Thầm Lặng FULL


Khi Tô Viên đang ăn tối cùng Mục Ngạn, cô hỏi anh: "Anh có biết số điện thoại di động của Quân Mạc Phi không?"
"Sao thế, em muốn tìm Quân Mạc Phi sao?"
"Ừm." Cô gật đầu, "Em muốn cảm ơn anh ấy đã giúp em, nếu không có sự giúp đỡ của anh ấy, có lẽ em sẽ không ở trước mặt anh như thế này, và cùng ăn tối với anh như thế này đâu."
"Nếu em muốn cảm ơn Quân Mạc Phi, anh có thể thay em cảm ơn anh ta.

Vừa vặn Quân gia muốn mua một mảnh đất ở Thanh Hồng hội, anh có thể tặng nó cho Quân gia."
"Nhưng nếu muốn cảm ơn, tốt hơn là nên đích thân đi cảm ơn." Dù sao nếu anh thay cô cảm ơn anh ta, thì cô sẽ cảm thấy như vậy sẽ không chân thành.

"Cho em số điện thoại của anh ấy nhé."
"Vậy em muốn cảm ơn anh ta như thế nào?"
"Mua quà hay gì đó, rồi nói cảm ơn." Cô nói.
Anh nhướng mày, "Chỉ vậy thôi sao?"
"Nếu không thì cần gì nữa?"
"Không, không cần gì nữa, vậy là tốt rồi.

Anh sẽ liên lạc với anh ta, và hẹn anh ta, lúc đó em có thể gặp anh ta để nói lời cảm ơn."
Cô liền cười với anh, tất nhiên cô cũng không quên bày tỏ sự cảm ơn của mình đối với anh, cô nhìn xung quanh không có ai, bèn hôn lên gò má của anh.
* * *
Sau khi nhìn thấy quà cảm ơn từ Tô Viên, Mạc Phi nhướng mày, nhưng anh ấy rất quan tâm.


Đối với Tô Viên, những món quà này còn hơn một tháng lương, nhưng đối với Quân Mạc Phi, có thể nói, chưa từng có ai tặng anh món quà cảm ơn "rẻ tiền" như vậy.
"Anh Quân, cảm ơn anh hôm đó đã cứu em.

Đây là chút lòng thành của em, mong anh không chê bai nó."
"Cô Tô không cần khách khí.

Hôm đó cứu cô, chỉ là việc nhỏ mà thôi."
"Đối với anh tuy việc đó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng với em đó là chuyện vô cùng quan trọng, vì vậy nếu sau này anh có cần gì, thì có thể nói với em, em sẽ cố gắng hết sức để giúp anh."
Anh ấy đã gặp qua nhiều phụ nữ, nhưng anh ấy hiếm khi gặp những người thành thật như vậy.

Giống như khi tặng quà, cô chỉ tặng những món quà mà bản thân có thể mua được.
"Vậy thì tôi sẽ ghi nhớ điều này, nếu như sau này tôi thật sự có việc cần cô giúp đỡ, thì cô sẽ giúp chứ?"
"Đương nhiên, nhất định rồi."
Khi Tô Viên chuẩn bị rời đi, Quân Dung Phi nói: "Cô Tô, tôi hy vọng có cơ hội gặp cô lần sau."
"Ừm, tôi cũng hy vọng như vậy." Cô khẽ mỉm cười nói.
Khi giọng nói vừa dứt, cô hiển nhiên cảm thấy cánh tay đang ôm mình đột nhiên siết chặt, còn chưa kịp nói lời nào với Quân Mạc Phi, đã bị Mục Ngạn kéo đi.
Nhưng Tô Viên vừa lên xe, cô còn chưa thắt dây an toàn, thân thể Mục Ngạn đã áp sát vào người cô, những ngón tay mảnh khảnh của anh một tay nắm lấy gáy cô, một tay nắm lấy cằm cô, còn đôi môi dán chặt vào cô.
"Mục..

khoan đã.."
Nụ hôn này so với bình thường mãnh liệt hơn rất nhiều, cuối cùng anh cũng buông cô ra.
"Anh sao thế?" Cô khó hiểu nhìn anh.
"Không có gì, anh chỉ là không muốn em quá để ý đến người đàn ông khác, Tô Viên, người em yêu là anh." Anh nhẹ giọng thì thào.
Có phải anh ấy nghĩ rằng cô đã quá chú ý đến Quân Mạc Phi?
"Cho dù em để ý đến người đàn ông khác, tuyệt đối không phải vì thích cũng không phải yêu." Tô Viên giơ tay, nhẹ nhàng áp lên mặt anh, "Thật ra, anh không cần phải để ý và lo lắng, anh nhìn em xem, vẻ ngoài của em rất bình thường, từ nhỏ đến lớn, đều là như vậy, trước khi hẹn hò với anh, em cũng chưa từng yêu ai, hoàn toàn không có sức hấp dẫn người khác đâu."
"Thật sao? Em nghĩ như vậy à?" Anh nhìn cô chằm chằm.
Cô cười có chút ngượng ngùng, "Nhưng em sẽ cố gắng làm một người bạn gái xứng đáng với anh."
"Không cần cố gắng." Anh nhẹ giọng thì thào.
"Cái gì?" Giọng anh nhỏ đến mức cô không thể nghe rõ.
"Em bây giờ rất tốt, vì vậy en không cần phải cố gắng để xứng đáng với anh nữa."
* * *
Tô Viên chưa bao giờ là một học sinh có năng khiếu, nhưng cô là một học sinh rất chăm chỉ, biết rằng chăm chỉ có thể bù đắp khuyết điểm của bản thân nên cô sẽ khiêm tốn nhận lỗi, rồi chăm chỉ sửa chữa.
Giống như lúc này..

