chú cũng đến ăn trưa sao?”
Cô cười cong mắt khiến cho đôi mắt mèo bớt đi sự sắc sảo mà thay vào đó là một chút đáng yêu.
Diệp Lệ Thành thu hồi định lùi về sau, anh chột dạ sờ sờ cái mũi, “Ừm.”
Vào lúc này, thể diện đàn ông khiến cho Diệp Lệ Thành treo lên vẻ mặt tự nhiên nhất rồi đi sang nhìn bát cháo được hâm cách thủy trong nồi vẫn còn đang được đặt trên bếp.
Đột nhiên Thẩm Ngữ “A” một tiếng, vội vàng buông bát mì xuống, “Dì Lâm nói cháo này là dì nấu cho chú, dì bảo hâm nóng rồi mới ăn.”
Thẩm Ngữ nói anh vào bàn ngồi sau đó cầm cái chén lớn múc cháo cho anh, “Chú lại bàn ngồi trước đi, em đi lấy cháo cho chú.”
“Tôi tự làm là được rồi.” Khóe miệng Diệp Lệ Thành co rút, làm gì mà như thể anh bị liệt vậy?
“Ai nha, chú cứ ngồi đó đi.” Thẩm Ngữ ấn anh vào ghế, vừa hâm cháo vừa nói, “Tay của chú là để viết lập trình, mấy chuyện cỏn con này cứ để em làm là được rồi.”
Diệp Lệ Thành nghẹn lời, nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi vào chỗ.
Nấu cháo đông trùng hạ thảo chung với gà khiến cho cháo vừa thơm vừa mềm, cũng không dầu mỡ, ăn cũng không thấy khó chịu chút nào.
Chỉ là Diệp Lệ Thành không thích hương vị của đông trùng hạ thảo, anh cau mày vẻ mặt khổ đại thâm thù nhận lấy chén cháo.
Thẩm Ngữ cũng phát hiện sự khác thường của anh, cô quan tâm nói, “Làm sao vậy?”
Diệp Lệ Thành không muốn bị Thẩm Ngữ phát hiện ra mình kén ăn nên anh liền bình tĩnh lắc đầu.
Thẩm Ngữ cũng không hỏi nữa mà chỉ âm thầm quan sát anh. Anh ăn một ngụm thì đầu lông mày lại nhíu thêm một chút, vì thế cô thử hỏi, “Chú ơi em muốn ăn cháo, em đổi với chú được không?”
Thoáng chốc, biểu tình của Diệp Lệ Thành thả lỏng một chút, anh lập tức đẩy chén cháo sang một bên, “Em đi múc chén khác đi.”
Thẩm Ngữ vô cùng tự nhiên lấy chén mà Diệp Lệ Thành đặt trước mặt mình, cô ái muội chớp chớp mắt với anh, “Không cần, em muốn ăn chén này thôi.”
Mặt Diệp Lệ Thành chợt nổi lên một tia đỏ ửng khả nghi, anh né tránh ánh mắt của cô, ăn xong mấy đũa mì thì lập tức chạy trối chết.
Thẩm Ngữ nhịn không được phụt cười ra tiếng, cô nhanh chóng ăn xong rồi lên lầu theo anh.
“Em theo tôi lên đây làm gì?” Diệp Lệ Thành đen mặt hỏi, tay đã đặt trên tay nắm cửa, như thể đang sẵn sàng đóng cửa thư phòng bất cứ lúc nào.
Thẩm Ngữ trực tiếp đi đến trước mặt anh, nhón mũi chân ôm cổ anh rồi lấp kín môi anh.
Cái lưỡi trơn trượt nhẹ nhàng lướt qua môi anh như đang thăm dò, ý đồ muốn chui vào bên trong khiêu khích, nhưng người đàn ông không hiểu phong tình này lại phòng thủ quá nghiêm ngặt, anh đang chống đỡ thế tiến công của cô.
Diệp Lệ Thành cũng không đẩy cô ra, Thẩm Ngữ liếm tới liếm lui lên đôi môi mỏng của anh, gấp đến độ ứa mồ hôi.
“Chú hôn em một chút thôi…” Cô ủy khuất nhìn anh, ánh mắt vô cùng đáng thương.
