Tô Viên một lần nữa hít một hơi thật sâu, "Em không biết cái gì đối với người khác thì có thể dễ dàng có còn anh thì không, nhưng em biết rất rõ, em yêu anh, nếu như không thể nhìn thấy hình ảnh lúc nhỏ của anh, tuy rằng em cũng sẽ cảm thấy đáng tiếc, nhưng không phải vì thế mà không yêu anh.
Em nghĩ, em có thể tự mình tưởng tượng ra hình ảnh lúc nhỏ của anh như thế nào.
Trên thế gian này không phải chuyện gì cũng thập toàn thập mỹ, con người chúng ta chỉ cần biết được bản thân mình cần gì là được rồi, như thế không phải tốt hơn sao?"
"Cho nên, em quyết định tiếp tục hẹn hò với anh sao?" Anh trầm giọng hỏi.
"Ừm." Cô đồng ý.
"Em sẽ không hối hận?"
"Nếu như hối hận, em sẽ không nói với anh những lời này, Mục Ngạn, điều em thật sự muốn, chỉ là anh có thể yêu em..
không, cho dù không yêu, chỉ cần anh có một chút thích em cũng được, chỉ cần như thế, em cũng đã hạnh phúc rồi."
Anh im lặng, điều cô muốn thật ra rất đỗi bình thường trong một mối quan hệ, nhưng anh..
Cô liếm đôi môi có phần khô khốc, bắt gặp ánh mắt của anh, dường như ẩn chứa một lời xin lỗi.
Là anh đang xin lỗi cô, cho dù anh không thể yêu cô nhưng ngay cả thích cô một chút cũng không thể sao?
Tô Viên tự đáy lòng cười nhạo chính mình.
"Anh không thể cho em bất kỳ lời hứa nào cả." Giọng anh vang khắp căn phòng.
Cô cắn môi dưới sau đó khẽ cười, "Em biết, người ta thường nói rằng, trong tình yêu, người nào yêu trước, hoặc người nào yêu nhiều hơn thì sẽ là kẻ thua cuộc, nhưng mà hiện tại, Mục Ngạn, em bằng lòng làm kẻ bại trận đó, còn anh, anh có bằng lòng làm kẻ thắng cuộc không?"
Anh sững sờ, ngực giống như bị thứ gì đó bóp chặt, khiến anh không thể thờ nổi.
Người con gái này, đã dùng một tình yêu như thế nào để yêu anh thế? Cho dù cô ấy biết rõ kết quả sẽ không như điều cô muốn, rõ ràng biết người anh yêu là Xán Xán, nhưng lại nguyện ý toàn tâm toàn ý để yêu anh.
Có thể yêu anh như thế, chỉ có thể có mình cô thôi.
Tình yêu mà anh đối với Xán Xán, rốt cuộc sâu đậm như thế nào, sâu đậm đến cả đời này anh cũng không thể yêu một ai khác nữa sao?
Nhưng vào lúc này, sau khi nghe cô nói, trong lòng anh có một suy nghĩ khiến anh dù thế nào cũng không nỡ buông tay.
Người con gái này hiểu anh!
Thậm chí còn nói ra điều mà anh mong muốn nhất..
Mục Ngạn chậm rãi đứng dậy, "Tô Viên, em thật sự quyết định rồi sao?" Anh nói câu này rất chậm, giống như đang hỏi lại cô và chính mình.
"Đã quyết định rồi, em muốn cùng anh bước tiếp."
Ánh mắt của cô kiên định, trả lời anh không chút do dự.
Khoảnh khắc tiếp theo, anh mở rộng vòng tay và ôm chặt cô vào lòng.
Như thể đây là lần đầu tiên anh ôm lấy cô, cánh tay anh ôm chặt lấy cô, như thể anh muốn ôm cô mãi mãi, không muốn buông tay.
Cô muốn hỏi anh, khi anh ôm cô, anh sẽ nghĩ đến người anh đang ôm sẽ là cô hay là người khác?
Nhưng..
cái ôm này là điều cô vô cùng mong muốn, nên cô không nói gì, chỉ lặng lẽ ở trong lòng anh, lắng nghe nhịp tim của anh.