Đồng chí Tô Viên đang ngồi trên ghế sofa nghịch ngợm dụ dỗ, quyến rũ Mục Ngạn, hơi thở Mục Ngạn trở nên nặng nề, yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, anh đột nhiên ý thức được, chính mình tựa hồ đã đánh giá quá cao khả năng tự chủ của mình.

Ngay khi bàn tay của cô sắp trượt xuống bụng anh, anh đột nhiên nắm lấy tay cô, "Ngoan nào, nếu cứ tiếp tục thế này, anh có thể mất kiểm soát bản thân mất." Anh kéo tay cô ra, đứng dậy: "Anh tắm nước lạnh trước."

Mới đi được hai bước, đột nhiên có một cánh tay vòng qua eo của anh, theo sau là thân thể mềm mại kia dán vào sau lưng anh.
"Tô Viên..

đừng..

làm loạn.."
"Em không có làm loạn" cô ôm anh càng chặt, để cho thân thể hai người áp sát vào nhau, "Anh..

không cần khống chế chính mình." Sắc mặt đỏ bừng, khẽ cắn môi, cô dường như quyết tâm nói ra những lời mà cô muốn nói bấy lâu nay, "Mục Ngạn, em muốn anh!"
Anh sững người, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, "Em có biết em đang nói cái gì không?"
"Em biết, em không phải trẻ con, em đã 28 tuổi rồi." Cô thẳng thắn nói.
Anh từ từ quay người lại, mắt dán chặt vào mặt cô.
Không trốn tránh ánh mắt của anh, "Em rất yêu anh, hơn nữa..

em cũng thích anh, anh không cần phải kiềm nén bản thân.

Mục Ngạn, em rất muốn anh, vì vậy em bằng lòng, còn anh, có bằng lòng hay không, có muốn em không?"
Tim anh lúc này đập loạn xạ, mắt không thể rời khỏi ánh mắt của cô, anh biết đáp án của mình chính là - "Anh bằng lòng."
Sau đó cô cười toe toét với anh, nụ cười đó vẫn có chút ngốc nghếch, nhưng lại rất thoải mái, anh biết anh vẫn luôn thích nụ cười của cô.
"Mục Ngạn, cám ơn anh." Cô nói đến đây, liền như lấy hết dũng cảm sau đó kéo anh, đẩy anh ngã xuống giường.
"Tô Viên, em sẽ không hối hận chứ?" Anh nhỏ giọng hỏi, anh chỉ hy vọng cô sẽ không bao giờ hối hận với quyết định mà mình đưa ra vào giờ phút này.
Cô lắc đầu, "Em sẽ không bao giờ hối hận khi làm chuyện này với người em yêu.

Em không hối hận, Mục Ngạn, anh cũng đừng hối hận, được không?"
Những ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, và anh sẽ không, không bao giờ, không bao giờ.


Anh hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc đen của cô, "Được.."
* * *
Khắp người cô đau nhức, cho nên sáng sớm anh đã bế cô vào phòng tắm, nhìn cô đi rửa mặt đánh răng, sau đó lại bế cô trở về phòng.

Sau đó anh lái xe đưa cô đến studio.
"Nếu cảm thấy không được khỏe, cứ gọi điện thoại cho anh, anh sẽ đến đón em." Mục Ngạn nói.
"Ừm." Cô ngoan ngoãn đáp.
"Còn đau không?" Anh lại hỏi.
"Ừm..

chỉ một chút thôi." Kỳ thật vẫn có chút đau, nhưng lúc này, cô xấu hổ không nói được nữa.
"Lát nữa anh đi lấy thuốc cho em." Anh đương nhiên nhìn ra vẻ ngượng ngùng của cô, "Ngày hôm qua anh kiềm chế không tốt, lần sau sẽ không để em khó chịu như vậy nữa."
Mặt cô đỏ bừng.
Lần sau..

Lần sau..

Sau đó, trong đầu cô lại bắt đầu không tự chủ được tưởng tượng, cuối cùng lắp bắp nói: "Thật ra cũng không khó chịu..

Kỳ thật, em cũng.." Cô thật muốn cắn đứt lưỡi mình!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui