Chương 10: Làm thêm
Thẩm Ngữ bắt xe về nhà thay quần áo rồi lại chạy đến một cửa tiệm gần công ty Diệp Lệ Thành.
Cô chạy nhanh như bay đến phòng làm việc của tiệm chụp hình, cô ngượng ngùng đẩy cửa ra rồi liên tục xin lỗi, “Em xin lỗi ạ, em đến trễ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẻ mặt nhiếp ảnh gia vô cùng mất kiên nhẫn, giống như chỉ cần mở miệng ra là sẽ mắng người ngay lập tức, nhưng khi quay đầu nhìn thấy Thẩm Ngữ thì gã lại nuốt những lời đó vào bụng, thế nhưng sắc mặt gã cũng chẳng tốt lên chút nào, “Được rồi, biết trễ rồi thì còn không mau thay quần áo đi.”
Thẩm Ngữ vội vàng đi thay quần áo để chụp hình.
Không sai, chuyện gấp mà Thẩm Ngữ nói chính là làm model*.
(*) người mẫu.
Đáng lẽ hôm qua là chụp xong rồi, nhưng vì đưa đồ ăn cho Diệp Lệ Thành nên cô mới xin nghỉ. Tối hôm qua nhiếp ảnh gia không nói gì mà chỉ xua xua tay cho cô đi, không ngờ hôm nay lại đổi một nhiếp ảnh gia không dễ tính khiến cô không khỏi hoảng hốt một phen.
Cô có được cơ hội chụp hình như thế này cũng rất tình cờ. Lúc cô đến công ty Diệp Lệ Thành để ‘đi làm’ thì vô tình bị bà chủ tiệm chụp hình này nhìn thấy, bà liếc mắt một cái là nhìn trúng cô nên đã cố ý kêu nhân viên đến thuyết phục cô, bảo cô có thời gian thì đến đây làm model part-time**.
(**) bán thời gian.
Thẩm Ngữ thiếu tiền, điều đó cô hoàn toàn không chối được, vừa lúc tối hôm qua Diệp Lệ Thành tăng ca nên cô đi qua đó thử vận. Ngoại hình của Thẩm Ngữ không tồi, nhiếp ảnh gia tách tách vài cái là nhận cô luôn, vì thế cô liền có công việc part-time mà tối hôm qua cô đã nói với anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chủ đề chụp hình được tiếp tục trong hôm nay chính là chụp ảnh quảng cáo cho một nhãn hiệu trong nước. Thẩm Ngữ đổi sang trang phục chủ đạo của mùa hè, cô mặc một chiếc váy dài hở lưng màu trắng theo phong cách Pháp, điểm nhấn của chiếc váy này chính là hai tay áo phồng lên, nhìn rất lộng lẫy.
Sau khi thay quần áo xong thì Thẩm Ngữ bị nhân viên trang điểm dặm phấn trang điểm liên tục. Mặt cô đẹp sẵn nên chỉ cần dặm một lớp phấn nền mỏng là đã đủ động lòng người, quan trọng nhất là kẻ eyeliner cho đôi mắt mèo ấy.
Trang điểm và kiểu tóc được làm xong rất nhanh, tóc cô được búi theo kiểu công chúa, hai tai còn đeo bông tai tua rua vàng nhìn rất có khí chất, những điểm đó khiến cho quần áo của cô càng thêm cao cấp hơn.
Quá trình chụp ảnh thuận lợi khiến cho gương mặt nhiếp ảnh gia hòa hoãn hơn, thậm chí trước khi đi còn kêu cô đưa email, nói là sau khi có thành phẩm thì sẽ gửi cô một phần để làm kỷ niệm, Thẩm Ngữ đương nhiên là đáp ứng.
Chụp xong thì cũng đã bốn giờ chiều, Thẩm Ngữ không biết Diệp Lệ Thành đã về nhà chưa, cô nghĩ một chút rồi vẫn gọi điện thoại cho anh.
Diệp Lệ Thành còn đang đánh máy, nhận được một cuộc điện thoại muốn đi ké xe của cô thì im lặng một chút sau đó mới nói, “Cứ lại đây đi.”
Dứt lời, anh lạnh lùng ngắt điện thoại. Trong lòng anh thầm mắng cô không biết tuân thủ lời hứa.
Nói là giữa trưa sẽ đến đây làm anh đợi cơm trưa suốt nguyên buổi, may mà có Nam Hi mang đồ ăn từ chỗ nhà ăn đến, chứ không thôi là anh bị bỏ đói mất rồi.
Thẩm Ngữ cũng nghe ra anh đang giận, cô nghĩ nghĩ một chút rồi quyết định đi đến cửa hàng sushi mua một ít cơm nắm đem qua.
Cô cũng không đi thẳng đến phòng nghỉ như mọi lần mà đi thẳng đến phòng ban R&D để tìm Diệp Lệ Thành.
Nhân viên trong phòng ban R&D đều đang bận rộn ở phòng thử nghiệm, chỉ có mỗi Diệp Lệ Thành ở lại viết mã code, hơn nữa anh đã ngồi đóng đinh ở đó suốt bốn tiếng đồng hồ. Khi Thẩm Ngữ đến thì anh mới vừa vặn người, nơi khớp xương phát ra tiếng “rắc” rồi đơ ngay tại đó luôn, có dấu hiệu của việc bị chuột rút rồi.
Diệp Lệ Thành cứng đờ người, không thể cử động, nhưng không biết sao khi nhìn dáng vẻ đó cộng với vẻ mặt thờ ơ của anh thì cô lại cảm thấy có một chút niềm vui toát ra từ anh.
Thẩm Ngữ vội buông bịch cơm nắm xuống, tiến lên thay anh mát xa bả vai bị chuột rút.
Tay cô mềm mại, tuy là hơi thiếu lực nhưng mỗi lần đều ấn ngay huyệt vị nên cũng có thể giảm bớt cơn đau.
“Vậy ổn không chú?” Thẩm Ngữ vừa xoa bóp vừa hỏi.
Diệp Lệ Thành lần đầu được hầu hạ như, bây giờ anh lại không cử động được nên chỉ có thể hàm hồ mà “Ừm” một tiếng.
Cố Uyển Như tự xưng là một người phụ nữ tài sắc vẹn toàn, cô ta mang đến cho người khác cốt cách thanh cao văn nhã nên tuyệt đối sẽ không hạ mình hầu hạ đàn ông.
Diệp Lệ Thành thương yêu vợ nên cũng không để ý gì nhiều, chỉ là hiện tại có đối lập nên cũng không tránh khỏi việc so sánh.
Lập trình viên thì phải thường xuyên tiếp xúc với máy tính nên việc vai cổ nhức mỏi là chuyện bình thường. Chỉ là Cố Uyển Như chưa từng nhìn thấy những lúc anh đi làm ở công ty, nên đừng nói đến chuyện giúp anh giảm bớt nhức mỏi.
Nếu Uyển Như cũng có thể xoa bóp vai cho mình thì thật tốt quá… Diệp Lệ Thành thầm nghĩ.
Cơ bắp đang căng chặt dần dần thả lỏng dưới sự mát xa của cô. Bởi vì quá thoải mái nên anh cũng không kêu dừng, Thẩm Ngữ xoa bóp cho anh suốt nửa tiếng, đến khi có người vào phòng ban thì cô mới ngượng ngùng dừng tay.
Nhưng mà vẫn bị phát hiện.
Diệp Lệ Thành mới vừa nghi hoặc định quay đầu hỏi cô thì bị một đồng nghiệp trẻ điếc không sợ súng lớn giọng la lên, “Trưởng phòng thật quá đáng! Tụi em mệt muốn lên bờ xuống… Ưm!”
Đồng nghiệp phía sau vội che miệng cậu ta lại, cười khan vài tiếng hoà giải, “Ha ha, tụi em đi đây.”
Sau đó vị đồng nghiệp này kéo cậu chàng kia khỏi phòng ban R&D, bây giờ trong phòng ban chỉ còn mỗi Diệp Lệ Thành và Thẩm Ngữ đối mặt nhìn nhau.
Thẩm Ngữ chỉ chỉ túi đặt trên bàn, “Chú Diệp, em có mua cơm nắm, chú muốn ăn không?”
Diệp Lệ Thành còn chưa kịp nói ra hai chữ “Không ăn” thì bụng anh lại đúng lúc kêu lên rột rột.
Chuyện này cũng không thể trách anh được, làm việc với cường độ cao suốt năm tiếng nên đương nhiên là chất dinh dưỡng đều bị tiêu hao hết cả rồi.
Thẩm Ngữ liều mạng nhịn cười, thay anh lột giấy gói ra rồi đưa cơm nắm cho anh, “Chú ăn trước đi, em đi thu thập tài liệu để tối nay dịch.”
Diệp Lệ Thành rũ mắt không lên tiếng, anh cắn một ngụm cơm nắm to.
Nói đến cũng kỳ lạ, Thẩm Ngữ giống như rất hiểu khẩu vị của anh, cho dù là đồ được mua thì cũng khiến anh hài lòng.
Diệp Lệ Thành vừa ăn vừa cảm thán, thậm chí anh còn đang nghiêm túc suy xét sau khi kết thúc trị liệu thì có nên kêu Thẩm Ngữ làm trợ lý riêng của mình hay không.
Thẩm Ngữ làm việc rất nhanh chóng, sau khi làm xong thì cô đi đến chỗ Diệp Lệ Thành.
“Chú Diệp xong chưa?” Cô gái chắp tay sau lưng đứng bên cạnh bàn hỏi.
Diệp Lệ Thành vặn người rồi mới đứng lên.
“Đi thôi.”
Đôi chân dài của anh đi trước một bước.
Thẩm Ngữ cũng không giận, ngoan ngoãn đuổi kịp bước chân anh.
Hai người vẫn luôn giữ khoảng cách một mét, Diệp Lệ Thành vốn luôn một thân một mình bây giờ lại có thêm một cái đuôi nên anh cảm thấy cực kỳ chướng mắt. Thế nên sau khi lên xe thì anh quyết định giả vờ ngủ để khỏi phải trò chuyện với cô, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Cũng may Thẩm Ngữ rất biết điều, cô yên lặng nhìn phong cảnh dọc đường, không khí cũng không quá xấu hổ.
Về đến nhà, Diệp Lâm Lâm ôm chặt Thẩm Ngữ, lưu luyến nói: “Tiểu Ngữ có muốn đến nước M với tớ không?”
“Hửm?” Thẩm Ngữ không rõ lý do mà nhìn Diệp Lâm Lâm.
“Mẹ ghi danh cho tớ học tiếng nước M, cậu đi với tớ nha, tớ không nỡ rời xa cậu.” Diệp Lâm Lâm kéo tay cô làm nũng.
Thẩm Ngữ nhìn Cố Uyển Như, Cố Uyển Như chỉ cười nhợt nhạt, cúi đầu uống ngụm trà, Thẩm Ngữ lập tức hiểu rõ.
Cố Uyển Như đang muốn tách Diệp Lâm Lâm ra.
“Tớ không đi được, tớ còn phải giúp chú Diệp dịch tài liệu mà.” Thẩm Ngữ dịu dàng an ủi, “Cậu học cho tốt đi, sau này chúng ta cùng nhau đến nước M du học, coi như cậu sang đó làm quen môi trường trước, sau này sẽ dễ hơn cho tụi mình.”
“Không chịu, tớ muốn cậu đi cùng với tớ cơ.” Diệp Lâm Lâm không chịu, cô liên tục lắc lắc tay Thẩm Ngữ.
Cố Uyển Như rốt cuộc cũng không thể tiếp tục im lặng nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...