"Vậy thì, chúng ta hãy tiếp tục hẹn hò cho đến khi anh yêu em, Tô Viên.." Giọng nói dịu dàng của anh vang lên.
Có lẽ ông trời cũng không đối xử tệ với anh, kỳ thực anh gặp được cô là một sự may mắn đối với anh.
* * *
Khi Tô Viên về nhà, cô thấy bố mẹ đang ngồi trong phòng khách, rõ ràng là đang đợi cô.
"Tối nay con đi cùng ai?" Mẹ Tô hỏi trước.
Mấy ngày nay, ngày nào con gái sau khi tan sở cũng về nhà sau 6 giờ, nhưng hôm nay đến hơn 10 giờ mới về.
Vốn dĩ hai vợ chồng cho rằng con gái thực sự đã chia tay với người đàn ông tên Mục Ngạn đó nên ngoan ngoãn về nhà đúng giờ, cũng vì chuyện này mà hôm nay con gái lại về muộn khiến hai vợ chồng lại thêm lo lắng.
"Con đi cùng Mục Ngạn."
"Con.." Mẹ Tô lập tức thay đổi sắc mặt, "Con còn ở cùng cậu ta?"
"Anh ấy là bạn trai của con, tại sao con không thể ở cùng anh ấy?" Tô Viên hỏi ngược lại.
Mẹ Tô nghiêm túc nói: "Con không hiểu những gì ba con nói với con ngày hôm đó sao?"
"Không, con hiểu những gì ba đã nói với con, và con luôn biết khoảng cách giữa con và anh ấy.
Nhưng dù vậy, con cũng không muốn chia tay với anh ấy!" Tô Viên kiên quyết nói.
Cha Tô lúc này mới thở dài, "Viên, một người đàn ông như cậu ta không phải là người mà con có thể quản được.
Nếu con tiếp tục như vậy, con có thể sẽ như con thiêu thân lao vào chỗ chết đó! Mẹ và ba đã sống tới từng tuổi này rồi, dạng người như thế nào cũng đã gặp qua rồi, chẳng lẽ ba mẹ không muốn con có được hạnh phúc sao?" Nhưng mà Mục Ngạn trong mắt ông, thật sự không thích hợp với con gái của mình.
"Nhưng mà cho dù là con thiêu thân lao đầu vào chỗ chết, con cũng muốn được yêu anh ấy.
Ba, mẹ, hai người là muốn tốt cho con, luôn lo lắng cho con, nhưng mà con không dễ dàng gì yêu một người, cho nên con không muốn từ bỏ, huống hồ..
Mục Ngạn là người xứng đáng để con yêu."
Cha Tô cũng biết con gái đã hạ quyết tâm, thuyết phục cỡ nào cũng không có tác dụng.
Từ nhỏ đến lớn, sự bướng bỉnh của con gái không hề thay đổi.
Một khi cô đã quyết tâm làm điều gì đó, cô sẽ kiên trì ngay cả biết rõ không có kết quả.
Cha Tô thở dài, thấy vợ mình hình như lại định nói gì đó nên kéo tay bà: "Nếu con bé đã hạ quyết tâm, vậy chúng ta cũng không cần quá lo lắng nữa.
Dù gì, nó cũng trưởng thành rồi."
Mẹ Tô kinh ngạc nhìn chồng, tựa hồ không thể tin được chồng mình lại nhượng bộ nhanh như vậy.
"Con gái lớm rồi sẽ luôn có chủ kiến của riêng mình, có một số việc nếu không tự mình trải qua, thì chỉ dựa vào lời khuyên thì không được đâu.
Nếu con bé thật sự muốn ở cùng Mục Ngạn thì chúng ta phải làm gì đây, chẳng lẽ nhốt con bé à?"
Mẹ Tô nghe xong cũng bất lực thở dài.
Tô Viên thấy thái độ của ba mẹ đã dịu đi, cô bước lên phía trước nói: "Ba, mẹ đừng lo lắng cho con.
Mục Ngạn tuy bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra anh ấy rất tốt, sự dịu dàng của anh ấy chưa bao giờ thể hiện qua lời nói cả.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...