Mắt Diệp Lệ Thành tối dần, anh hỏi với giọng khàn khàn, “Em biết em đang làm gì không?”
“Chú, chú… Không phải chú nói chú sẽ chịu em một tháng sao?” Thẩm Ngữ chột dạ lên tiếng, sau lại điếc không sợ súng mà tiếp tục hôn anh, “Em mặc kệ, em muốn hôn chú!”
Diệp Lệ Thành cảm thấy hơi đau, môi dưới của anh bị cô cắn nhẹ, rồi ngậm vào sau đó liếm mút.
Một cơn tức giận không tên chợt bốc lên, thuần thục đến như vậy là học từ ai?!
Diệp Lệ Thành trở tay đè cô lên cửa, ánh mắt sắc bén ép hỏi cô, “Có quen bạn trai chưa?”
Thẩm Ngữ hoàn toàn bị kinh sợ, cô ngơ ngác lắc đầu, “Không, không có.”
“Không có? Học hôn môi từ ai?” Diệp Lệ Thành lạnh lùng lên tiếng.
Thẩm Ngữ đỏ bừng mặt, qua vài giây mới nhỏ giọng trả lời, “… Tiểu thuyết.”
“Em thích chú vậy nên em cũng muốn học cách khiến chú thoải mái.”
Nói xong, màu ửng đỏ lan từ gương mặt cô cho đến phần ngực, tuy rằng xấu hổ nhưng Thẩm Ngữ vẫn nhìn anh, biểu đạt tình yêu của mình với anh.
Diệp Lệ Thành nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, nhưng không biết vì sao, tim anh lại đập nhanh hơn, cả người bắt đầu khô nóng.
Anh đưa lưỡi liếm liếm đôi môi có chút khô, Thẩm Ngữ bắt được thời cơ, cái lưỡi chui vào đôi môi đang khẽ nhếch.
Trong miệng anh vẫn còn dư vị nước chanh khi nãy anh vừa uống, ngọt nhưng cũng có một chút chua.
Thẩm Ngữ mê muội theo đuổi đầu lưỡi anh, quấn vòng quanh cùng nó chơi đùa, nhưng Diệp Lệ Thành đã nhanh chóng đoạt lại quyền chủ động về tay mình.
Dù sao Diệp Lệ Thành cũng là đàn ông, người này không khiến anh cảm thấy phản cảm, vừa xinh đẹp vừa ‘ngon lành’, lại còn tự dâng mình đến tận miệng anh như thế thì anh không có khả năng không ăn.
Diệp Lệ Thành chế trụ cằm cô, ép cô vào tư thế ngửa đầu. Tay thì ôm lấy eo cô rồi kéo nó dán sát vào người mình, hai người ôm nhau, môi lưỡi giao triền rồi bắt đầu tạo ra những âm thanh đầy ái muội.
Đầu lưỡi anh tiến vào miệng cô, chạm vào vách trong mềm mại rồi bắt đầu đảo loạn khắp nơi giống như một quốc vương đang tuần tra lãnh thổ. Sau khi đã lướt qua hết mọi nơi rồi anh mới dừng lại, sau đó bắt đầu chuyên tâm khiêu khích lưỡi cô.
Một khi người đàn ông này cường ngạnh lên thì Thẩm Ngữ lập tức sợ hãi, cô e lệ muốn trốn tránh anh khiến cho Diệp Lệ Thành không thoải mái ‘ăn’ được.
Anh nhíu nhíu mày, trầm giọng ra mệnh lệnh, “Vươn lưỡi ra.”
“Bịch bịch” một tiếng.
Tim Thẩm Ngữ đập lỡ một nhịp, cả người mềm mại dựa vào ngực anh, con ngươi mê mang lấp lánh ánh nước, cô ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi ra rồi nhắm mắt lại, chờ đợi anh nhấm nháp.
“Đệt!” Diệp Lệ Thành hiếm khi nói tục lại vô thức xả ra một câu như thế, hạ thể vì sự quyến rũ của cô mà gồ cao lên như một túp lều, nó nhếch cao cao lên tùy ý kêu gào.
Anh dùng một chân đóng cửa rồi, lưu loát khóa trái, hai mắt đỏ bừng ấn cô ngã xuống tấm thảm dưới sàn nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...